Phản Ứng Bản Năng

Chương 35



Lại một lần bước vào con ngõ ẩm ướt này, tâm trạng Lâm Lạc Dương hôm nay đã khác hẳn, từ lúc hai đứa nắm tay nhau tim cậu đã nện bình bình như trống trận.

Cậu không nhớ Lý Xuyên đưa tay ra lúc nào, tóm lại chính cậu đã ngầm đồng ý. Bởi vì bốn phía tối đen, bởi vì đó là bàn tay của cậu trai trước mặt.

Cậu tìm cho mình lý do, nhưng cậu cũng hiểu lý do nào đều vô nghĩa.

Thực ra là chính cậu ước ao điều đó, cậu muốn bàn tay khô ráo ấm áp của cậu trai nắm tay cậu, da thịt dán vào nhau khiến cậu cảm thấy an toàn hơn hết thảy. Đêm còn rất dài, từ khi cậu đồng ý đưa Lý Xuyên về mọi thứ đã không còn trong tầm kiểm soát của cậu nữa.

Đó là cậu lựa chọn làm một người lớn không biết xấu hổ, tự cậu đẩy quyền quyết định cho Lý Xuyên.

Nghĩ đến đây bước chân Lâm Lạc Dương lên cầu thang thoáng khựng lại, Lý Xuyên như có mắt sau gáy, cậu ta quay phắt lại túm cánh tay cậu kéo lên, lần này Lâm Lạc Dương va cả vào ngực cậu ta. Vòng tay của cậu trai cũng ấm và khô như thế, còn lồng ngực cậu ta thì rộng lớn vững chãi biết bao.

Lâm Lạc Dương ngẩng đầu đối diện với cặp mắt Lý Xuyên, nhất thời cậu quên mất mình định nói gì.

Lý Xuyên hỏi: “Anh cũng say sao?”

Lâm Lạc Dương lắc đầu: “Anh đâu có uống…” cậu không uống giọt rượu nào.

Chữ rượu bị cậu nuốt xuống, cậu còn bận nhìn nụ cười trêu chọc trên môi Lý Xuyên.

Bàn tay kia lại tìm đến tay cậu, dắt cậu đi lên.

Có một nhà mở cửa, một người đàn ông tóc tai bù xù thò đầu ra, hành lang tối quá, ánh đèn hắt ra cũng yếu, Lâm Lạc Dương chưa kịp nhìn rõ thì đã bị cậu trai đứng án ngữ trước mặt.

Hà Cường bữa nay cũng nhậu, say sưng húp cả mắt, anh ta lè nhè hỏi: “Ê dắt gái về à?”

Anh ta chỉ nhác trông thấy người tóc dài màu trà thả đến vai, mặt mũi không rõ, giới tính cũng không rõ luôn.

Lý Xuyên không nói gì.

Hà Cường đợi một lúc không thấy gì thì hiểu thằng em không muốn nói, ừ thì thôi, chẳng sao. Từ hồi ra viện Lý Xuyên thay đổi rất nhiều, vẫn lầm lì nhưng thỉnh thoảng gặp mặt còn hỏi thăm được dăm câu. Hôm nào chơi game chung Hà Cường vẫn nhờ được nó gánh cho mình, thế là đủ.

Anh ta cũng không định tìm hiểu kĩ về Lý Xuyên.

Trong cái chung cư rách nát này ai chẳng có “câu chuyện đời tôi”, mà chuyện nào cũng đủ mùi đặc sắc, Hà Cường sẵn sàng ba hoa về thời khắc huy hoàng của mình nhưng nghe chuyện người khác thì anh ta chẳng ham.

Huống hồ người khác đây lại là một thằng nhóc con mù tịt về xã hội.

Nó mới mười chín.

Trải nghiệm cuộc đời của nó từ bấy đến giờ là thuốc an thần và tự hại, thế thì cuộc đời về sau hẳn cũng…

Hà Cường rời mắt nhìn sang thằng nhóc đứng trước mặt mình, “Cắt nước rồi hay sao ấy, mày lên nhà xem có phải không?”

Lý Xuyên đáp: “Ừ, được.”

Hà Cường gãi gãi đầu rồi đóng cửa lại.

Hành lang lại tối mò, ánh trăng mong manh vừa lẩn mất vì sáng đèn lại lặng lẽ rơi xuống bờ vai cậu trai.

