“Action!”
Khi đạo diễn Lâm hô xong, từng nhân viên công tác của đoàn làm phim lập tức bước vào trạng thái quay hình, mấy ống kính dồn dập vây quanh hai người Tang Tiếu và Tần Yên, tranh thủ có thể quay xong trong một lần.
Tang Tiếu vừa bị vứt bỏ, che miệng khóc cả đoạn đường, chờ đến khi cô cẩn thận ở trong rừng Mưa tìm kiếm đại đội quân đồn trú ở xung quanh, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tần Yên đã rời đi trước kia đang chật vật nhảy một chân ở phía trước.
Hai người, một kiêu căng một chột dạ, Tần Yên vốn cho rằng Tang Tiếu sẽ không quan tâm mà mắng chửi như trước kia, nhất là khi cô ta nhìn thấy cánh môi Tang Tiếu khẽ nhúc nhích, suýt chút nữa đã nghĩ suy đoán của mình đúng rồi, không ngờ Tang Tiếu lại không nói lời nào.
“Cô, cô không trách tôi?”
“Đương nhiên là trách.” Tang Tiếu trừng mắt chặn họng lại, giọng nói lại được đè xuống cực thấp: “Chờ rời khỏi rừng mưa nhiệt đới rồi tôi sẽ nói những việc cô làm ra ngoài, để cả viện đều biết cách làm người của cô!”
Nếu không phải lo lắng âm thanh quá lớn sẽ dẫn địch tới thì Tang Tiếu đã sớm mắng Tần Yên m.á.u chó đầy đầu rồi.
Tang Tiếu trừng mắt nhìn Tần Yên, n.g.ự.c phập phồng, có thể thấy được vô cùng tức giận, kết quả cô lại đột nhiên ngồi xổm xuống, giọng điệu vẫn dữ dằn: “Leo lên!”
Nghe vậy, Tần Yên không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào lưng Tang Tiếu: “Cô, cô cõng tôi?”
“Nhanh lên, còn không đi nữa là hai ta đều phải c.h.ế.t đấy.” Tang Tiếu đã diễn tả hoàn mỹ ra được một tiểu thư ngoài lạnh trong nóng lại kiêu căng, trong đó ngoại trừ có sự hỗ trợ của thầy diễn xuất ra thì cũng có kinh nghiệm mà Tang Tiếu tích lũy được trong mấy chương trình giải trí.
Tần Yên nơm nớp lo sợ nằm sấp trên lưng Tang Tiếu, chờ khi Tang Tiếu đứng dậy thì sợ đến mức suýt nữa kêu lên.
Bởi vì sự tồn tại của đạo diễn Lâm cho nên số lượng thế thân trong “Hành động ưng đen” có thể nói là cực kỳ ít ỏi, nếu như ở trong những bộ phim truyền hình chi phí thấp thì có thể đã sớm thay thành thế thân hết rồi, mà trong “Hành động ưng đen”, Tang Tiếu cần phải cõng Tần Yên đi năm mét. “Cắt!”
Đạo diễn Lâm thấy Tang Tiếu mờ mịt nhìn sang, lần đầu tiên không biết nên bày ra sắc mặt gì, ông ta cố hết sức bình tĩnh: “Tang Tiếu, khi cô cõng thì cơ mặt phải biểu hiện ra vẻ mệt mỏi, bước chân cũng phải chậm chạp một chút, cô thử tưởng tượng xem, cô là một thiên kim đại tiểu thư gầy gò yếu ớt, bình thường không thích vận động, cõng một người bốn mươi lăm ký thì có thể dễ dàng được sao?”
“À…” Tang Tiếu chăm chú nghe xong, ngay sau đó thì chợt hiểu ra, cúi đầu với đạo diễn Lâm và nhân viên công tác: “Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi quên mất, tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo.”
Đạo diễn Lâm: …
Những người khác: …
Có một câu đạo diễn Lâm chưa nói ra, khi Tang Tiếu cõng Tần Yên, ngoại trừ lưng hơi cong thì hoàn toàn không giống như đang cõng người, bước chân nhẹ nhàng đó cực kỳ giống một chiếc lá nhẹ nhàng rơi trên lưng Tang Tiếu.
Tang Tiếu xin lỗi những người khác xong thì lại quay đầu nói một câu xin lỗi với Tần Yên cùng bị đạo diễn Lâm hô cắt, chờ kết thúc lại nghiêm túc bồi thêm một câu: “Cô nhẹ quá.” Cõng không có chút cảm giác nào.
“Hừ!” Tần Yên lạnh lùng hừ một tiếng xem như đáp lại, đồng thời khó chịu vuốt tóc.
Tang Tiếu cho rằng khen cô ta nhẹ, cô ta sẽ không tức giận khi bị đạo diễn hô cắt vì Tang Tiếu à, không thể nào đâu!
Mặc dù… ánh mắt Tang Tiếu quả thật rất tốt, biết cô ta nhẹ, hừ!
Chỉ chốc lát sau, ống kính một lần nữa quay, bắt đầu quay từ đoạn Tang Tiếu cõng Tần Yên.
Đạo diễn Lâm nhìn vào màn hình, nhìn Tang Tiếu đã thay đổi hoàn toàn phương thức diễn xuất, ông ta có chút bất ngờ mà cười, Tang Tiếu có tiềm năng hơn ông ta nghĩ.
Tần Yên được Tang Tiếu cõng cũng phải nói tiếp lời thoại, nhưng bởi vì giữa hai người tồn tại sự vứt bỏ và lừa gạt xấu hổ, cho nên chủ đề cũng rất cứng nhắc và ngây thơ: “Cô, cô có sợ c.h.ế.t không.”