Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 67: 67: Chuyện Quá Khứ Của Tương Lai





Cái động này thật là không bình thường.

Mới vừa bước vào thì không cảm thấy kỳ quái, nhưng sau khoảng chừng mười tám hơi thở thì Mạc Phàm bắt đầu cảm nhận có một thứ gì đó không đúng.
Thời gian nhưng đang chậm lại, kể cả mọi cử động của hắn đều bắt đầu cảm thấy khó khăn.

Thời không thì bắt đầu hỗn loạn, Mạc Phàm muốn thoát ra cũng không thể nào tìm thấy được của động.
Kể cả hắn có bấm pháp huyết triệu tra Luân Hồi lực lượng cũng thất bại.

Nơi này nhất định đã vượt ngoài cái tam giới, có thể còn vượt qua cả hỗn độn.
Trong lúc Mạc Phàm đang tìm cách thoát ra.

Thì có một thân ảnh cao lớn hiện lên.
“Cuối cùng đệ tử cũng chờ được ngài rồi Ma Vương Thiên Tọa”
Mạc Phàm nghe thấy một cái giọng trầm ổn phía sau lưng của mình, liền nhanh chóng quay người lùi lại, tay chân thủ thế sẵn sàng chiến đấu.
“Đệ tử không phải đến đây để chiến đấu với ngài đâu, xin ngài đừng hiểu nhầm”
Lúc này cái thân ảnh đẫy đã rõ ràng.

Gã ta là một người đàn ông cao lớn, người cởi trần chỉ mặt duy nhất một cái quần cũ, khuôn mặt thì có một vết sẹo dài chảy từ mắt trái đến khóe miệng bên phải.

Trong Thức Hải, Nam đang hồi hộp xem chuyện gì đang xảy ra với Mạc Phàm, thì đột nhiên cái bảng thông báo của hệ thống hiện lên
Chúc mừng chủ nhân được thưởng 13 điểm phản thiên.
Nam thấy thế liền rất là bất ngờ.

Tại sao anh không làm gì mà điểm phản thiên lại có, không những thế mà nó còn nhiều hơn cả những lần trước?!

Mạc Phàm tuy nghe đối phương nói như thế, nhưng hắn vẫn vẫn không hề tỏ ra một chút thiện chí nào.

Mà ngược lại, Mạc Phàm chuẩn bị một liều quyết đấu.
Người đàn ông ấy vẫn cố giải thích mình là đồng minh của Mạc Phàm, không hề có ý định hại hắn.

Nhưng Mạc Phàm vạn nhất vẫn không nghe, trong một nơi đã vượt ngoài tam giới như này, tên này lại bước tới trước mặt hắn, nói mình là đồng minh của hắn thì hắn làm sao mà tin cho được?

Mạc Phàm sử dụng Ảnh Vân Bộ kết hợp với Thất Thập Bát Quái Quyền, cùng lúc cả cả trăm thân ảnh đánh liên tiếp vào người của gã kia.

Nhưng gã không tránh né, chỉ đứng im chịu trận.
Loạt quyền pháp ấy đánh tới liên hồi, nhưng gã vẫn một mực không bị thương.

Cuối cùng gã bắt đầu thấy chán cảnh này, thế nên tên đó vung một quyền đánh thẳng vào Mạc Phàm.
Một quyền ấy của gã nhanh như lôi quanh, khiến Mạc Phàm một giây biến chuyển cũng đều không có.
“Xẹt!” — QUẢNG CÁO —
Nhưng trước khi quyền kịp chạm vào người Mạc Phàm thì người đàn ông kia đã dừng lại.
“Đệ tử đã nói là đệ tử không phải địch nhân của ngài rồi.

Xin đừng bắt đệ tử phải giao đấu.”
Mạc Phàm lúc này mới nghe lọt lời nói của gã.

Nếu cứ tiếp tục giao chiến thì gã ta chỉ cần một quyền là thổi bay cả Mạc Phàm rồi, không cần nói quá nhiều như thế.
Thấy Mạc Phàm đã bình tĩnh lại thì gã quỳ xuống dập đầu trước mặt hắn giới thiệu về bản thân mình.
“Đệ tử tên là Bản, là đệ tử chân truyền duy nhất sau mười hai ngàn tám trăm sáu mươi lăm đời của tông môn Tề Ma.

Hôm nay diện kiến sư tổ.”
Thấy một tràn như vậy Mạc Phàm cũng bất ngwof không thôi.

Hắn có nhận đệ tử nào Mộng Quân đâu? Mà người này lại tự xưng mình là đệ tử chân truyền của môn phái hắn lập ra nữa? Chuyện này vạn nhất là như thế nào?
Thấy Mạc Phàm có một loại biểu cảm khó hiểu như thế, Bản liền đổi chủ đề.
“Đệ tử biết là sư tổ ngài đang rất khó hiểu, nhưng nếu muốn nói rõ thì cần tốn rất nhiều thời gian.

