Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 69: 69: Chân Khí





Bàn bạc kỹ lưỡng một hồi thì Mạc Phàm cùng Mộng Quân quyết định đi một chuyến tới cái hang động đó.
Vị trí của con rắn đó cách không quá xa so với doanh trại của bọn họ, khoảng cách đâu đó tầm 3km mà thôi.

Thế nên hai người quyết định không cưỡi ngựa mà đi chạy bộ tới đó, dù sao thì với tu vi Ngưng Linh tầng 7 trung kỳ và Luyện Linh tầng 1 sơ kỳ thì hai người đã từ lâu không cần dùng ngựa rồi.
Chẳng mấy chốc mà Mộng Quân đã đến được đó.
Cái hang đó trong qua thì rất nhỏ, trong qua thì chỉ là một hố đất to mà thôi, không có gì đặt biệt.

Nhưng với kinh nghiệm cảm nhận linh khí lâu năm của mình, Mạc Phàm đã lờ mờ cảm nhận được có một thứ gì đó rất bất thường dưới cái hố này.

Nó tựa như một nguồn linh khí của dược thỏa hấp thu cả ngàn năm vậy, vừa thanh vừa dịu.
Mạc Phàm thấy một cơ hội tốt liền không bỏ qua.

Hắn nắm tay đấm mạnh vào cái hang đó.
“Rầm”
Đất từ trong mặt đất bắt đầu nứt ra, cây cối xung quanh xém nữa bật gốc vì một đấm này của hắn.
Từ trong lòng đất trồi lên một cái thân dài như cổ thụ, trên những cái vảy màu tím đậm đó lốm đốm vài mảng đen.

Một cái ánh mắt dữ tợn của loài thú săn mồi hiện lên cùng với những tia độc chết người rơi xuống.
Tuyền Hoàng Chư Xà hiện hữu.
Nó mới vừa xuống hiện thì đã há miệng ra, bắn hai tia nọc độc về phía hai người.

Mạc Phàm lúc ấy không kịp phản ứng, nên chỉ có thể lấy thân đứng ra che cho Mộng Quân một đòn.

Kỳ lạ, cái thứ nọc độc ấy vốn dĩ có thể trực tiếp giết chết một tu sĩ Ngưng Linh tầng 8 đỉnh phong chỉ bằng cách tiếp xúc sơ qua, mà Mạc Phàm dính nguyên một đòn như thế mà chẳng hề hấn gì.
Hắn ngay sau đó nắm bắt lấy thời cơ con rắn ấy bị bất ngờ, tung ngay một đấm chứa xích nguyên chân khí cường đại vào thân con mãng xà ấy, khiến nó đau đớn khè lên một cái.


Không dừng lại, Mạc Phàm liên tiếp tung ra hàng trăm cú đấm để ngăn cho con mãng xà ấy có một cơ hồi hồi phục.
Cú đấm của Mạc Phàm vốn đã cường đại nhờ được chân khí đúc thành chân thể, lại còn cộng thêm chân khí từ đan điền gia hộ, khiến cho uy lực và tốc độ của nắm đấm càng thêm uy mãnh.
Dính hàng trăm quyền của hắn, Tuyền Hoàng Chư Xà tít lên một tiếng, rồi quật mạnh cái đuôi của mình đẩy hắn ra xa.

Nó ngay sau đó chuyển hướng, bổ nhào tới Mộng Quân toang một miệng nuốt chửng.
“Khinh thường ta quá rồi đấy”
Mộng Quân liền lấy một viên Linh Thốn Đan ra bóp nát, hấp thụ linh khí trong nó.

Rồi miệng niệm phát quyết, khống chế linh khí hóa thành một cái quả cầu lửa.

Đem miệng con Tuyền Hoàng Chứ Xà làm mục tiêu, một ném thiêu đốt.
Ăn trọn một đồn như thế, nhưng con Thuyền Hoàng Chư Xà vẫn một mực xông tới, không hề đau đớn một chút nào.

Thực lực quá chênh lệch rồi.
Thấy nguy, Mạc Phàm liền ngay lập tức phóng lên, rồi một quyền nện xuống đầu Tuyền Hoàng Chư Xà.

Lực đạo kỳ hung mãnh, đêm cái đầu Tuyền Hoàng Chư Xà cao hơn chục mét, trực tiếp đèn xuống mặt đất.
— QUẢNG CÁO —
Mạc Phàm hít một hơi nói, vận xích nguyên chân khí trong cơ thể.

Cường hãn đem đầu đầu của Tuyền Hoàng Chư Xà đấm xuống liên tiếp.
Lúc này nó thực sự đã phát điên.
Tuyền Hoàng Chư Xà vặn người một cái, đêm hai thân ảnh Mộng Quân cùng Mạc Phàm trực tiếp thổi bay ra.