Bấy giờ Lâm Lạc Dương mới hỏi: “Hàng xóm của em à?”

“Ừ.” Lý Xuyên trả lời, lúc này cậu ta mới chịu bước dịch sang một bên, cũng không nói rõ vì sao vừa xong lại cố tình đứng chắn trước mặt cậu.

“Chắc anh ta nhìn nhầm anh.” Lâm Lạc Dương nói rất nhỏ, cậu ngước lên nhìn Lý Xuyên bằng cặp mắt đen láy, “Lúc trước em hay dẫn bạn gái về nhà à?”

Lý Xuyên khẽ giật mình, tự dưng cậu có vẻ bối rối chưa từng thấy, cậu siết thật chặt bàn tay trong tay mình rồi nói nhấn từng chữ, “Anh à, không có bạn gái nào đến nhà em cả, chỉ có mình anh thôi, hai lần đều là anh.”

Cảnh tượng này hình như từng xuất hiện trong giấc mơ của Lâm Lạc Dương.

Đột nhiên cậu thấy hoảng hốt.

Giọng con gái lanh lảnh vang bên tai cậu, “Lâm Lạc Dương? Lâm Lạc Dương! Cậu có nghe mình nói không đó?”

“Hử? Có, có nghe đây.”

“Điêu.” cô gái cả giận, “Lúc trước mình bảo thế rồi mà cậu vẫn không nghe à, sao cứ cặp kè với Quý Vãn Kha vậy?”

“Ơ, thì…” Lâm Lạc Dương gãi gãi cằm rồi ngượng ngùng lè lưỡi, “Nó trông dữ dằn thế thôi chứ thật ra tốt lắm.”

“Cậu lại còn bênh cậu ta nữa? Sao mà cậu thích cậu ta thế hả?!” cô bạn bực mình gắt.

Đùng một cái Lâm Lạc Dương như là bị nói trúng tim đen, cậu rụt cổ lại không dám ứ hự gì nữa.

Rồi tự nhiên có một bàn tay đè lên vai cậu, bóp vai cậu một cái, cậu ngẩng lên thì quả nhiên là cái mặt đẹp long lanh nhưng lạnh tê tái của Quý Vãn Kha.

“Sao mày lại ở đây…”

“Tìm mày cả ngày không thấy mặt mũi đâu…”

Hai thằng gần như mở miệng cùng lúc rồi cũng cùng lúc ngừng bặt.

Lâm Lạc Dương nín thở, Quý Vãn Kha thì nói tiếp bằng giọng bực dọc, “Hóa ra là ở đây.”

Rồi cậu ta nheo mắt nhìn từ cô bạn gái sang đến Lâm Lạc Dương, khóe miệng vẫn có ý cười mà không hiểu sao lại làm cậu thấy rợn cả sống lưng.

Cô bạn kia có vẻ cũng sợ nhưng vẫn lấy hết can đảm phản đối: “Cậu đừng có bắt nạt Lâm Lạc Dương!”

“Tôi đâu có bắt nạt nó.” Quý Vãn Kha nói rồi xách cổ Lâm Lạc Dương dậy, hai cánh tay cậu ta tì lên hai vai Lâm Lạc Dương, cả cái vóc dáng khổng lồ cứ thế là vắt trên người cậu.

Nhìn sao cũng thấy đúng là đang bắt nạt.

Quý Vãn Kha chọc chọc ngón trỏ vào má Lâm Lạc Dương, bảo: “Không tin cậu hỏi nó đi, tôi có bắt nạt nó không?”

Cô bạn: “…”

Lâm Lạc Dương: “…”

Cuối cùng giữa hai luồng mắt soi mình chòng chọc, Lâm Lạc Dương dè dặt đáp: “Không có đâu.”

Cô bạn trợn mắt, Quý Vãn Kha thì cười tươi rói, huênh hoang bảo: “Đấy, nó bảo không đấy.”

Cô bạn ném lại hai tiếng ha ha rồi tức mình bỏ đi.

Bấy giờ Quý Vãn Kha mới ngừng cười, ngón tay chọc má đổi thành véo má, vừa vần vò mặt Lâm Lạc Dương nó vừa nạt: “Tao tìm mày cả buổi thì ra mày ra đây tán gái à? Lâm Lạc Dương mày còn mặt mũi nào nhìn tao hả?”

