Phân Tranh Thiên Hạ

Chương 2: Cổ Nhân Thật Sự Không Lừa Ta (1)



Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn:

Dùng động tác cực nhanh đổi băng đạn, khẩu súng được kéo nhanh một phát, tiếng súng đột nhiên dừng lại rồi lại liên tục vang lên. Sau khi không nhanh không chậm tiến lên, hắn ta đổi tay cầm súng tự động, tay kia rút một khẩu súng ngắn ở hông, thân súng sượt qua eo một cái soạt, đạn được lên nòng rắc rắc.

Hắn ta chẳng thèm nhìn, tiện tay bắn hai phát súng “pằng pằng” vào đầu một cương thi bị thương ở đầu gối sắp ngã nhào đến trước mình, khiến đầu nó bị vỡ tung. Ngay sau đó, súng ngắn lại quay ngoắt ra sau “pằng pằng” vài phát, bắn nổ đầu cương thi từ phía sau đánh tới. Súng tự động và súng ngắn trong tay hắn ta được đổi băng đạn rất tự nhiên, cách sử dụng vũ khí súng ống không phải chỉ thuần thục bình thường. Những cương thi kia căn bản chưa đến gần được hắn ta đã lần lượt ngã xuống.

Đợi đến khi đạo gia lách mình chém xuống một kiếm giết con cương thi cuối cùng trước mặt, khẩu súng tự động trong tay người đàn ông gầy nhỏ cũng “pằng pằng” hai tiếng bắn chết con cương thi lao tới cuối cùng. Đạo gia dùng mũi chân hất cán gậy dưới đất lên, nó xoay vài vòng trên không rồi rơi xuống. Hắn thuận tay giơ kiếm tra lại vào vỏ, biến nó trở thành cây gậy chống bình thường một lần nữa, động tác hết sức gọn gàng. Xong đâu đấy, hắn đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối vì đánh nhau của mình.

Lúc này, trong địa cung tràn ngập một mùi hôi thối kỳ quái.

Người đàn ông gầy nhỏ bước vòng xung quanh đạo gia một vòng, khi thấy mấy cương thi bị chém ngang lưng chưa chết hoặc chém mất hai chân vẫn còn giãy dụa, nòng súng tự động lại lóe lên tia lửa “tạch tạch”, hoặc súng ngắn vang lên hai tiếng “pằng pằng” bắn nổ đầu chúng.

Đợi sau khi tất cả cương thi trong địa cung đều không còn động tĩnh gì, người đàn ông gầy nhỏ cảnh giác nhìn xung quanh, nhanh chóng đổi băng đạn, súng ngắn lập tức quay trở lại bên hông, súng tự động cũng khoác trên vai. Hắn ta rút từ sau lưng ra một cái ống, “xoẹt” một tiếng, ánh lửa sáng lên mang theo cả khói. Hắn ta tiện tay vứt ra trước mặt, xung quanh cũng vứt liên tục vài cây. Hình dáng đại khái của địa cung hiện rõ dưới ánh lửa, mái vòm cong cong, trên mặt đất đầy thi thể cương thi.

Người đàn ông gầy nhỏ đi tới bên cạnh đạo gia chỉnh lại quần áo, hờ hững nói: “Đạo gia, bên ngoài đều được giải quyết cả rồi, lối vào đã có các anh em trông coi, đất đá lấp đường cũng cho nổ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui.”

Đạo gia ừm một tiếng, đèn pin rọi qua những thi thể cương thi trên mặt đất để đánh giá, còn dùng gậy lật lật chúng lên xem. Người đàn ông gầy nhỏ nhìn những thi thể xung quanh, tính sơ một chút thấy ít nhất cũng tầm hơn trăm con, hơi kỳ quái nói: “Lấy đâu ra nhiều cương thi vậy?”

“Có trời mới biết, trước kia khi làm việc dù có gặp thì cũng lẻ tẻ một hai con... Ở đây thú vị thật, không uổng công!” Đạo gia cười haha, đèn pin lại chiếu bốn phía rồi ngừng lại trên một bức tượng Quan Âm đang ngồi xếp bằng cao gần mười mét, trông đại từ đại bi. Cả địa cung đều trống rỗng, chỉ có một bức tượng Quan Âm ngồi sừng sững đó, muốn không chú ý cũng khó.

Đèn pin dừng lại ở dưới cổ tượng Quan Âm, phát hiện trên cổ Quan Âm đeo một sợi dây chuyền. Toàn bộ bức tượng này được điêu khắc từ đá, sợi dây chuyền kia đeo lên rõ ràng không hề tương xứng. Vừa nhìn sơ, chỉ e rằng trong cả địa cung có kết cấu liền thành một khối này, đây chính là vật hoạt động duy nhất.

Đạo gia cẩn thận bước sang, đã chịu thiệt một lần rồi, hắn biết huyệt mộ này không hề tầm thường mà có gì đó quái lạ. Cây gậy liên tục gõ trên mặt đất giống như người mù dò đường, kì thực là nghe thử xem hồi âm trên mặt đất phải chăng có gì dị thường, đề phòng giẫm phải cơ quan.

