Phản Ứng Bản Năng

Chương 53



Quý Vãn Kha quay lại một mình.

Lâm Lạc Dương ngó qua người cậu ta, hỏi, “Triệu Thụy Tiêu đâu?”

“Về rồi.” Quý Vãn Kha quàng vai kéo cậu vào lòng, Lâm Lạc Dương vội thì thào, “Chị còn ở đây.”

“Biết rồi, tao có làm gì đâu.” miệng nói thế nhưng hai tay lại táy máy ôm eo cậu, “Ôm một cái không được hở?”

Cậu ta lại chơi bài xà nẹo của con nít với cái mặt tỉnh rụi.

Lâm Lạc Dương mềm nhũn nhẹo ngay, cậu ấp tay lên cánh tay Quý Vãn Kha, “Đương nhiên là được rồi.”

Cậu chẳng đỏ mặt, cũng chẳng ngượng ngùng, chỉ có vẻ hiểu biết điềm đạm của một người trưởng thành.

Quý Vãn Kha ngước lên nhìn cậu, tự dưng mắt như có ý cười, cậu ta ghé sát bên tai cậu thì thầm: “Anh.”

Và thế là Lâm Lạc Dương chịu thua, vành tai cậu ửng đỏ.

Trước kia người này đâu có gọi cậu như vậy, cậu đỡ không nổi là phải!

Lâm Lạc Dương thầm biện bạch, đến khi ngẩng lên thấy Lâm Nhược Liễu từ trong phòng đi ra cậu vội vàng giãy khỏi vòng tay Quý Vãn Kha rồi húng hắng ho.

Quý Vãn Kha cũng ngẩng lên, thấy Lâm Nhược Liễu nhưng cậu ta chẳng có vẻ ngượng ngùng gì cả, cậu ta khoác một tay lên vai Lâm Lạc Dương, ý là có nể mặt chị một tí.

Thái độ Lâm Nhược Liễu cũng rất quái lạ, cô nhìn chăm chăm hai đứa đang dính vào nhau, định nói gì rồi lại thôi, cuối cùng cô bảo: “Hai… hai đứa ngủ sớm đi.”

Lâm Lạc Dương gật đầu, mỉm cười hiền lành, “Dạ, chị cũng ngủ sớm đi.”

Lâm Nhược Liễu lên phòng.

Quý Vãn Kha chợt hỏi: “Mày nói gì với bả vậy? Sao trông bả lạ thế?”

Lâm Lạc Dương đưa tay gãi cằm, “Tao nhịn không nổi, tao kể cho chị ấy chuyện mày rồi.”

Quý Vãn Kha: “?”

Quý Vãn Kha: “Bả bảo sao?”

Lâm Lạc Dương cười méo xệch: “Thì không tin thôi, chị ấy nghĩ tao… ừ thì, chị ấy bảo tao đi khám đi, chị ấy đưa đi cũng được.”

“Thế thì bình thường, tin mày mới là lạ. Nhưng bả nói phải đấy, đi viện khám tổng thể đi Lạc Lạc. Có tao đây rồi, tao đưa mày đi.” Quý Vãn Kha nói rồi đưa tay mò mò sau gáy Lâm Lạc Dương, tóc cắt ngắn rồi sờ cũng vui tay lắm, cậu ta cứ mân mê như vuốt lưng mèo.

Lâm Lạc Dương nghĩ nghĩ một tí rồi quyết định thú thật với Quý Vãn Kha, chứ không sau này nó phát hiện ra rồi lại cáu, “Thật ra… hôm trước Ngô Húc đưa tao đi viện khám lại rồi, các chỉ số bình thường hết, không phải đi nữa đâu.”

Quả nhiên Quý Vãn Kha nhíu mày, “Đi bao giờ, sao tao không biết.”

Lâm Lạc Dương: “Đi giấu mày mà.”

Quý Vãn Kha xị mặt, dỗi một lúc nó mới phụng phịu bảo, “Lâm bé đụt.”

