Lục Ảnh thu dọn một gian phòng trống cho Đường Y nghỉ ngơi, thấy hắn thích mèo, liền bế mấy con bỏ vào gian phòng cho hắn chơi.
Lục Ảnh chỉ chỉ con mèo mắt xanh lông trắng trong lòng Đường Y: Nó tên Lục Ảnh.
Đường Y kinh ngạc: Làm sao mà ngươi lại đặt tên cho mèo giống tên mình vậy?
Lục Ảnh cười cười: Nó và ta rất giống, ngươi không thấy sao?
Đường Y xoắn xuýt nhìn con mèo kia, lại nhìn nhìn Lục Ảnh, màu lông (tóc), màu mắt, đích thật rất giống nhau, trong cổ lười biếng lại lộ ra chút thần thái xấu xa, vì vậy gật đầu: Thật giống.
Lục Ảnh hài lòng lấy một miếng cá khô nhỏ đút mèo ba tư, giải thích với Đường Y: Y Y mang thai, phải ăn nhiều một chút.
Đường Y đang nghĩ không thích hợp, Lục Ảnh lại ném thêm câu: Y Y nghi ngờ chính là mèo nhỏ Lục Ảnh.
Đường Y hoài nghi: … Không phải lúc nãy nói là động dục à, sao giờ lại là mang thai?
Lục Ảnh ngẩn ra, lập tức sang sảng cười to: Ha ha, ta nói nhầm.
Đường Y thở phì phò trừng hắn: …
Lục Ảnh mặt dày mày dạn thở dài: Ai, tiếng phổ thông thật khó nói.
06
Vì vậy, Lục Ảnh “gánh” hai dấu năm ngón tay đỏ tươi ngâm nga tiểu khúc xuống bếp làm cơm.
Chỉ chốc lát sau, trên bàn bày ba món ăn một món canh, thịt khô xào rau xanh tươi, xương sườn chưng cách thuỷ đến mềm nhừ, canh cá cùng rau trộn ngon miệng.
Bụng Đường Y đã sớm đói, ngồi trước bàn hít hít mũi: Thơm quá, tất cả đều do ngươi làm?
Lục Ảnh hết sức tự nhiên gắp đồ ăn cho hắn: Ừ, sống một mình thành thói quen rồi, tự nấu ăn cũng là chuyện bình thường.
Đường Y suy nghĩ một chút: Ta dựa theo bảng giá khách điếm trả ngươi tiền… Có được không?
Lục Ảnh bình tĩnh: Ta không lấy tiền.
Đường Y ngượng ngùng để đũa xuống: Như vậy sao được? Ăn của ngươi ở của ngươi, lại để cho ngươi trả tiền xem bệnh.
Lục Ảnh giương mắt nhìn Đường Y, thấy thần tình hắn quật cường, liền thuận theo nói: Trước không vội, chờ vết thương ngươi tốt lên rồi tính.
Đường Y ngây thơ gật đầu: Được.
Lục Ảnh giảo hoạt cười: Đến lúc đó ngươi đừng đổi ý nhé?
Đường Y nghiêm túc: Mới không đâu.
Lục Ảnh mừng rỡ đến muốn phun cơm ra ngoài, vội vàng nhịn cười: Được, ăn đi ăn đi.
07
Thế là Đường Y ở lại nhà Lục Ảnh, Lục Ảnh chăm sóc hắn rất tốt, mỗi ngày lại đổi các loại món ăn, lúc rảnh rỗi thì mang hắn đến sân phơi nắng, kể chuyện cười cho hắn, Đường Y kiên trì muốn tự mình tắm rửa, Lục Ảnh liền lấy nước để trong phòng, chờ Đường Y khó khăn tắm xong lại cười híp mắt đi lau sàn.
Duy chỉ có một chút không tốt chính là, phụ thân Đường Y cùng mẫu thân hắn cũng gọi hắn là Y Y, gọi từ bé đến lớn, cho nên Đường Y vừa nghe thấy ‘Y Y’ thì luôn cảm thấy đang gọi mình, mỗi ngày nghe Lục Ảnh loạn gọi Tâm Can Bảo Bối Y Y, Đường Y cảm thấy mình cũng nhanh thác loạn rồi.
Hắn hiễu rõ là Lục Ảnh đang cố ý trêu đùa mình, nhưng hắn nghĩ là do tên mình cùng tên mấy con mèo của Lục Ảnh có chút trùng nhau cho nên Lục Ảnh thuận miệng đùa một chút, không có ý gì khác.
Vì thế, Đường Y một lần lại một lần nghiêm túc nhắc nhở mình.
Người ta đang gọi mèo đó, mặt không được đỏ.
Mèo trong nhà Lục Ảnh rất nhiều, trên nóc nhà phơi đầy cá khô, mèo hoang gần đó chạy tới ăn Lục Ảnh cũng vui tươi hớn hở cho chúng nó ăn, dần dần càng gọi càng nhiều, đầy sân toàn là mèo.
Lục Ảnh ôm Đường Y ra đặt trên băng đá phơi nắng, sau đó đặt tên cho từng con mèo.
Lục Ảnh: Trên trán con kia có một nhúm lông đen, đặt là Tức Phụ (vợ).
Nhất thời Đường Y có loại dự cảm xấu.
Lục Ảnh: Bên cạnh Tức Phụ, đặt tên là “Là”.
Đường Y: … Tên này kỳ quái quá.
Lục Ảnh cười: Còn có càng quái hơn, bên cạnh “Là”, tên là “Ta”.
Lục Ảnh ngoắc bốn con mèo: Y Y Là Tức Phụ Ta!