Mắt nó long lên những tia máu xanh, đôi đồng tử khép lại thành một đường hẹp nhỏ thẳng tắp ánh lên từng tia sát khí nguy hiểm.

Mạc Phàm mỉm cười một cái.

Hắn cầm tay Mộng Quân, kéo nàng phóng đi.

Con ma xà lúc ấy đập mạnh chiếc đuôi xuống đất, làm cho mặt đất nứt vỡ ra, xong rồi lại điên cuồng chạy theo hai người.

Nhưng tốc độ của Mạc Phàm vốn đã áp đảo nó, nên chẳng lúc nào con Tuyền Hoàng Chư Xà này đuổi kịp cả.
Đi được một đoạn, Mạc Phàm cảm thấy nộ hỏa của con xà yêu này đã giảm đi một chút, hắn dừng lại tung a một quyền xé gió vào thẳng mặt con Thuyền Hoàng Chư Xà khiến cho hỏa nộ của nó lại bốc lên lần nữa.
Mạc Phàm lúc này vận dụng xích nguyên chân khí để quan sát từ xa thì thấy có một ánh đèn nho nhỏ, đoán chừng đây chính là nơi mà đám tu sĩ đó đang tập hợp lại.

Để xác định rõ hơn, Mạc Phàm lại dồn chút chân khí vào tai để thi triển một tuyệt kỹ mang tên Phong Ma Nhĩ, một tuyệt kỹ có thể giúp cho người sử dụng có thể ghé được âm thanh ở cách vạn dặm được ghi trong cuốn võ kỹ.
Khi vận dụng được kỹ năng, Mạc Phàm bắt đầu nghe ngóng được một chút thông tin.
“Cám ơn hoàng đế đã chiếu chúng thần, bang cho chúng thần nhiều Kim Tinh như thế”
Một chất giọng ồm ồm đặc sệt lại vang lên.
“Đạo trưởng đừng khách khích như thế, những người có pháp lực như đạo trưởng đây trên phàm giới quả thực khó tìm”
“Tướng quân nói quá rồi, tướng quân nói quá rồi.

Thực lực của ta so với bốn vị cao thủ của nước ngày tu có cao hơn một chút, nhưng cũng không được tính là quá nhiều đâu.

À mà, cho ta hỏi là bốn vị đó giờ như thế nào”
Cái giọng nói ồm ồm đặc sệt đó khi nghe giọng nói trẻ trung nói như thế thì liền hạ xuống một cách đau buồn.
“Tứ lão vì quốc mà tử rồi”
“Tứ lão trong phàm giới nếu không phải là tu giả tự phế bản thân mình thì không thể nào chiến bại mà? Sao lại có thể tử trận được cơ chứ”
Một tiếng nốc trà vang lên, rồi kịch một tiếng, giọng nói đặc sệt ấy lại tiếp tục.
“Ta nghe nói tứ lão là bị quân địch hạ độc mà chết.


Thật là đáng buồn mà, một trong những vị đại cao thủ như thế mà lại bị hạ độc”
“Hạ độc?! Ai lại có trình độ hạ độc cả đệ nhất cao thủ cơ chứ?”
“Cái này Vân mỗ không biết, chỉ nghe người khác nó lại” — QUẢNG CÁO —
Một tiếng đập bàn mạnh mẽ vang lên, từng cơn gió bắt đầu thổi phù phù.
“Ta sẽ tìm ra kẻ hạ độc các ngươi rồi giết hắn!!!!”
Sau đó là giọng nói của những thân niên mới đôi mươi vang lên.
“Sư phụ bình tĩnh, sư phụ bình tĩ.

Đừng bốc dây động rừng như thế.

Tuần sau là chúng ta tiến đánh rồi, lúc đó trả thù cũng không muộn”
“Ngươi nói đúng, ta có hơi nóng giận rồi”
Rồi một tiếng rót trà, một tiếng nốc cạn, tiếp sau đó là tiếng Kim Tinh rơi lả tả trên tay cùng với những tiếng cười khúc khích đầy phấn khích.
Mạc Phàm nghe xong liền thu lại Phong Ma Nhĩ, khuôn mặt đầy phấn khích nhìn Mộng Quân nói một câu.
“Chúng ta tới rồi”
“Tới đâu?”
“Tới doanh trại địch”
Nói rồi tay hắn tụ lại thần một luồng hào quang màu đỏ nhạt, hóa ra một sợi dây bám vào cành cây nhấc bổng cả hai người lên.