Thật tình là lâu lắm rồi Lâm Lạc Dương mới bị gọi thế này, không tính Ngô Húc, biệt danh này là Quý Vãn Kha đặt cho cậu, phải chính miệng Quý Vãn Kha gọi mới tính.

Thế là cậu cười tít mắt, “Tao đây.”

Quý Vãn Kha cũng hết cách với cậu, nó dúi đầu cậu vào lòng mình, “Có chuyện cấm được giấu tao nữa, cũng cấm mày không trả lời tin nhắn của tao.”

“Ừa, sau này không thế nữa.” Lâm Lạc Dương hít mùi hương đặc biệt trên người cậu trai, đây là Quý Vãn Kha của cậu, là người cậu yêu tám năm, từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, hơi thở của nó hiện diện ở mọi nơi trong thế giới của cậu.

Giờ đây nó đã trở lại.

Lâm Lạc Dương ngẩng lên nhìn Quý Vãn Kha, lúc này nó mang một gương mặt trẻ trung, làn da ngăm khỏe khoắn, sống mũi cao thẳng, vừa đẹp trai vừa phấn chấn. Chẳng giống trước kia chút nào nhưng vẫn đẹp, không phải là kiểu đẹp rực rỡ nổi bật mà là rất sâu sắc, ưa nhìn.

Mà Quý Vãn Kha thế nào cậu cũng thích.

Nó lại trở về bên cậu, chuyện sao mà khó tin.

Lâm Lạc Dương cảm thấy như mình còn đang trong mơ, nhưng cậu biết đây không phải mơ.

Cậu tỉnh giấc rồi.

Sau này cậu sẽ không bao giờ mơ như thế nữa, cũng sẽ không còn choàng tỉnh trong đêm, nhận ra mình cô độc trong căn phòng trống rỗng, để bóng tối nuốt chửng mình nữa.

Mà cậu cũng chẳng sợ mơ nữa, vì người chỉ có thể gặp trong mơ đã trở về hiện thực rồi.

Quý Vãn Kha véo tai cậu, “Làm sao? Nghĩ gì mà nghệt mặt ra thế?”

Lâm Lạc Dương tỉnh trí lại, “Thế mày nói gì với Triệu Thụy Tiêu? Nó không nghi mày à?”

Quý Vãn Kha nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Triệu Thụy Tiêu, nụ cười trên môi thằng bạn cứ héo dần héo dần, cứ như gặp ma giữa ban ngày.

Nói gì với nó?

Nghĩ cũng hay thật.

Quý Vãn Kha bảo: “Nó không phải người bình thường.”

“Ý là sao?” Lâm Lạc Dương không hiểu.

“Nó tin đấy.” Quý Vãn Kha nheo mắt nhớ lại, “Chắc nó nghi tao từ lâu rồi, Lý Xuyên đã ngừng thở trên đường đến viện, sau đó người tỉnh lại là tao, tao không hề giống Lý Xuyên… tao không đóng giả cậu ta được, mà tao cũng chẳng muốn đóng. Nó đã tìm hiểu kĩ về cậu ta, thấy nhiều lỗ hổng nên nó đoán ra thôi.”

Thật ra không chỉ có thế, khi Lâm Lạc Dương xảy ra chuyện Quý Vãn Kha đã gọi cho Triệu Thụy Tiêu, đúng ra cậu không thể biết địa chỉ nhà Lâm Lạc Dương, chính Lâm Lạc Dương đang mất trí nhớ còn không biết.

Nhưng Quý Vãn Kha lại biết, và còn kịp thời tìm tới Lâm Lạc Dương lúc đó vừa nhớ lại đang trong cơn hoảng loạn, để lôi cậu ra khỏi bóng ma quá khứ.

Từ khi Triệu Thụy Tiêu chọn không gọi cho Lâm Nhược Liễu mà đặt niềm tin vào Quý Vãn Kha, câu trả lời đã có trong đầu cậu ta rồi.

Lý Xuyên chính là Quý Vãn Kha.

