Pháo Đài

Chương 12



Nhìn Tề Việt từ bên ngoài cửa xông vào, Cố Trung giãy giụa kịch liệt để thoát khỏi dây thừng, nhưng nút thắt quá chặt cậu làm thế nào nó cũng không chịu nới lỏng ra.

Cậu không lo lắng Tề Việt một đấu một với lão què chân, lão không phải là đối thủ của Tề Việt. Nhưng một trận giằng co này cho dù Tề Việt không làm lộ ra biểu cảm như lão muốn, trong lòng hắn cũng không thể bình tĩnh nổi.

Ngay khi Tề Việt vừa bước vào, lão tứ chớp lấy cơ hội đánh lén hắn.

Cậu không nhìn thấy Tề Việt bị thương ở chỗ nào nhưng có thể đoán ra lão xuống tay rất mạnh.

Lão tứ xuất hiện ngay phía sau Tề Việt, tay phải cầm một cái gậy to bằng cánh tay, tay trái cầm một con dao gọt hoa quả.

“Cẩn thận!” Cố Trung gào lên.

Cậu không biết lúc này mình có thể làm gì nữa, cả người đau đớn đến nỗi không có chút sức lực, nhâng mông lên để đứng dậy hay lăn người đều không thể. Cậu chỉ biết trơ mắt mà nhìn lão què chân cầm cây gậy kia nhào đến một lần nữa. Tề Việt chống hai tay xuống đất nghiêng người về phía cậu để né đòn tấn công của lão tứ, nhưng cánh tay của lão đã sớm vung xuống chân hắn.

Cố Trung nhìn thấy quần Tề Việt bị rách một mảng lớn, chẳng cần nghĩ cũng biết viết rạch sâu đến mức nào. Cậu không hình dung nổi tâm trạng của mình lúc này, khi bị đánh cậu cũng không cảm thấy như vậy.

Cậu nhìn chằm chằm vào quần Tề Việt mấy giây, Tề Việt đột nhiên tiến lên một bước vọt lên trên người cậu.

Lúc này đừng cứu người nữa được không! Anh mau đánh lão què kia đi đại ca!

Cố Trung cảm thấy lo lắng đến nỗi đôi mắt sưng húp của cậu có thể trợn tròn lên.

Phải mãi đến khi lão tứ cầm gậy đập lên vai phải của Tề Việt khiến hắn kêu lên một tiếng, cậu mới nhận ra vừa rồi gã què chân kia đột nhiên chộp lấy cây gậy lao về phía mình, nếu Tề Việt không vội vàng chạy đến chắc chắn cậu sẽ ăn đủ một gây.

Vai phải Tề Việt bị thương không hề nhẹ, cả cánh tay đang chống xuống mặt đất bỗng nhiên mất hết sức lực, gã què chân một gậy nữa không do dự mà giáng thẳng xuống chân Tề Việt.

Xong rồi. Cả cơ thể Cố Trung đều run lên, cậu nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.

“Tao *** mẹ mày, lão già hèn hạ!” Cố Trung gào lên, cậu thấy mình đau, lại càng đau lòng Tề Việt, lửa giận trong lòng bùng lên khiến hai mắt cậu như muốn nứt ra, “Đồ hèn! Một tên cặn bã! Mày chỉ biết nấp sau lưng người khác giở trò đánh lén! Chó chết!”

“Thằng ranh con!” Lão què chân cũng rống lên, tay cầm con dao nhắm về phía mặt cậu.

Cố Trung không thèm đếm xỉa lão, bên cạnh đầu cậu chính là ghế tựa, tám phần mười lão sẽ ném trúng vào cái ghế này trước.

Chỉ cần không trúng Tề Việt là được.

Nhưng dao còn chưa phóng đi Tề việt đã dùng tay trái bắt lấy cổ tay lão què chân, dùng gậy quật vào lưng lão.

Cố Trung không biết làm thế nào Tề Việt đứng dậy được, cũng không biết bằng cách nào hắn vẫn có thể dùng tay phải cho lão què chân một cú đấm vào mặt. Lão què chân lảo đảo lui lại mấy bước, mất thế chủ động. Tề Việt buông tay trái đang nắm cổ tay lão ra, giơ khuỷu tay lên đập mạnh xuống cằm lão khiến lão ngã ngửa xuống đất.