Hắn đi đến dưới bức tượng Quan Âm ngồi, ngẩng đầu quan sát một chút, cây gậy trong tay lại gõ lên bức tượng để nghe thử, thậm chí còn hít vào một hơi. Đột nhiên hắn đề khí thả người nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống đùi bức tượng Quan Âm. Hắn lại nhẹ nhàng nhảy lên, nhanh chóng bò lên vai bức tượng, ngồi xổm ở đó kéo sợi dây chuyền trên cổ Quan Âm nhìn thử, phát hiện đây là một sợi dây kim loại. Hắn lật mặt dây chuyền kia lên, thổi bụi, đưa đèn pin chiếu sang nhìn thì thấy là một chiếc gương đồng cổ to bằng bàn tay.

Kiểu dáng gương đồng này hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng khác với sợi dây chuyền kia, sợi dây chuyền đã cực kỳ gỉ sét, còn chiếc gương đồng cổ kính này thì không hề có vết gỉ sét nào.

Đây không phải chỗ để từ từ nghiên cứu, hắn định lấy gương đồng này xuống mang đi thì phát hiện sợi dây của nó lại gắn liền thành một thể với bức tượng. Hắn thấy sợi dây đã gỉ sét lắm rồi, đoán là cũng chẳng rắn chắc gì mấy, bèn bỏ đồ trong tay sang một bên, chụp lấy sợi dây đề khí phát lực, “pựt” một tiếng trực tiếp kéo đứt sợi dây. Lúc này hắn phát hiện trong sợi dây lại có một sợi tơ màu vàng kim, giống như nối với thứ gì đó trong cổ của bức tượng.

Hắn ngầm cảm giác được chút gì đó không ổn, bên trong bức tượng Quan Âm cũng mơ hồ truyền đến tiếng động.

Hắn đưa tay với lấy chiếc gương đồng nhưng còn chưa kịp nhảy xuống khỏi bức tượng thì địa cung dưới mặt đất đã truyền đến âm thanh “rầm rầm” như tiếng chuyển động của lò xo. Âm thanh này còn mạnh hơn tiếng của cơ quan lúc trước, cả mặt đất đều chấn động, địa cung lắc lư kịch liệt.

Đạo gia không nhảy xuống nữa mà đưa tay vịn chắc lấy đầu pho tượng, nhanh chóng lia đèn pin xem xét tình hình xung quanh, lúc này đây mà hành động tùy tiện thì rất nguy hiểm.

Có tiếng đồ vật rào rào từ phía trên rớt xuống, ánh đèn vừa chiếu lên thì phát hiện mái vòm đang vỡ vụn.

“Hầu Tử, mái vòm sắp sập rồi, đi mau!”

Đạo gia rống lên rồi thả mình phi xuống khỏi vai pho tượng. Thế nhưng đúng lúc này hắn lại bị một cục đá lớn nện cho ngã mạnh xuống phía dưới.

Đợi đến khi hắn quỳ rạp trên mặt đất, ộc máu ngẩng đầu lên thì chỉ thấy trong những hòn đá lộn xộn rơi xuống, bóng dáng hán tử gầy nhỏ nhanh chóng lóe lên, lăn mình xông về phía thông đạo tiến vào, ngay sau đó, mọi thứ trước mắt tối xầm, hắn mất đi tri giác...

Trong đầu hỗn loạn, đầu đau sắp nứt ra, hắn chậm rãi mở hai mắt chỉ thấy không gian trước mặt khá u ám, chỉ có một vài bóng sáng đang lắc lư.

Hắn đưa mắt đánh giá xung quanh, phát hiện ánh sáng kia phát ra từ một bó đuốc cắm nghiêng trên trụ. Dường như mình đang nằm trong một ngôi miếu đổ nát cũ kỹ, không biết là ở đâu, nhưng chắc là Hầu Tử nhảy vào cứu mình rồi.

Cảm giác trước đó bị nện nằm bò xuống vẫn còn, với sức nặng của hòn đá kia chắc không chết thì cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, có thể còn sống sót đã là may mắn lắm rồi. Với kinh nghiệm của hắn, nếu người đang ở trong tình huống trọng thương thì không nên vận động mạnh, cơ thể mặc dù không có cảm giác đau đớn gì nhưng cũng có thể là do tác dụng của việc tê liệt thần kinh.

Hắn cử động ngón tay trước, xác định mười ngón hoạt động tự nhiên, không có việc gì! Từ bàn tay chuyển lên cánh tay, hoạt động bình thường, cũng không sao! Lại nhấc hai chân lên, co gối duỗi đùi, vẫn không có việc gì!

Hắn vô cùng vui mừng, hai tay khẽ chống lên mặt đất, đang định thử tình trạng cơ thể thì đột nhiên nhìn thấy một lão đầu gương mặt già nua đang mỉm cười. Tóc ông ta được búi gọn và cố định bằng trâm cài, ăn mặc theo phong cách cổ trang, hiện giờ, đang hơi khom xuống che mất tầm nhìn phía trên của hắn.

“Tiểu huynh đệ, ngươi đã tỉnh rồi? Xem ra đúng là lão phu may mắn.”

Lão đầu mỉm cười nói, lão đưa tay ra, tiện thể đỡ hắn dậy.

Đạo gia vẫn duy trì cảnh giác, muốn vận công đề phòng thì phát hiện nội lực không điều tiết ra được, có lẽ là do bị trọng thương. Có điều hắn ngồi dậy vặn vẹo thân dưới thì thấy không có trở ngại gì, chỉ có phía sau ót ê ẩm đau, giống như từng bị gì đó đánh mạnh vào.

Hắn nhìn không gian trong ngôi miếu đổ xung quanh một chút, ánh mắt dừng lại trên mặt lão đầu, hỏi: “Lão ca, đây là...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.