Sao có thể có chuyện hoang đường như thế trên đời này, một người đã chết hai năm sống lại trong cơ thể một thiếu niên khác.

Nhưng đó lại là sự thật.

Nửa giờ trước, dưới cột đèn đường đầy côn trùng vo ve, Quý Vãn Kha nghe Triệu Thụy Tiêu phân tích đầu đuôi xong, cậu hỏi: “Nếu tôi không nhận thì sao?”

Triệu Thụy Tiêu hơi khựng lại rồi nói ngay: “Cậu sinh cùng ngày với Lý Xuyên, ngày Lý Xuyên chết cũng là ngày giỗ của cậu.”

Quý Vãn Kha: “Thế thì có gì đâu, trùng hợp là bình thường. Mà đừng bảo ngày giỗ của tôi được không? Xúi quẩy.”

Triệu Thụy Tiêu nhún vai, “Nếu cậu chối thì…”

Quý Vãn Kha ngắt lời cậu ta: “Thư tình mày viết cho Lâm Nhược Liễu mày định suốt đời không đưa cho bả hả?”

Tay Triệu Thụy Tiêu run bắn, nụ cười điềm tĩnh giả tạo cũng rớt cái bịch.

“Hay mày quẳng đi rồi? Hồi đó mày định đưa bả vào ngày tốt nghiệp, được ăn cả ngã về không. Cuối cùng… nhà Lạc Lạc có chuyện, mày không đưa nữa phải không? Thôi, sáu năm rồi, vứt đi cũng phải.”

“Vẫn giữ.” Triệu Thụy Tiêu đáp, giọng còn run run, cậu ta nhìn thẳng vào Quý Vãn Kha, “Thư Lạc Dương gửi mày thì sao, mày cũng còn giữ phải không? Mày không nỡ vứt, sao tao lại phải vứt?”

Quý Vãn Kha mỉm cười, “Được chưa, còn nghi ngờ gì không?”

“Không.” Triệu Thụy Tiêu đứng thẳng lại, định mỉm cười mà cười không nổi, cuối cùng cái mặt nó thành dở khóc dở cười, “Thôi không ôm mày đâu, mắc ói lắm.”

Vậy là Quý Vãn Kha bật cười, “Ừ, thấy gớm.”

“Quý Vãn Kha.”

“Ờ?”

“… không sao, gọi mày thôi.”

“Dở người.”

“Chúc mừng mày trở lại.” cuối cùng Triệu Thụy Tiêu vẫn bảo.

Quý Vãn Kha chìa tay ra, Triệu Thụy Tiêu ngờ ngợ hỏi lại: “Đập tay à? Ai chơi trò con nít của bọn mày.”

Quý Vãn Kha giật giật môi, rút tay về.

Chắc cậu chơi với bọn trẻ con Bành Tư Viễn hơi lâu thật.

Nhưng mười chín tuổi tốt lắm.

Được sống lại lần nữa cậu thấy thỏa mãn vô cùng.

“Anh Lạc Dương ơi.” nhớ lại hết cuộc trò chuyện với Triệu Thụy Tiêu, Quý Vãn Kha lại mặt dày lèo nhèo, “Hôn cái được không?”

Lâm Lạc Dương trợn mắt, nghe nó xưng hô mới lạ chưa, thế mà cậu lại nóng hết cả người. Cậu ngoan ngoãn chìa môi ra, hôn xong còn chủ động kề tai thì thầm với thằng người yêu, “Lên phòng nhé…”

Quý Vãn Kha cười híp mắt, “Dạ, nghe lời anh tất.”

Tuổi mười chín tốt lắm, thể lực sung mãn, tương lai vô hạn.

##

Ngô Húc là người cuối cùng biết Lâm Lạc Dương đã nhớ lại.

Hơn nữa còn biết vì lúc ngồi ăn tình cờ nghe thấy Lâm Lạc Dương bảo mấy hôm nữa chuyển về nhà mình thôi, lúc đó cậu ta như bị sét đánh ngang tai, rồi cậu ta quay sang nhìn chằm chằm hai thằng còn lại đang điềm nhiên ngồi ăn cháo.

