Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 254



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Ồ.”

Tang Tiếu ngẫm nghĩ mấy giây: “Bọn chúng sợ chúng ta ném rác vào rừng nha!” Vừa nói xong, Tang Tiếu bèn đưa tay chỉ vào Kim Bảo đang ngồi xổm dưới cây chuẩn bị giẫm vào cỏ: “Em xem, chúng ta không chỉ có khả năng ném rác, hơn nữa còn có khả năng giẫm vào cỏ của chúng nó, chim nhỏ đều cần ngậm cỏ làm tổ, chúng ta giẫm vào cỏ thì bọn chúng không còn tổ nữa.”

Một tiếng giẫm vào cỏ khiến ba người bạn nhỏ đều nhìn về phía Kim Bảo, ánh mắt của bọn chúng đều không ngoại lệ mà mang theo vẻ không tán đồng và khiển trách.

Kim Bảo: …

Cái chân suýt nữa đạp xuống của cậu lập tức dừng lại giữa không trung, một khắc sau, khuôn mặt nhỏ trở nên nghiêm túc, giống như là vô tình mà đổi phương hướng, đặt chân ở một vùng đất trống.

Những người lớn khác thấy mới lạ, nếu là lúc trước, với tính cách của Kim Bảo thì tuyệt đối sẽ đạp thẳng xuống, bạn càng không cho nó giẫm thì nó sẽ giẫm càng vui hơn, quả thật khiến cho người ta đau đầu, kết quả bây giờ, Kim Bảo thế mà lại ngoan ngoãn, không nói tiếng nào dừng đạp giữa chừng?

Kim Bảo mím môi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, chạy đến trước mặt Tang Tiếu, nó lấy ra một bình nước trái cây tự ép từ trong balo nhỏ, ngẩng khuôn mặt tròn trịa lên hỏi Tang Tiếu: “Chị khát không? Uống nước nho không? Ngọt lắm đó!”

Nói xong, hai tay Kim Bảo cầm cái bình, tốn sức giơ lên trước mặt Tang Tiếu.

“Cảm ơn em.” Vừa dứt lời, Tang Tiếu nghiêng đầu quan sát cái bình trong tay Kim Bảo rồi ra vẻ yếu ớt: “Nhưng chị không vặn nắp bình ra được, em có thể mở ra giúp chị không?”

Kim Bảo hít một hơi thật sâu, cam chịu số phận vặn mở nắp bình rồi một lần nữa đưa cho Tang Tiếu, toàn bộ quá trình phục vụ phải gọi là chu đáo và đúng chỗ, hơn nữa còn không có chút bất mãn nào!

“Em vẫn chưa tỉnh ngủ sao?” Tống Dập nhìn hành động tương tác của Tang Tiếu và Kim Bảo, mắt đều trợn tròn lên, cậu ta chậm chạp hồi lâu rồi nhỏ giọng hỏi ba nghệ sĩ khác: “Kim Bảo thế mà lại chăm sóc người ta à? Rốt cuộc là em chưa tỉnh ngủ hay là Kim Bảo chưa tỉnh ngủ?”

Điền Nam cũng có chút mờ mịt: “Có lẽ là Kim Bảo chưa tỉnh ngủ.”

Chúc Thanh Vi đang bày biện dụng cụ đồ nướng, nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì mím môi cười cười: “Có thể tôi đoán được nguyên nhân rồi.”

“Nguyên nhân gì?”

“Bánh quy và bánh kem đó.” Chúc Thanh Vi thấy Kim Bảo thật sự bị Tang Tiếu chế ngự, cô ấy cười đến mắt cong lên, lặng lẽ mật báo với người khác: “Ăn sáng xong, tôi thấy Kim Bảo nói với Tang Tiếu bảo Tang Tiếu tìm cơ hội tiếp tục dạy cậu bé làm bánh quy và bánh kem, đoán chừng trong những cục bột Kim Bảo làm lúc sáng có không ít là Tang Tiếu giúp đỡ, Kim Bảo sợ tập sau Tang Tiếu không đến, cậu bé sẽ mất mặt trước các bạn.”

Tống Dập bừng tỉnh hiểu ra: “Nai xừ, hóa ra Kim Bảo không sợ trời không sợ đất lại sợ đứa trẻ hư hơn nó.”

“Không chỉ có hư hơn nó, hơn nữa nhất định phải có giá trị vũ lực cao hơn nó, tài nấu nướng cao hơn nó, mọi thứ đều lợi hại hơn nữa.” Điền Nam cong ngón tay gõ vào đầu Tống Dập: “Xin hãy dừng lại kế hoạch không đáng tin cậy của cậu đi, nếu không tập sau cậu có thể gieo gió gặt bão đấy.”

