Một đám người cũng không lo Kim Bảo xảy ra chuyện. Tuy rằng livestream sẽ đóng cửa nhưng thật ra màn hình livestream đều mở. Ê-kíp chương trình có người giám thị biệt thự 24/24 giờ, tuyệt đối sẽ không làm bạn nhỏ xảy ra chuyện.
Huống chi, nếu thật sự không tìm thấy Kim Bảo thì ê-kíp chương trình đã sớm nói cho bọn họ. Không có khả năng gõ cửa từng đội một, túm bọn họ từ trong ổ chăn ra, thế nào cũng phải để cho bọn họ làm nhiệm vụ.
“Chúng ta xuống lầu trước đi.” Lâm Quân Thừa xoa mặt, để mình tỉnh táo chút: “Có lẽ Kim Bảo chơi ở dưới lầu.”
Tống Dập gật gật đầu: “Năm giờ em đã bị ê-kíp chương trình đánh thức, bắt em với Mỹ Mỹ đi phòng nhạc cụ làm sáng tác. May bọn họ làm cách âm tốt đấy.”
Bọn họ ở trong phòng nhạc cụ tầng hai làm nhiệm vụ. Nếu khi đó Kim Bảo lén xuống lầu, đúng là bọn họ không nhìn thấy.
Bởi vì Thang Viên buồn ngủ nên đầu nhỏ gật gù: “Chúng em đàn một khúc hát ru đấy. Em để anh Dập Dập ghi lại, chuẩn bị mở cho chị Tang Tiếu nghe. Sau đó để chị Tang Tiếu thổi kèn lá.”
“Quả nhiên em ghét bỏ kèn lá của anh.” Tống Dập một tay nắm Thang Viên, một tay xoa xoa đỉnh đầu Thang Viên: “Nhưng Tang Tiếu thổi kèn lá đúng là rất hay.”
Tiểu Nguyệt Lượng và Mỹ Mỹ đều gật đầu phụ họa. Ngày hôm qua, Thang Viên không hợp tác thổi kèn lá với Tang Tiếu. Hôm nay bài kèn lá đầu tiên, hai cô bé có thể nhường cho Thang Viên trước.
Chúc Thanh Vi quay đầu lại liếc một bên phòng khác, nhỏ giọng nói: “Chờ thầy Lâm làm bữa sáng xong, chúng ta lên lầu gọi Tang Tiếu đi?”
Bọn họ bị ê-kíp chương trình đánh thức trong giấc mơ đẹp đã rất thảm. Nếu Tang Tiếu không có nhiệm vụ, dù sao cũng phải để cô ngủ cho ngon.
“Ừm, chờ tôi đi lên gọi.” Tống Dập nói xong. Lúc xuống lầu, cậu ta rất oán niệm nhìn phía sau lưng Lâm Quân Thừa: “Ê-kíp chương trình cũng thật là, để Tang Tiếu làm bữa sáng có phải quá tốt rồi không. Tôi thật muốn ăn Tang Tiếu cơm nấu.”
Nghe vậy, Điền Nam duỗi chân đạp một cái không nhẹ không nặng vào cẳng chân Tống Dập: “Em thôi đi. Tối hôm qua Tang Tiếu làm đồ ngọt là em ăn nhiều nhất. Hai thùng rượu nho kia không có phần của em đâu.”
Tống Dập quay đầu lại xin tha: “Đừng mà! Đừng mà! Em mới mười tám tuổi đó, đang cần phát triển chiều cao. Chờ chút…”
Cậu ta còn chưa dứt lời, đoàn người đã nghe thấy âm thanh truyền đến từ trong phòng bếp.
“Em đang phát triển chiều cao, chị không thể ấn đầu em!”
“Thế chị kéo đầu cho em nhé?”
“Á á á, chị buông tay! Không cho nắm đầu em!”
Mấy người hai mặt nhìn nhau. Không đợi bọn họ nói chuyện, Mỹ Mỹ đột nhiên chạy bịch bịch bịch xuống lầu: “Chị Tang Tiếu và Kim Bảo ở phòng bếp! Chúng ta mau đi nhìn xem, không thể để Kim Bảo bắt nạt chị Tang Tiếu!”
Thang Viên và Tiểu Nguyệt Lượng theo sát phía sau. Bọn họ đều đã được chứng kiến Kim Bảo bắt nạt người ta, đương nhiên không hy vọng Tang Tiếu cũng bị Kim Bảo bắt nạt. Thật ra, tâm lý trẻ con cũng đơn giản, mấy người Tống Dập ở trong lòng đám trẻ chính là người lớn, sự dạy dỗ lâu dài mưa dầm thấm đất làm cho bọn trẻ tự nhiên cho rằng người lớn hẳn phải nhường trẻ con.