Tề Việt theo sát lão, đá mạnh vào mạng sườn.

Lão què chân rống lên, cả người co cụm lại.

Tề Việt chưa dừng lại, đạp thêm một đạp nữa, giọng nói của lão như thể bị ai cắt mất cổ họng.

Tề Việt dừng lại hai giây, sau đó dùng một tay nắm lấy cổ áo lão, “Nghe cho rõ lời tao nói.”

Lão què chân chỉ im lặng nghiến răng.

“Tao chịu đựng không phải vì tao sợ mày, mà là vì Đại Tề. Anh ấy đối xử với mày như anh em, nên tao vẫn luôn nhẫn nhịn,” Giọng nói Tề Việt trầm xuống, lạnh đến đáng sợ, “Mày bây giờ ra tù, muốn tao đi, tao có thể đi.” Lão què chân hơi nghiêng đầu có chút mơ hồ, nhưng lão chỉ thở dốc không nói gì.

“Chuyện này chấm dứt ở đây đi. Nếu mày muốn gây khó dễ cho tao,” Tề Việt nhìn lão chằm chằm, “Tao chỉ có thể khiến cho mày nửa đời sau không dễ chịu,”

“Đừng để tao nhìn thấy mày nữa.”  Lão què chân nói.

“Cút.” Tề Việt thả lão ra, “Nếu mười phút nữa tao không gọi điện thoại, sẽ có người báo cảnh sát.”

Lão què chân chật vật đứng lên, liếc sang Cố Trung rồi đột nhiên cười lớn: “Báo cảnh sát? Thằng ranh này lại có thể khiến mày liều mạng thế sao? Mày vì Đại Tề cũng không qua nổi nó.”

“Mười phút.” Tề Việt nói. 

“Mày căn bản không xứng để Đại Tề gọi một tiếng anh em.” Lão què chân ôm sườn nhìn hắn nói một câu.

Tề Việt không đáp lại, lão què chân quay người khập khiễng bỏ đi.

Cố Trung nhìn bóng dáng nhấp nhô của lão dần biến mất, một trận tra tấn thể xác lẫn tinh thần này cuối cùng cũng kết thúc, liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Đôi mắt làm thế nào cũng không mở nổi, cơn đau truyền đến khắp người như thể vừa bị đánh một lần nữa, âm ỉ âm ỉ lan ra khiến cậu không thở được.

“Cố Trung.” Tề Việt gọi cậu, “Cố Trung?”

“Tôi không sao.” Cố Trung trả lời, cậu có chút mơ màng, không biết Tề Việt đã tháo dây thừng trên người mình từ lúc nào, chỉ biết rằng khi cơ thể cậu rời khỏi ghế, cảm giác như được giải thoát.

“Xin lỗi.” Tề Việt cẩn thận đặt cậu nằm xuống, “Xin lỗi, xin lỗi em…” Động tác của Tề Việt rất vất vả, Cố Trung nhíu nhíu mày, “Anh có phải bị gãy xương rồi không?”

“Chắc thế.” Tề Việt nhẹ giọng nói, “Lập tức sẽ có người đến, tôi đưa em đi bệnh viện.”

“Đừng để ba mẹ tôi biết.” Cố Trung nói, “Đừng nói cho ba mẹ và trường học.”

Tề Việt xoa xoa mặt cậu, không nói gì.

“Nếu họ hỏi anh cứ bảo tôi bị cướp.” Cố Trung nói.

“Đừng nghĩ nhiều,” Tề Việt nói, “Tôi sẽ sắp xếp.”

Cố Trung vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng âm thanh của Tề Việt dường như có mị lực, hoặc Tề Việt có khả năng làm cho cậu thả lỏng, nên chưa kịp lên tiếng đã bất tỉnh.

Cậu cũng không phải hôn mê, Cố Trung vẫn có thể cảm thấy ai đó đang nói chuyện bên tai mình, cơ thể chuyển động, ánh sáng bóng tối đan xen nhau, chỉ là không biết đã là mấy giờ.

