Phản Ứng Bản Năng

Chương 36



Hình như trời lại âm u hơn, ánh đèn màu cam soi rọi cả căn phòng rồi bị phản chiếu lại bởi ô kính cửa sổ đang hé mở, tạo thành một điểm lóe sáng như ngọn lửa. Gió thổi vào phòng mang theo hơi nóng đến khó chịu.

Lý Xuyên vào buồng vệ sinh vặn vòi nước, cái vòi cũ rỉ kêu két két rồi có tiếng nước chảy rào rào.

Cậu lấy điện thoại ra bấm mở máy: “Không mất nước đâu, hay anh chưa đóng tiền?”

Lâm Lạc Dương ngồi trong phòng ngó ra hỏi, “Em gửi tin nhắn thoại cho anh ban nãy à?”

Lý Xuyên đáp ừ rồi đi ra, trong chớp mắt toàn thân cậu ta như được dát vàng bởi ánh đèn, cả cặp mắt, cả hàng mi đều lóng lánh sáng lên. Lâm Lạc Dương chợt bừng tỉnh.

Cậu phải đi.

Đã bảo chỉ đưa Lý Xuyên về thôi mà.

Hình như Lý Xuyên hiểu ngay cậu đang nghĩ gì, cậu ta đứng chặn lối ra cửa, thân hình cậu ta đổ bóng xuống tóc cậu, xuống cả mắt cậu nữa, “Ở lại đây đi, anh. Sắp mưa rồi.”

Lại mưa.

Mùa này cứ mưa hoài hoài, động một cái là sấm rền gió giật, giông kéo đen trời.

Lâm Lạc Dương không đồng ý ngay, tự dưng cậu hỏi Lý Xuyên: “Vừa xong sao em lại đứng che trước anh?”

Lý Xuyên đáp: “Không biết.”

Trả lời kiểu gì vậy.

May sao cậu trai nói tiếp: “Lúc em nhận ra thì em đã che cho anh rồi, không muốn người ta thấy anh.”

Cậu trai lại cầm tay cậu lên nắm trong tay mình rồi vuốt ve miếng băng tay của cậu.

“Anh không thích em làm thế à?” Lý Xuyên hỏi.

Lâm Lạc Dương lắc đầu, rầu rĩ đáp: “Cũng không phải…”

Thậm chí cậu còn hơi hiểu được suy nghĩ của Lý Xuyên.

Thời gian họ được ở bên nhau không nhiều, Lý Xuyên không muốn bị người ngoài quấy rối.

Cậu cũng không muốn.

Lâm Lạc Dương càng ngày càng hiểu rõ cảm xúc của mình hơn.

“Thế bây giờ anh ở lại được không?” Lý Xuyên lại hỏi, “Em say rồi, em cần anh chăm sóc.”

Lâm Lạc Dương cúi xuống nhìn ngón tay Lý Xuyên đang lần dưới lớp băng tay của cậu, cậu ta cứ luôn muốn chạm vào vết thương của cậu như thế, những đụng chạm thật khẽ khàng làm cậu ngứa ran.

Mưa lại đến bất thình lình, khi hai đứa nhỏ to với nhau mây trên trời đã lén lút gom lại, rồi một cơn mưa lớn lẳng lặng đổ xuống. Mưa thấm vào đất, mưa đập vào tán cây, mưa vỗ lên cửa sổ.

Lâm Lạc Dương bị tiếng mưa làm cho bối rối, cậu quay ra nhìn cửa sổ, bên ngoài trời tối tăm nhưng cậu vẫn thấy bóng ngọn cây ở tít xa lây lất trong mưa, mưa hắt vào nhà, nước nhỏ lấm tấm trên nền xi măng rồi nhanh chóng bay hơi.

Cậu quay lại nhìn Lý Xuyên, cậu trai vẫn lặng lẽ đợi cậu trả lời.

“Em sợ sấm cơ mà?”

Lý Xuyên hơi cứng người, có lẽ tự biết lời nói bừa đã lộ nên cậu ta cắn môi bảo: “Em lừa anh thôi.”

Ừ, lần này thì thẳng thắn thế.

“Hình như em hay lừa anh lắm thì phải.” Lâm Lạc Dương nghi ngờ nhìn cậu chàng.

Lý Xuyên lại hỏi: “Thế anh có giận em không?”

“… còn phải xem vì sao em lừa anh đã.” Lâm Lạc Dương đáp, “Nhưng tốt nhất là đừng thế.”

Không ai sẵn lòng bị ru vỗ bởi những lời nói dối, không ai ngu ngốc như vậy.

Lý Xuyên im lặng một chút, chắc chừng nửa giây, rồi cậu trả lời: “Được.”

Đó cũng là nói dối.

Lâm Lạc Dương nói: “Mưa rồi thì về sao được…”

Cậu lại kiếm cớ cho mình, ngón chân cậu cuộn lại trong đôi tất trắng, vì tự thấy mình quá trơ trẽn.