Quả nhiên, Tống Dập do dự, cậu thật sự lo lắng mình không thắng được Kim Bảo.

Lâm Quân Thừa thấy thế thì vỗ vỗ vai Tống Dập, giọng nói mang theo vẻ trêu chọc: “Tiểu Dập không cần sợ, đến lúc đó cậu gọi video với A Tửu, để Tang Tiếu tới xem, Kim Bảo sẽ không dám bắt nạt cậu nữa.” “Móa! Cách của thầy Lâm được à nha!” Tống Dập kích động, hưng phấn hất mái tóc màu hồng nhạt lên: “Mọi người ơi, hình như em đã nhìn thấy đoạn đỉnh cao của em trong tập tiếp theo của em rồi!”

Ba người Lâm Quân Thừa nhìn dáng vẻ vui vẻ của Tống Dập, đều bất đắc dĩ mà cười một tiếng, ở một mức độ nào đó mà nói, Tống Dập và Tang Tiếu có thể đều được chia vào hàng đứa trẻ lớn rồi.

Tang Tiếu đợi hồi lâu, thấy bốn người bọn họ chưa tới thì vội vẫy tay: “Mọi người làm xong chưa, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm đồ ăn thôi.”

Hoạt động ban ngày của bọn họ có hai việc, nhiệm vụ đầu tiên là tìm báu vật trong rừng, ê-kíp chương trình đặt nguyên liệu của món thịt nướng trong giỏ xách bên trong còn thêm túi chườm nước đá để giữ nhiệt được giấu ở các ngõ ngách trong rừng.

Đương nhiên, giỏ đó có nhân viên công tác chuyên môn trông coi, tránh để đồ ăn trong đó bị mấy con vật nhỏ tha đi mất, mấy người lớn cần phải mang theo những người bạn nhỏ vào rừng tìm kho báu, tìm được càng nhiều thì nguyên liệu món thịt nướng của bọn họ càng phong phú.

Về phần nhiệm vụ thứ hai thì rất rõ ràng, nướng thịt!

Phía trước rừng rậm có một cái hồ hình trăng lưỡi liềm, bọn họ đặt dụng cụ nướng trên mảnh đất trống phía trước hồ, chờ đến khi tìm nguyên liệu xong thì trực tiếp nướng thịt là được.

Tống Dập hưng phấn, nhảy lên cao ba thước phóng về phía Tang Tiếu: “Đến đây đến đây!”

Lúc cậu vọt tới trước mặt mấy người Tang Tiếu đã thuận tay vò tóc của Kim Bảo, ngay sau đó không ngoài ý muốn chút nào bị bàn tay của Kim Bảo hất ra: “Không được sờ đầu của em!”

“Cứ sờ đấy.” Tang Tiếu rất coi trọng máy thu thập chỉ số ra vẻ là Kim Bảo này, thấy Kim Bảo không vui khi bị sờ đầu thì vội vươn tay sờ: “Chị sờ đầu em, em không vui sao?”

Kim Bảo: …

Kim Bảo rất uất ức, Kim Bảo rất tức giận, Kim Bảo cũng rất không vui!

Nhưng cậu bé không thể nói được!

Kim Bảo mím môi, mặt phồng lên, cậu nâng cánh tay trắng trắng mập mập nhấn chặt vào tay Tang Tiếu, dáng vẻ tổn thất nặng nề: “Chị sờ đi!”

“Một mình chị sờ thì không thú vị nha.” Tang Tiếu cảm thấy tính tình bây giờ của Kim Bảo tốt hơn ngày đầu tiên nhiều, nói xong, cô quay đầu nhìn về phía ba đứa trẻ khác, cười nhẹ nhàng hỏi: “Các em muốn sờ không?”

“Muốn.”

Mỹ Mỹ và Thang Viên không dám tin tưởng mà nhìn Tiểu Nguyệt Lượng lên tiếng đầu tiên, thật ra bọn nó rất lo lắng Kim Bảo nổi trận lôi đình, chẳng ai ngờ rằng người to gan nhất lại là Tiểu Nguyệt Lượng!!!

Tiểu Nguyệt Lượng bị bọn nó nhìn đến mức vừa căng thẳng lại chột dạ, sợ hãi mà liếc nhìn Tang Tiếu: “Không, không thể sờ sao?”

Kim Bảo hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Nguyệt Lượng: “Cậu hỏi chị ấy làm gì, cậu nên hỏi tớ ấy! Thứ cậu muốn sờ chính là đầu của tớ mà!”

“Vậy tớ có thể sờ đầu của cậu không?” Tiểu Nguyệt Lượng nói thuận theo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.