Con Thuyền Hoàng Chư Xà do không thể nào dùng lại nên đã trực tiếp lao thẳng vào doanh trại địch.
Đám người lính đó không kịp tránh nên đã chết hết mấy người vì độ to lớn của nó, còn đám người tu tiên thì nhờ thân ảnh nhanh nhẹn cùng trực giác nhạy bén nên đã tránh được một cú lão này của ma xà, thoát được một hoạt sát thân.
Lúc này một cậu thanh niên mặt đâu tầm 20 24 gì đấy giận giữ hét lên.
“Ma xà, sao ngươi dám làm hỏng bản sự của ta”
Nói rồi một thanh phi kiếm lao đến đâm thẳng vào người con ma xà, nhưng lớp vảy của con ma xà này quá cứng cáp nên một kiếm này của vị trưởng đạo không thể nào xuyên qua được.

Gã ta thấy như thế thì cắn răng phóng ra thêm một thanh phi kiếm nữa.
Hai thanh kiếm cùng nhau liên thủ chém vào vảy của con mãng xà, làm cho máu tươi bắn phụt ra giữ màn đêm.

Con Tuyền Hoàng Chư Xà ấy rít lên vài tiếng đau đớn đầy tức giận, nó lúc trước đã đấu với một tên yêu nghiệt rồi, giờ lại phải đối mặt với một tên đạo trưởng nữa, thật sự quá phiền phức mà.

Con ma xà ấy mở rộng phần mang của mình ra, tạo thành một hình tượng đầy to lớn đáng sợ.

Vị đạo sĩ kia thấy như thế thì chắc miệng nói một câu.
— QUẢNG CÁO —
“Làm màu, xem kiếm ta đây”
Hai thanh phi kiếm hóa bay vút hóa thành một luồng ánh quang sáng bạc đâm thẳng vào mắt của con ma xà.

Nó trừng mặt một cái, vận dụng độc dược bắn thằng vào hai thanh kiếm, khiến chúng bắt đầu tan rã.
Vị đạo trưởng thấy như thế thì liền khiếp sợ trước sức mạnh của con ma xà này, nó tuy chỉ là tu vi Luyện Linh tầng 4 trung kỳ nhưng với độc dược cực kỳ nguy hiểm ẩn dưới răng nanh, con rắn này hoàn toàn có thể miểu sát một Luyện Linh tầng 5 đỉnh phong.
Đạo trưởng ấy ấy gầm lên đầy giận dữ.
“Con ma xà chết chết tiệt, dám hủy cả kiếm của ta, đánh chết”
Nói rồi gã ta lấy ra một cái chùy nặng chừng ba trăm ký từ trong túi càn khôn ra, giã thẳng vào đầu con ma xà khiến nó rít lên từng tiếng đầy đau đớn.

Tuyền Hoàng Chư Xà tức giận quật đuôi vào thẳng doanh trại, gây ra một luồng xung kích mạnh mẽ thổi bay toàn bộ lều trại.
Trưởng đạo nhân đan tại lại niệm pháp chú, hai thanh phi kiếm vốn đã tan rã dưới nọc độc chết người của Tuyền Hoàng Chư Xà, đột nhiên phát sáng.

Từng mảnh vỡ còn sót lại của hai thanh phi kiếm bay lên rồi hợp lại thành một thành Song Phi Vũ Kiếm cực kỳ cường đại.
Vị đạo trưởng ấy vận linh khí khống chế thanh kiếm, chém ngang một đường vào lớp vảy của nó.

Phụt một tiếng, máu tươi tựa như huyết ngọc bay lả tả xuống mặt đất, đôi mắt của con Tuyền Hoàng Chư Xà lại lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc, nó không thể nào quan sát được một chém ấy của tên cẩu đạo trưởng, cơ hồ một nhát ấy đã vượt ngoài tầm phạm vi tốc độ rồi.
Đạo trưởng ấy thấy con Tuyền Hoàng Chư Xà như thế thì đắc ý nói.
“Nghiệp súc, thấy sự lợi hại của ta chưa!”
Thấy vị đạo trưởng anh dũng như thế, đám đệ tử ở dưới vẫy vẫy thanh phi kiếm khen gợi.
“Đúng là sư huynh có khác, chỉ với vài chiêu đã chém được một nhát trên người con rắn đó rồi”
“Quả thực là đạo trưởng cao thâm, phàm nhân chúng ta quả thực là không thể so bì được”
Nghe những lời uy vọng như thế thì vị đạo trưởng rất vui nhưng không thể hiện, nếu thể hiện ra thì đâu còn ra dáng của một người sư huynh mẫu mực được nữa.

Đang được lúc vui mừng thì con Tuyền Hoàng Chư Xà ấy lao thẳng tới quyết liều sống chết với vị đạo trưởng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.