Cậu muốn ở lại, muốn được ở bên Lý Xuyên thêm một lát.

“Em cũng có say đâu.” Lâm Lạc Dương chỉ mong cho qua chủ đề ngủ lại nên cậu cố tình nói sang chuyện khác.

Lý Xuyên biết cậu muốn ở lại thế là cậu chàng càng không kiêng nể gì cả, cậu ta cúi hẳn xuống cụng cụng trán với Lâm Lạc Dương, “Có say, say một tí tị.”

Lâm Lạc Dương thoắt cái đỏ mặt, hàng mi cậu rũ xuống ngượng ngùng như một thiếu niên.

Trời mưa, mà hai đứa thì rấm rứt nóng.

Lý Xuyên đã chuẩn bị chu đáo tất thảy từ đồ rửa mặt, quần áo sạch để thay, cả đồ lót cũng sẵn sàng…

Đầy đủ như thế thì chắc chắn là có âm mưu, Lâm Lạc Dương biết thừa nhưng cũng chỉ hỏi móc một câu: “Sao em biết anh mặc size nào?”

Vì mưa nên đành phải đóng cửa sổ, trong phòng càng oi bức hơn.

Được một chốc thì Lâm Nhược Liễu gọi điện hỏi cậu đang ở đâu rồi, giọng cô rất bình thản không hề có ý đe nẹt.

Lâm Lạc Dương đáp: “Nhà Lý Xuyên ạ.”

Như là Lâm Nhược Liễu đã biết trước câu trả lời, cô dặn dò mấy câu rồi cúp máy trước, cũng không nói hôm sau cậu nhất định phải về nhà.

Chính Lâm Lạc Dương cũng thấy ngạc nhiên vì chế độ tự do kì diệu này.

Cúp máy xong, Lâm Nhược Liễu đặt di động lên bàn trà, Triệu Thụy Tiêu ngồi trên ghế sô pha đối diện cô, hỏi: “Sao rồi?”

Lâm Nhược Liễu ngước lên, đáp: “Đang ở nhà thằng bé kia.”

Cô cũng không về công ty như đã bảo mà trở lại nơi ở thực sự của mình, căn hộ cô sở hữu gần công ty.

Triệu Thụy Tiêu gật đầu, thấy Lâm Nhược Liễu vẫn nhìn mình cậu ta đành nói: “Uống hết chén này thì em về.”

“Không ngờ cậu lại thích uống trà đấy.” Lâm Nhược Liễu nói lấy lệ rồi lại hỏi, “Chị nghĩ… dù sao Lạc Dương cũng hơn thằng bé kia nhiều tuổi như thế, chắc nó không chịu thiệt đâu nhỉ?”

Triệu Thụy Tiêu bật cười: “Chị nghĩ xa quá rồi, chúng nó chưa đến mức ấy đâu.”

Lâm Nhược Liễu hậm hực, “Không thể biết được.”

“Chị đừng việc gì cũng so sánh với Quý Vãn Kha.” Triệu Thụy Tiêu hòa nhã nói.

Lâm Nhược Liễu rũ mắt, lẩm bẩm, “Đương nhiên, đương nhiên chị biết là không phải nó.”

Một hồi im lặng rồi tới một tiếng thở dài, cô nói: “Mà kể có là nó cũng chẳng sao.”

##

Nhà Lý Xuyên đến TV cũng không có. Ngoài trời vẫn mưa như trút nước, hai đứa nửa nằm nửa ngồi trên giường chơi game với nhau, chơi mãi đến lúc Lâm Lạc Dương bắt đầu chán rồi nhưng thấy vẻ ham thích của Lý Xuyên cậu lại chặc lưỡi tiếp tục.

“Thôi nghỉ nhé.” cuối cùng Lâm Lạc Dương bảo.

Lý Xuyên đặt điện thoại xuống ngay, “Ừ, giờ anh muốn làm gì?”

Lâm Lạc Dương: “…”

Mới hơn mười giờ, ai mà ngủ sớm thế.

Nhưng chẳng biết từ lúc nào khoảng cách giữa hai đứa đã thu hẹp đến không tưởng, cậu sợ nếu cứ thế này thì bữa nay không chỉ đơn giản là tiếp xúc da thịt đâu…

Lâm Lạc Dương nhắm mắt đáp: “Anh buồn ngủ rồi, ngủ đi.”

Lý Xuyên chịu ngay, “Thế em tắt đèn.”

Họ chìm vào bóng tối, tiếng mưa đều đều vỗ vào cửa sổ, trong phòng oi bức đến khó chịu. Lâm Lạc Dương nằm trên giường, mắt mở chong chong nhìn trần nhà, một lúc sau cậu quay sang Lý Xuyên.

Cậu trai cũng đang nhìn cậu chăm chăm.