Cậu mấy lần muốn hỏi tình trạng của Tề Việt, vai, chân, lưng, còn muốn hỏi Tề Việt làm thế nào có thể đứng lên đánh lại lão què chân.

Nhưng cậu chưa bao giờ mở miệng. Mỗi một tấc trên cơ thể cậu dường như bị thứ gì đó đè lên, cậu không thể nhúc nhích chứ đừng nói đến nói chuyện, đến cả ngón tay cũng như bất động.

Cố Trung thậm chí không biết được cảm giác của mình là thật hay là mơ. Điều duy nhất cậu có thể chắc chắn chính là vừa nghĩ đến Tề Việt, cậu sẽ thấy hoảng hốt.

Cậu còn nhớ Tề Việt vọt vào trong kho hàng tìm cậu, cậu nhớ hắn bị đánh lén, cậu nhớ cánh tay phải của hắn khuỵu xuống; cậu nhớ tiếng gãy xương khi cây gậy kia giáng xuống chân hắn.

Đương nhiên cậu còn nhớ cảnh Tề Việt chỉ trong hai, ba giây khiến lão què chân ngã xuống đất.

Cực kì đẹp trai, cực kì có khí chất.

Mặt cậu có hơi đau, chắc là do cậu cười.

Phải rất lâu sau Cố Trung mới thật sự tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, tràn đầy lo lắng, vì thấy cậu tỉnh lại mà bật khóc.

“Trung Trung.” Mẹ Cố sờ sờ mặt cậu, “Con tỉnh rồi? Thấy thế nào?”

Cố Trung miệng khô đến mức cổ họng như vừa bốc cháy, há miệng một lúc lâu mới nói ra một chữ: “Nước.”

“Uống một chút thôi.” Mẹ Cố cầm tăm bông nhúng vào cốc nước, chấm chấm lên môi cậu, “Con chưa uống trực tiếp được… Con thấy thế nào rồi?”

“Tốt lắm ạ.” Cố Trung gật đầu, đảo đảo mắt, linh hoạt hơn nhiều so với lúc trước, nhưng vẫn cảm thấy buồn ngủ.

“Vậy được rồi, được rồi, bây giờ đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi cho tốt, vừa mổ xong.” Mẹ Cố lau nước mắt.

Mổ sao? Phải ha, là phẫu thuật, chắc là phẫu thuật.

Cố Trung muốn cúi đầu xuống nhìn cơ thể mình nhưng không còn tí sức lực nào, chỉ có thể cụp mắt xuống, nhưng vẫn không biết là phẫu thuật chỗ nào.

“Ba… con đâu?” Cậu hỏi.

“Ông ấy ra ngoài mua đồ ăn.” Mẹ Cố nói, “Sắp về rồi.” 

“Tề Việt đâu?” Cậu lấy hết dũng khí hỏi một câu,

Tại sao lại phải lấy dũng khi… Đương nhiên là phải lấy dũng khí rồi. Tề Việt không nghe lời cậu, Tề Việt báo cho gia đình cậu, mặc dù không biết hắn nói như thế nào, nhưng cậu khẳng định ba mẹ mình đã biết chuyện này có liên quan đến Tề Việt. Đúng lúc này mà cậu muốn hỏi về Tề Việt, sợ là mẹ Cố sẽ nổi giận.

“Tề Việt?” Mẹ Cố ngẩn người, sau đó lập tức phát hỏa, “Con còn quan tâm nó làm gì! Không phải tại nó thì con có phải chịu đựng như thế này không? Còn hỏi đến nó à? Con ngốc quá!”

Cố Trung do dự không biết có nên hỏi tiếp không, lại nhắm mắt lại.

Khi ba Cố về, cậu nghe thấy nhưng đã không còn sức để mở mắt. Cậu rất buồn ngủ, rất mệt.

“Tỉnh rồi à?” Ba Cố hỏi mẹ Cố.

“Tỉnh rồi, nhưng vẫn còn mơ màng, để nó nghỉ đi,” mẹ Cố nói, “Vừa mới mở mắt đã hỏi Tề Việt, có phải trong đầu nó toàn là bánh bao không chứ!”