Chi bằng lúc này nhân khoảng thời gian, sư tổ hãy thôi luyện công pháp.”
“Công pháp? Ý ngươi là sao?”
Nghe Mạc Phàm nói như thế, Bản liền triệu ra ba quyển trục màu đỏ huyết tuần tự mang tên nội, võ, kỹ, đưa cho Mạc Phàm.
“Đây chính là công pháp Bất Hoại Thân Ma, đệ tử xin giao lại cho sư tổ.”
Nghe đến Bất Hoại Thân Ma thì Mạc Phàm chuyển từ bất ngờ sang kinh ngạc, chẳng phải đây là quyển công pháp hàng Phệ Giai đây sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
“sư tổ, thời gian không còn nhiều nữa.


Xin ngài hãy mau chóng đọc công pháp rồi triệu ra Nam đế để giúp ngài mau chóng nhập môn”
“Nam đế? Ý ngươi là huynh đệ của ta, Thành Nam?!”
“Đúng vậy thưa sư tổ.”
Cái tên này không những biết cái danh Ma Vương Thiên Tọa của hắn, lại còn biết luôn cả Thành Nam tồn tại trong cơ thể hắn nữa.

Rốt cuộc tên này là ai?
Nhưng là ai cũng không quan trọng nữa, vì bây giờ việc cần làm chính là học thuộc và hiểu thấu cái ý nghĩa của quyển công pháp Phệ Giai này, để mau chóng đột phá bình cảnh thực lực.
— QUẢNG CÁO —
Hai quyển nội và võ, Mạc Phàm đều hiểu hết, chỉ duy nhất có một quyển kỹ là làm hắn khó hiểu.

Xét theo nghĩa lý của hai quyển trên thì Bất Hoại Thân Ma chủ yếu lấy một thứ mang tên chân khí, cùng cơ thể cường đại mà đột pháp, mà quyển kỹ này lại chỉ người tu luyện một bộ thương pháp hết sức biến ảo.
Mặc dù như thế thì Mạc Phàm cũng không tinh lược nó đi, mà chỉ lưu lại không dùng đến.
Sau một khoảng thời gian không lâu lắm thì Mạc Phàm đã học thuộc toàn bộ ba quyển trục, và bắt đầu bước vào việc tu luyện Bất Hoại Thân Ma.

Đầu tiên muốn bắt đầu tu luyện, chính là luyện ra một thân chân khí dồi dào mới được xem là nửa bước nhập môn.
Mà chân khí trong cái quyển này mô tả cực kỳ là kỳ quái, nếu đọc sơ sơ thì người khác sẽ nhận định rằng đây chỉ là một bản nâng cấp của nội khí mà thôi.

Nhưng làm gì có bản nâng cấp nào lại cắn nuốt hoàn toàn tất cả các bản khác, rồi hủy luôn cả căn cơ để tu luyện cơ chứ?
Mặc dù nguy cơ trở lại thành một người bình thường không có nội lực rất cao, như Mạc Phàm vẫn nhất quyết tu luyện cái chân khí này cho bằng được.
Hắn sau khoảng một tiếng đồng hồ cũng ngưng ra được một tia huyết chân khí.

Tia chân khí đó cứ như một con quái vật, cắn nát toàn bộ nội lực trong cơ thể hắn, kể cả những tia nội lực chấp nối cơ xương của Mạc Phàm lúc trước.

Khiến cho cơ thể hắn mềm nhũn ra.
Cuối cùng sau hơn hai canh giờ thì toàn bộ nội lực của Mạc Phàm đều bị cắn nát, không còn một chút nào.

Mà bây giờ chân khí cũng chỉ mới luyện được có mỗi hai tia.
Đột nhiên, chân khí trong cơ thể hắn xảy ra dị biến.

Hai tia chân khí ấy tụ hợp lại xuống bụng tạo thành một cái đan điền.


Từ cái đan điền, Mạc Phàm cảm nhận được chân khí như thể vô cùng vô tận, không bao giờ hết vậy.
Bản lúc này reo lên đầy phấn.
“sư tổ đúng là tuyệt thế thiên tài, như thế mà ngài đã luyện tới cảnh giới nhập môn tới mức viên mãn rồi.

Chắc chỉ trong tất cả mọi người, chỉ có ngài mới có thể luyện đến mức Vô Tận Chân Nguyên”
“Quả đúng là ta là thiên tài, nhưng mà cảm giác cứ như thể không đúng.”
“Đương nhiên rồi sư tổ, chân khí ở đây cũng chỉ là nguyên liệu mà thôi.

Nguyên liệu nhiều mà đổi lại chỉ có một lò luyện rách nát thì đương nhiên có luyện cả đời cũng không luyện được viên đan nào ra hồn”
“Ngươi nói đúng.”
Mạc Phàm thở dài bắt đầu tu luyện Bất Hoại Thân Ma, Bất Hoại Thân.