Mất một lúc sau Ngô Húc mới run run hỏi: “Mày nhớ rồi à?”

Lâm Lạc Dương khựng lại, rồi chớp chớp mắt, quay sang hỏi Quý Vãn Kha: “Mày không bảo nó à?”

Quý Vãn Kha lạnh lùng đáp: “Quen biết gì đâu.”

Lâm Lạc Dương lại nhìn sang Triệu Thụy Tiêu, “Mày không bảo nó à?”

Triệu Thụy Tiêu mỉm cười như mọi khi, “Quên mất.”

Quả nhiên là bạn chí cốt, vô lương tâm như nhau.

Chỉ còn Lâm Lạc Dương chân thành bảo: “Xin lỗi mày nhé, nhiều việc quá nên quên mất mày. Thôi giờ mày biết cũng chưa muộn, tao nhớ ra hết rồi, nhớ cả chuyện mày bắt nạt tao nữa.”

Còi báo động trong đầu Ngô Húc réo inh ỏi, đã thế Quý Vãn Kha còn ngẩng mặt lên, hỏi: “Nó bắt nạt mày à? Nó bắt nạt mày bao giờ?”

Lâm Lạc Dương bảo: “Không sao, đây là chuyện của tao với nó, để tao xử lý.”

Quý Vãn Kha nhắc lại: “Chuyện của mày với nó á?”

Bấy giờ Lâm Lạc Dương mới nhận ra mình vừa nói lỡ miệng, cậu vội hạ giọng dỗ thằng người yêu, trong khi Ngô Húc thì thẫn thờ bảo: “Tao thấy mình lo hơi thừa, nhớ lại rồi mà nó vẫn nhơn nhơn kìa.”

Triệu Thụy Tiêu nhìn hai đứa ngồi đối diện, đột nhiên mắt cậu ta như hoa lên.

Vẫn giống như hồi đó trong nhà ăn ở trường đại học, Quý Vãn Kha vừa khinh khỉnh gắp thức ăn cho Lâm Lạc Dương đang “vô cùng nhún nhường” vừa hỏi như dọa: “Làm sao mà Ninh Thiến cứ ra hỏi chuyện mày thế hả? Mày thích nó phải không?” hai câu này thật ra chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng nó cứ thích nói thế đấy.

“Đâu có đâu, tao có thích nó đâu.” Lâm Lạc Dương mới mười tám tuổi ngơ ngác đáp.

Triệu Thụy Tiêu nghĩ bụng ghen thì nói toẹt là ghen đi, đáng đời mày không có bồ.

Còn giờ này trên bàn ăn Quý Vãn Kha vừa hưởng thụ sự dỗ dành của Lâm Lạc Dương vừa thổi cháo đút lại cho nó, “Nóng không?”

Lâm Lạc Dương lắc đầu, vẫn sốt sắng phân bua, “Tao với Ngô Húc không có gì đâu, tao đùa thôi mà.”

“Tao biết rồi, nhưng mà tao vẫn ghen, mày không được gạt tao ra.”

Ngô Húc trố mắt nhìn hai thằng này, nhìn chán lại cúi xuống trông bát cháo trước mặt mình, lúc sau cậu ta quay sang hỏi Triệu Thụy Tiêu: “Mày ăn được nữa không?”

Triệu Thụy Tiêu đáp: “Làm sao mà không ăn được?”

Ngô Húc múc một thìa cháo đưa lên miệng rồi lẩm bẩm: “Sao mới mấy ngày không gặp chúng nó lại càng dẹo vậy?”

Triệu Thụy Tiêu biết câu trả lời.

Dù chỉ mới hai năm trôi qua nhưng đó là hai năm sinh ly tử biệt.