“Lúc này đừng mắng nó, vết thương còn chưa lành.” Ba Cố nói, “Hơn nữa cho dù chúng ta có nhìn thế nào đi nữa, cậu ta cũng là bạn của thằng bé.”

“Bạn, bạn kiểu gì! Đi làm ở một tiệm cà phê tồi tàn như vậy, toàn là lừa tôi, lại còn nói chủ quán là bạn gái nó nữa, kết quả thì sao…” Mẹ Cố tức giận nói, nhưng được nửa chừng thì mất giọng, là ba Cố ngăn lại.

Cố Trung thở phào nhẹ nhõm. Cậu đoán mẹ mình sẽ phản ứng như thế, nhưng cậu không nghĩ ba mình lại nói như vậy.

Cậu và ba Cố trước giờ vẫn luôn có chút căng thẳng, không ngờ ông lại thấu tình đạt lý đến thế.

Cậu nhớ khi kể cho Tề Việt cậu và ông lúc nào cũng cãi nhau, Tề Việt đã nói “Thật tốt.”

Thế nhưng Tề Việt bây giờ thế nào rồi…

Ngủ thêm một giấc, Cố Trung cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. Cậu có thể uống nước và ăn bình thường.

Cậu cũng được nghe cơ thể mình bị tổn thương những gì. Não chấn thương nhe, gãy hai cái xương sườn, xương cổ tay, mấy chỗ khác cũng bị thương nhưng không ảnh hưởng đến cơ và xương, cái duy nhất cậu không hiểu chính là tại sao lại bị đứt dây chằng ở bàn chân. Cậu bị trói vào ghế và không thể đi lại. Cùng lắm là bị thương ở mắt cá chân thôi.

Nhưng cũng có thể là do cậu bị lão què chân đá lăn ra đất.

Dù sao thì từ bé tới giờ cậu chưa bao giờ bị thương nặng như thế này, chưa nói đến là mấy chỗ đều bị thương cùng một lúc. Mới chỉ mấy ngày mà mẹ đã sút mấy cân.

Cố Trung không hỏi thêm về Tề Việt nữa, nhưng cậu không thể ngừng nghĩ về hắn, Cậu vào viện đã một tuần, điện thoại bị lão què chân làm hỏng, không biết giờ trôi đi đâu rồi. Nhưng kể cả thế, Tề Việt ngay cả một chút tin tức cũng không có lại rất bất thường.

Với thái độ của Tề Việt dành cho cậu, cho dù hắn không xuống giường được cũng sẽ tìm cách báo cho cậu biết hắn không sao. Nhưng lúc này hắn giống như biến mất hoàn toàn, khiến cho cậu có chút buồn bực.

Chỉ khi bạn bè trong lớp đến thăm cậu mới thấy tinh thần thả lỏng một chút.

Giáo viên chủ nhiệm đến thăm trước, đợi cậu khỏe hơn mới đưa học sinh của mình đến. Một đám người chen chúc trong phòng bệnh giống như là mở tiệc đến nơi, trò chuyện sôi nổi. Nếu không phải là phòng bệnh đơn, có lẽ y tá đã xông vào đuổi người đi rồi.

Thế nhưng thầy giáo cũng rất kiểm soát thời gian, chưa đến nửa tiếng đã đưa mọi người đi. Quản lý kí túc không động đậy đứng ở bên giường, sau khi các bạn học đã đi hết, cậu ta thấp giọng hỏi: “Cố Trung, cậu…”

“Gần đây cậu có đến tiệm cà phê không? Cố Trung hỏi.

“Tôi không đến đấy, nhưng có đi ngang qua. Tôi đang định hỏi cậu.” Quản lý nhìn ra bên ngoài, “Tiệm cà phê đóng cửa rồi, biển hiệu cũng đã dỡ bỏ hết…”

*Quản lý kí túc này là bạn cùng lớp của Cố Trung, có ý định đến quán cà phê Cố Trung làm việc nè.

“Cái gì cơ?” Cố Trung ngây ngẩn người, “Nhanh vậy sao?”