“Tao đâu có…” bị nhốt trong vòng tay Quý Vãn Kha, Lâm Lạc Dương đỏ bừng mặt cãi, “Trời đất chứng giám tao có làm gì đâu, tao với Ninh Thiến rất là trong sáng.”

“Á à, thế mày còn định như nào như nào với nó nữa hả?” Quý Vãn Kha vẫn chưa chịu buông ra mà còn khom lưng, cúi cả đầu xuống để tì cằm lên vai Lâm Lạc Dương, “Nói nhanh.”

“Không có như nào như nào hết…”

Quý Vãn Kha: “Sao ỉu xìu thế? Hồi tập quân sự đứa nào xí xớn với nó, đứa nào mang nước cho nó hả?”

“Đó là có người nhờ tao… ê từ từ, tập quân sự là thế nào?” Lâm Lạc Dương sửng sốt ngẩng lên, tóc cậu cà cà vào cổ Quý Vãn Kha, “Tập quân sự từ năm kia cơ mà, làm sao mày biết? Hồi đấy đã chia lớp đâu?”

Quý Vãn Kha: “…”

Quý Vãn Kha thả cậu ra, “Không chịu nói thì thôi.”

À đã gây sự lại còn ăn vạ trước.

Lâm Lạc Dương tóm được cổ tay thằng này, gặng hỏi, “Hồi tập quân sự mày có thấy tao à?”

Quý Vãn Kha líu lưỡi, cố tình dúi đầu cậu xuống không cho cậu nhìn nó rồi đáp: “Có.”

Từ đó đến giờ đây là lần đầu tiên nó thẳng thắn như vậy.

Lâm Lạc Dương mừng rơn: “Ui thật đấy? Thật ra hồi đấy tao cũng để ý mày rồi.”

Quý Vãn Kha hậm hực, “Thế mà cũng nói.” xong nó lại tiếp, “Mà ai cho mày đánh trống lảng, khai ra, mày với nó là thế nào.”

Tự dưng Lâm Lạc Dương nghĩ đến lời Triệu Thụy Tiêu bảo cậu hôm trước, nó hỏi có phải cậu thích Quý Vãn Kha không, cậu chưa kịp bối rối thì nó đã nói tiếp, “Quý Vãn Kha cũng thích mày đấy.”

Phản ứng đầu tiên của Lâm Lạc Dương là gạt đi: “Làm gì có chuyện đấy.”

Triệu Thụy Tiêu cười gian hết sức, “Không tin thì mày thử xem?”

Thử kiểu gì mới được?

Và đây chính là cơ hội cho cậu thử.

Lâm Lạc Dương đột nhiên đưa cả hai tay ra nắm chặt tay Quý Vãn Kha, “Ninh Thiến thích người khác rồi, mày cũng biết đấy, mà tóm lại là không phải tao.”

Quý Vãn Kha nhìn tay cậu: “Nói chuyện cho đàng hoàng, táy máy làm gì…”

“Tao với Ninh Thiến là bạn thôi.” Lâm Lạc Dương ngắt lời thằng kia, cứ tưởng Quý Vãn Kha sẽ giận nhưng nó chỉ lặng im nghe cậu nói tiếp.

Tim Lâm Lạc Dương đập bình bình trong lồng ngực, cậu bạo gan giương mắt nhìn Quý Vãn Kha, gương mặt cậu lúc này sao mà sống động, “Tao không thích bạn gái nào cả, ở trường tao chỉ thân nhất với mày thôi, có mình mày thôi ấy.”

Cậu không dám nói thẳng ra yêu với thích, cốt là chừa đường lui cho mình.

Và Quý Vãn Kha cho cậu câu trả lời cậu muốn.

Cậu chàng thoắt cái đỏ bừng mặt, vùng vằng muốn giựt tay ra.

“Tự dưng mày nói thế làm gì…” Quý Vãn Kha rụt cổ lại, khổ nỗi cao quá nên màu đỏ lựng lan từ mang tai xuống cả gáy không sao giấu được, “Mày bị đần đúng không, Lâm Lạc Dương?”

Lâm Lạc Dương thầm nghĩ ừ tao đần, đần nên mày mới suốt ngày gọi tao là Lâm bé đụt, đần nên giờ tao mới phát hiện ra.

Hóa ra hai ta thuận lòng nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.