Nhưng mới vừa tu luyện đến đây thì hắn đã bị phản phệ mà nôn ra máu.

Yêu cầu của tầng đầu tiên chính là cường độ cơ thể mạnh mẽ.

Mặc dù Mạc Phàm đã luyện ra một thân thể mạnh mẽ dựa vào nội lực, nhưng cơ hồ vẫn không đủ.
Lúc này Bản nói.
“Bây giờ chính là lúc triệu ra Nam đế rồi, sư tổ đừng cố nữa.

Người đó có thể được ngài”
Mạc Phàm cũng không nghĩ ngợi nhiều mà cho Nam điều khiển cơ thể.
Anh vừa mới được trao quyền đã hiểu ra được vấn đề do quan sát từ đầu đến cuối, nên Bản cũng không cần giải thích cho anh hiểu.

Gã ta cứ như thế mà lấy ra vài vị thuộc cực kỳ lạ từ trong áo, đến nổi Phản Phản cũng không biết nó là cái thứ gì.

— QUẢNG CÁO —
Bản hướng dẫn Nam cách luyện ra một loại đan mang tên Tẩy Thánh Đan, dù để cho Mạc Phàm dùng.

Hai người cứ như thế trải qua hai tiếng đồng hồ để luyện chế, lúc khai lò thì quả thực kỳ lạ, Phản Thiên Lô như thế mà chỉ luyện ra đúng một viên Tẩy Thánh Đan duy nhất?!
Nhưng Bản lại trong nó là điều hiển nhiên vậy.

Nam thấy gã như thế cũng không hỏi nhiều, mà nhường lại quyền điều khiển cơ thể cho Mạc Phàm.
Hắn cầm Tẩy Thánh Đan lên xem xét.

Viên đan này có màu đỏ rực, trên đó còn có mấy đường vân mây màu đen trong cực kỳ hung mãnh, mùi dược liệu cũng chẳng tỏa ra bao nhiêu, mà mùi huyết khí lại tỏa ra cực kỳ nồng đậm.
Mạc Phàm đánh liều nuốt viên đan đó vào miệng.


Ngay khi nuốt vào, hắn cảm nhận được từng cái xương trong cơ thể của mình đang bị pháp hủy một cách cực nhanh, kể cả nội tạng, mạch máu…cũng đều như vậy.

Những thứ đó gây cho hắn một cơn đau dữ dội, không cách nào miêu tả được ngoài hai từ khủng khiếp.
Tuy đau đớn là thế, như hắn vẫn vận chân khí để bắt đầu tiến vào tầng thứ nhất quyển nội.

Chân khí được viên đan đó hóa hình.

Từ những tia sáng màu đỏ, nó bắt đầu tạo thành cơ bắp, nội tạng, xương cốt cho Mạc Phàm.
Một đám mây mà đỏ bốc lên từ người Mạc Phàm.

Tất cả huyết nhục bình thường của hắn đã được thay thế bằng chân thể của Bất Hoại Thân Ma, kỳ thực khó người nào mà so sánh được.
“Chúc mừng sư tổ đã luyện tới được tầng đầu tiên của Bất Hoại Ma Thân.

Người có muốn cùng đệ tử so tài?”
“Được ngươi lên đi”
Hai người lao vào nhau mà tung quyền.

Mạc Phàm tuy có chút yếu hơn, nhưng tuyệt đối không còn bị một quyền Bản mà đánh nổ tung nữa, mà hắn chị bị một quyền của gã đánh cho bị thương mà thôi.
Sau phần so quyền thì Bản mang hết sự phấn khích của mình ra nói.
“Đệ tử không ngờ chỉ mới tiến vào mức bắt đầu tu luyện của tầng đầu tiên.

Mà sư tổ lại có thể cùng một người luyện ở tầng đầu tiên hơn một trăm mười ba năm như đệ tử so tài.

Đệ tử quả thực bội phục”
Nói rồi gã ta niềm nỡ bắt tay Mạc Phàm, rồi mở ra cho hắn một con đường về.
“Ta và ngươi còn gặp lại không?”
“Có lẽ không, nhiệm vụ của đệ tử đến đây là hết rồi.

Chỉ mong sư tổ lại một lần nữa dùng công pháp này đánh bại được “hắn” mà thôi”
Nói rồi thân xác của Bản bỗng dưng già đi nhanh chóng, từ một người đang ở tuổi trung niên, lập tức biến thành một ông già hơn một trăm tuổi, sau đó thì chỉ còn tồn tại một bộ xương.

Đúng là kẻ thứ ba tu luyện Bất Hoại Ma Thân có khác, mới tu luyện được có tầng một như thế mà lại có thể sống tới hơn triệu năm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.