Hai năm ấy với Quý Vãn Kha chỉ như một cái chớp mắt, cậu ta chết đi và tỉnh lại trong một cơ thể khác. Cậu ta nghe người ngoài thuật lại không biết bao nhiêu lần về hai năm của Lâm Lạc Dương, đó là giày vò, là thống khổ, là vũng lầy tuyệt vọng… và cậu ta bất lực vì mình đã không thể ở đó.

Bởi vậy khi biết Lâm Lạc Dương quên cả mười năm qua, cậu cũng sẵn sàng chấp nhận làm lại từ đầu.

Bây giờ khó khăn lắm hai đứa mới làm rõ được tất cả để lại được ở bên nhau mà không vướng bận điều gì, đương nhiên họ phải trân trọng lẫn nhau hơn bất cứ ai.

Triệu Thụy Tiêu đột nhiên hỏi: “Mày có tin có kỳ tích không?”

Ngô Húc ngừng ăn, chân thành hỏi lại: “Mày cũng bị dở hơi à?”

Triệu Thụy Tiêu thoáng cong môi, “Lâm Lạc Dương nhớ lại là đòi xử lý mày kìa, sao mày không mong có kỳ tích để nó quên tội của mày nhỉ?”

Ngô Húc sững người, nhớ lại cách đối xử của mình với Lâm Lạc Dương khi nó mất trí nhớ tự dưng cậu ta thấy lưng lạnh toát.

Bên kia bàn ăn Lâm Lạc Dương vẫn chưa thôi nựng nịu thằng kia, Quý Vãn Kha bây giờ quả là rất có phong độ của thiếu niên mười chín, vừa thẳng thắn vừa hay tị nạnh, cứ yêu là phải nói, mà đồng thời nó cũng không thiếu sự chín chắn, điềm đạm của mình tuổi hai sáu. Nó sẽ kiên nhẫn ngồi ăn cùng cậu chỉ để dỗ cho cậu ăn nhiều hơn một ít, sẽ dịu dàng chải đầu cho cậu rồi say sưa hôn cậu. Cách nó gọi cậu vô cùng tùy hứng, cứ “anh ơi” rồi “Lạc Lạc”, gọi sao cũng chỉ thấy đầy yêu thương chiều chuộng.

Cậu lại thích nó một lần nữa, tuổi mười tám không còn chút ký ức nào cậu vẫn lại thích nó.

Mà nhớ được rồi chỉ càng thích hơn.

Yêu là phản ứng của bản năng, là khắc vào cốt tủy.

Lâm Lạc Dương nghiêng đầu, nhận ra Ngô Húc đang nhắm mắt chắp tay như cầu nguyện, cậu trố mắt hỏi: “Mày làm gì đấy, Ngô Húc?”

Triệu Thụy Tiêu trả lời giùm: “Đang cầu cho kỳ tích xuất hiện đấy.”

Lâm Lạc Dương quay sang nhìn Quý Vãn Kha, Quý Vãn Kha không hiểu lắm nhưng dưới gầm bàn hai đứa lại nắm tay nhau.

… kỳ tích xuất hiện rồi đấy thôi?

Lâm Lạc Dương chợt bật cười, khi mọi người cùng quay lại nhìn cậu cậu lén lúc lắc nắm tay dưới gầm bàn rồi ghé tai Quý Vãn Kha thì thầm.

“Cảm ơn mày đã quay lại.”

Dù đã nói một lần nhưng vẫn muốn nói lần nữa, cảm ơn mày đã trở lại, trở lại bên cạnh tao.

Không ai khác nghe thấy tiếng cậu, còn ánh mắt Quý Vãn Kha chợt dịu dàng hơn, đáy mắt còn thấp thoáng ý cười.

Triệu Thụy Tiêu lắc đầu đứng dậy, thu bát lại, “Để tao dọn giúp cô Thường.”

Ngô Húc cũng vội vàng đứng lên theo, “Ấy, tao đi với.”

Trời nóng muốn chết, hai bàn tay đan vào nhau rịn rịn mồ hôi mà chẳng đứa nào chịu buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.