Tang Tiếu khác với bốn người Tống Dập. Sau khi hết lần đến lần đến lần khác chứng tỏ ai hư hơn ai, thì Tang Tiếu ở trong mắt ba người Mỹ Mỹ chính đứa trẻ lớn xác to hơn bọn nhỏ thôi. Cô đã hoàn toàn dung nhập vào trong đoàn thể trẻ con, được Mỹ Mỹ, Thang Viên và Tiểu Nguyệt Lượng coi như đồng bọn của mình.
Người lớn đều có thể bị Kim Bảo bắt nạt, huống chi đồng bọn của chúng nó chứ!
Mỹ Mỹ rất lo lắng, dép lê nhỏ cũng văng mất một chiếc: “Chị Tang Tiếu, em đến cứu chị đây!”
Thang Viên kéo Tiểu Nguyệt Lượng chạy ở phía sau, ấp úng phụ họa: “Chúng em cũng đến…”
Chờ sau khi bọn họ thấy cảnh tượng trong phòng bếp, lời còn lại cũng bị nuốt xuống.
Tang Tiếu một tay xách theo đai lưng của Kim Bảo treo cậu bé ở giữa không trung không cho cậu bé quấy rối, một tay thuần thục xoa cục bột trên thớt. Cô nhìn thấy ba người Mỹ Mỹ, mặt mày lập tức hớn hở: “Các em dậy rồi à? Nào, chị làm bánh quy nhỏ và bánh kem nhỏ cho các em. Hổ nhỏ, thỏ con và Na Tra đều có.”
Cuối cùng, dưới đủ các loại nguyên nhân nên không ngủ nổi nữa, Tang Tiếu xách Kim Bảo xuống dưới làm đồ ngọt.
Kim Bảo ở không trung giương nanh múa vuốt, bất mãn oán giận: “Em cũng có làm! Em có làm hổ nhỏ với Na Tra.” Cậu bé vừa nói xong, lại liếc Mỹ Mỹ và Thang Viên, lẩm bẩm yêu cầu: “Các cậu mau nói không trách tớ đi! Các cậu nói không trách tớ, chị ấy mới có thể đưa Tôn Ngộ Không cho tớ!”
“Eo, em làm xấu như vậy, thế mà bảo Mỹ Mỹ và Thang Viên nói không trách em á?” Tang Tiếu buông Kim Bảo xuống, đồng thời duỗi tay bưng một cái đĩa đưa tới trước mặt ba người Mỹ Mỹ. Cô bày ra vỉ bánh nhân đậu nhìn không có trật tự nào lên trên cho bọn trẻ xem: “Các em xem có xấu không?”
“Xấu!” ×3
Thấy thế, đám cư dân mạng lục tục đi vào phòng livestream chia làm hai bên. Một bên cho rằng Kim Bảo làm đúng là quá xấu, một bên khác cho rằng Kim Bảo có thể sáng sớm bị Tang Tiếu kéo xuống làm bánh quy nhỏ, hơn nữa nghiêm túc làm xong đã rất không dễ dàng, làm người lớn hẳn nên cổ vũ. Tang Tiếu không chỉ không cổ vũ, ngược lại còn đả kích Kim Bảo, rất không nên.
Dù sao ai nói cũng có lý, không ai thuyết phục được ai. Chỉ có Tang Tiếu, lại lần nữa được chỉ số ra vẻ.
[Chỉ số ra vẻ: 2493/9999]
Tang Tiếu thấy chỉ số ra vẻ, khóe miệng cong lên: “Ừm, đúng là rất xấu.”
[Chỉ số ra vẻ: 2494/9999]
Kim Bảo nắm chặt tay, vừa tủi thân vừa tức giận, đôi mắt to tròn ngập nước: “Tớ ghét các cậu!”
Tiểu Nguyệt Lượng sợ hãi tránh ở phía sau Thang Viên, chủ động hiếm thấy nói ra ý tưởng trước mặt mọi người: “Nhưng lần trước chúng tớ vẽ tranh, cậu cũng nói chúng tớ vẽ xấu mà.”
“Đúng rồi! Đúng rồi!” Mỹ Mỹ chỉ vào cục bột trong đĩa, đầy ghét bỏ: “Cậu làm mấy cái này còn xấu hơn chúng tớ vẽ!
Kim Bảo vốn định đẩy Tang Tiếu ra chạy mất, lại bị lời nói của Tiểu Nguyệt Lượng và Mỹ Mỹ làm cho khựng lại. Cậu bé không tự nhiên đứng đó, cứng cổ mạnh miệng nói: “Tớ… tớ là cảm thấy các cậu vẽ xấu mà, nói ra cũng sai à?”