Đường Y thở phì phò đấm hắn, Lục Ảnh cười để cho hắn đánh vài cái liền chạy đi, chân Đường Y không động đậy được, trừng hai mắt nhìn hắn.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau một hồi, đột nhiên Lục Ảnh giang tay với Đường Y, cười rất đẹp mắt, một đôi mắt xanh biếc hơi cong lên, sau giờ ngọ nên ánh mặt trời mạn thiên biến địa [1] nhu xuống, phác hoạ ngũ quan của Lục Ảnh đến rất ôn hòa…
[1] Mạn thiên biến địa: khắp bầu trời khắp nơi trên đất.
Lục Ảnh nhẹ giọng nói: Bảo Bối Y Y, ca ca ôm.
Trong đầu Đường Y ‘đùng’ một tiếng, thiếu chút nữa nổ tung.
Lập tức hai con mèo liền một trái một phải nhảy tới, Đường Y nhìn chúng nó thoải mái nằm trong lòng Lục Ảnh.
Đường cong cánh tay ôm mèo của Lục Ảnh xinh đẹp kiện mỹ, cơ ngực rắn chắc hữu lực, vừa nhìn chính là người quanh năm luyện võ, mà khi hắn cùng bộc lộ sức mạnh lẫn ôn nhu thì không chỉ không có tương phản, ngược lại…
Một trận tim đập nhanh.
Đường Y đè ngực, cứng ngắc quay đầu sang chỗ khác nhìn chằm chằm mặt bàn ngẩn người.
08
Có một nháy mắt, Đường Y không khỏi tưởng tượng một chút, giống như mèo nằm trong lòng Lục Ảnh sẽ có cảm giác gì?
Đáp án là…
Trời ạ, muốn chết!
Đây là một loại cảm giác rất xa lạ, vừa vui sướng vừa thất lạc.
Đường Y đỏ mặt ghé vào trên bàn đá loạn nắm tóc, cảm thấy mình xong đời rồi.
09
Lục Ảnh buồn cười tiến tới: Ngươi làm sao vậy?
Đường Y dùng bàn đá lạnh lẽo hạ nhiệt độ trên mặt, hàm hàm hồ hồ nói: Không sao.
Lục Ảnh lấy tay sờ sờ mặt của hắn: Thật là nóng.
Đường Y nhanh chóng đẩy tay hắn ra.
Bầu không khí giữa hai người trở nên có chút vi diệu.
Lúc này, có mấy người mặc tiểu hồng mạo, là mấy tiểu cô nương lưng đeo loan đao hoan thiên hỉ địa (vô cùng vui vẻ) chạy vào trong viện, Lục Ảnh sờ sờ tóc Đường Y, đi tới cùng mấy tiểu cô nương kia nói chuyện. Các nàng đều là sư muội Lục Ảnh, hôm nay sư phụ có việc, để cho các nàng tự luyện công, kết quả là các nàng liền trộm đến chỗ sư huynh chơi với mèo.
Lục Ảnh nghiêm túc khiển trách hành vi lười biếng của các nàng, sau đó đưa tới một ki cá khô nhỏ: Cùng chúng nó chơi đi.
Các tiểu cô nương líu ríu lít rít khinh bỉ sư huynh tâm khẩu bất nhất, sau đó một tiểu cô nương vỗ vỗ tay với con mèo ba tư trên vai Lục Ảnh: Đào Đào, lại đây.
Vì vậy, Đường Y nhìn thấy Y Y thỏa mãn nhảy vào lòng tiểu cô nương cọ cọ.
Tiểu cô nương: Đào Đào lại mập thêm rồi.
Một tiểu cô nương khác đùa với Tâm Can và Bảo Bối, nói: Mao Mao và Cầu Cầu cũng mập ra.
Đường Y quay đầu nhìn Lục Ảnh, đột nhiên cảm thấy trong đầu mình một đoàn tương hồ.
Lục Ảnh dùng tay ra hiệu cho mấy các tiểu cô nương: Xuỵt —— loạn tên gì, đây là Tâm Can Bảo Bối Y Y.
Các tiểu cô nương rất không nể mặt, tập thể phát ra hư thanh: Sư huynh, huynh làm gì mà sửa tên kỳ cục như vậy cho Đào Đào Mao Mao Cầu Cầu!
Lục Ảnh le lưỡi, nhanh chóng ôm Đường Y cả người không tốt chạy vào trong nhà xoay người lại đạp cửa một cái.
10
Gò má nóng bừng của Đường Y dán vào ngực Lục Ảnh, trong tai đều là tiếng tim đập thịch thịch, cũng không biết là mình hay là hắn.
Trong phòng an tĩnh chỉ còn lại có tiếng tim đập.
Hồi lâu, Đường Y mới lấy dũng khí hỏi một câu: Mèo của ngươi cũng không có tên như vậy… Sao ngươi lại gạt ta?
Lục Ảnh trầm mặc một lát, đột nhiên cúi người dán vào tai Đường Y thấp giọng gọi: Y Y.
Thanh âm kia ôn nhu êm tai, như nước xao động toàn thân Đường Y, khiến cho cả thân hắn đều nóng lên, Đường Y cảm thấy mình dao động, vì thế cuống quít nắm chặt y liêu [2] trên ngực Lục Ảnh.
[2] Y liêu: là vật liệu may mặc như là các loại vải bông, tơ lụa, đồ len dạ.
Lục Ảnh nhìn vật nhỏ đang ngốc trong lòng mình, mây đỏ từ hai má đốt một đường tới cổ, liền đánh bạo lại dán vào tai hắn gọi: Tâm can bảo bối Y Y.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Người đâu! Cứu giá! Trẫm sắp ngọt chết rồi…