Lâm Lạc Dương mím môi: “Mở hé cửa sổ ra được không?”

“Không được, lạnh đấy.” Lý Xuyên từ chối rồi không biết cậu ta móc đâu ra một cái quạt bên trên in cả quảng cáo và bắt đầu quạt cho Lâm Lạc Dương.

Lâm Lạc Dương ngượng ngùng bảo: “Anh không cần mà, cũng không nóng lắm đâu.” nói rồi cậu giữ tay Lý Xuyên lại.

“Không sao, em cũng chưa muốn ngủ.” Lý Xuyên nhích sát lại một chút nữa, “Em còn say ấy.”

Lâm Lạc Dương không rõ ý cậu ta lắm, cậu ngước mắt nhìn sang, “Thế thì ngủ sớm đi.”

Nói đến thế còn không hiểu, Lý Xuyên đành chụp lấy cánh tay Lâm Lạc Dương, ấn lên gối đầu, trong hơi thở lẫn vào nhau của hai đứa, cậu ta bảo: “Ý em là em còn say, biết đâu em lại làm gì.”

Lâm Lạc Dương trợn tròn mắt, trong đêm tối cặp mắt cậu sáng long lanh, “Làm gì mới được?”

Đúng ra cậu không nên hỏi.

Lý Xuyên nghĩ vậy, chính cậu cũng nghĩ vậy.

Lý Xuyên nắm gọn cả bàn tay cậu trong lòng bàn tay mình, “Anh, em hôn anh được không?”

Lâm Lạc Dương không lắc đầu được, càng không thể gật đầu. Cậu nằm sượng cứng tại chỗ.

Lý Xuyên mỉm cười, nụ cười gợi cảm của một thiếu niên sớm trưởng thành, “Em biết câu trả lời rồi.”

Sao mưa to quá, mưa ẩn giấu tình ý trong đáy mắt, ẩn giấu tiếng tim đập vội vàng, ẩn giấu cả Lý Xuyên và chính cậu.

Môi của cậu trai ấm áp, đầu lưỡi từ tốn lách vào khoang miệng cậu để những âm thanh nho nhỏ đầy nhục cảm thoát ra. Cậu trai nhẹ nhàng ôm eo kéo sát cậu vào mình, hai môi gắn bện không rời. Lâm Lạc Dương nấc lên nghẹn ngào, mắt dâng ngập nước.

Bên kia cửa sổ đất trời cũng sũng nước, mưa ngấm vào đất, đất nở ra chồi non, tiếng thở dốc bị chìm vào tiếng sấm, nước mắt bất giác ứa ra lem luốc mặt mày. Cậu trai nhỏ hơn cuối cùng cũng chịu rời ra, luồng nhiệt nóng tạm lắng xuống, chỉ có sợi tơ bạc giữa hai môi còn vấn vương, quấn quýt lấy linh hồn của hai đứa, mê hoặc chúng lại hòa quện cùng nhau.

Cánh cửa sổ va cạch cạch vào bản lề vì mưa giật, cuối cùng Lâm Lạc Dương bưng mắt khóc òa lên, tiếng nức nở rấm rứt theo tiếng mưa. Lý Xuyên lại rù rì an ủi, “Nhanh thôi, sắp tạnh rồi.”

Không thể mưa mãi mãi, rồi sẽ đến lúc trời trong mây.

Lâm Lạc Dương bị ướt mềm bởi nước mưa, bởi mồ hôi mê mải, cả người cậu nóng ran, dính dấp. Lý Xuyên vén mớ tóc bết vào thái dương cho cậu rồi dịu dàng đặt xuống một nụ hôn.

Nước mắt của Lâm Lạc Dương vẫn chưa ngừng, bên trong con người cậu một nửa bị nhồi đầy bởi khoái cảm, nửa kia còn trống rỗng chơi vơi. Cậu vội vã quờ tay tìm kiếm ngón tay Lý Xuyên để nắm lấy.

“Sao anh?” Lý Xuyên ghì cậu vào lòng, hơi thở còn hổn hển phả lên cổ Lâm Lạc Dương.

Lâm Lạc Dương nghiêng đầu né tránh, đôi môi cậu trai lại rơi trên má cậu, liếm đi nước mưa ướt mặn.

“Lạc Lạc.” đó là lần đầu tiên cậu trai gọi cái tên lạ lẫm ấy, “Mình đừng khóc được không?”

Lâm Lạc Dương gật gật đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi, cậu nhịn đau cựa mình quay lại, vùi mặt vào lòng Lý Xuyên.

Cặp mắt đen tối của thiếu niên bị phủ mờ như bầu trời mây giăng kín ngoài kia.

Mặc dù như thế giọng cậu ta vang lên vẫn trầm ấm dịu dàng.

“Đừng sợ, có em đây.” cậu trai bảo, “Em yêu anh, từ phút đầu tiên gặp anh em nhất định phải yêu anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.