“Cái gì mà nhanh?” Cậu ta hỏi, “Tôi hỏi cậu, việc này có liên quan đến cửa tiệm kia đúng không, cậu vừa xảy ra chuyện ngày hôm sau cửa tiệm đó liền đóng cửa, sau đó hôm kia tôi đi ngang qua thì thấy biển hiệu đã bị tháo xuống, bên trong bàn ghế gì đó đều trống không.”

Cố Trung không lên tiếng, tâm trạng một đường lao thẳng xuống đáy vực.

Cậu biết Tề Việt đã quyết định đóng cửa pháo đài, ngày đó hắn cũng nói với lão què chân rằng hắn sẽ rời đi. Nhưng cậu không nghĩ đến rời đi là như thế này.

Cậu còn chưa kịp nhận ra, pháo đài cứ như thế đóng cửa, hơn nữa đồ đạc bên trong cũng biến mất.

Tề Việt thì sao? Tề Việt bị thương cũng không nhẹ, hắn không thể xuất viện nhanh thế, cũng không thể tự mình lo chuyện pháo đài…

“Quản lí.” Cố Trung muốn ngồi dậy, nhưng đai bảo vệ trước ngực khiến cậu không cử động được, “Quản lí, cậu giúp tôi gọi điện thoại đi, số điện thoại là… là…”

Quản lí lấy điện thoại ra chờ cậu đọc số, nhưng đợi một lúc lâu, cậu mới nhận ra mình không nhớ số Tề Việt, liền nóng nảy nhìn quản lí: “Cậu giúp tôi tìm điện thoại của tôi, rơi vỡ nhưng chắc vẫn còn thẻ sim, cậu xem có ở đây không?”

“Để tôi tìm.” Quản lí nhanh chóng lục lọi tủ đầu giường, lật lật một lúc lâu mấy cái ngăn kéo, “Không có… để tôi xem chỗ khác…”

Tình huống như vậy còn có ai nhặt thẻ sim làm gì cơ chứ? Cậu đúng là sắp điên rồi.

Cố Trung không lên tiếng nữa, cậu đột nhiên cảm thấy muốn khóc. Có lẽ là xúc động quá nên biểu lộ ra ngoài, cậu quản lí kia cuống cả lên, quay người định đi ra phía cửa: “Hay là mẹ cậu cất đi hộ cậu rồi?”

“Không, không, quản lí.” Cố Trung nói rất nhanh, “Đừng hỏi mẹ tôi.”

“Ồ.” Quản lí dừng lại, “Ừm, sợ bà lo lắng sao?”

“Ừ.” Cố Trung cau mày đáp lại.

“Vậy…” Quản lí nhìn cậu.

“Cậu giúp tôi một việc.” Cố Trung cũng nhìn cậu ta.

“Cậu nói đi.” Quản lí gật đầu.

“Cậu có thể đi ra ngoài… ở bàn y tá trực hỏi họ,” Cố Trung thấp giọng, “Người được đưa đến bệnh viện cùng với tôi đang nằm phòng nào được không?”

“Để tôi hỏi.” Quản lí đưa tay ra định vỗ lên vai cậu, nhưng cuối cùng chỉ đập đập một cái lên gối.

Cố Trung thở dài. 

Cậu vẫn phải mặc đồ bảo hộ trên người. Mặc dù mỗi ngày đều thấy khá hơn rất nhiều, ít nhất là không phải chỗ nào cũng đau nữa, vậy mà bây giờ cậu vẫn không khác gì một “món đồ mong manh dễ vỡ cần chăm sóc đặc biệt cẩn thận.”

Vì thế hai ngày nay cậu đều nói với mẹ rằng mình đã cảm thấy khỏe lên rất nhiều, nhưng bà nhất định vẫn không nhắc đến chuyện điện thoại. Vả lại, cậu cũng nhìn ra được bà không muốn cậu liên lạc với Tề Việt. Lúc này cho dù có sốt ruột thế nào cũng chỉ có thể bí mật dùng cách ngu ngốc này.

Một lúc sau quản lí quay trở lại, Cố Trung hai mắt đều trừng hết cả lên, nếu không phải không cử động được cậu đã ngồi dậy từ lâu rồi.

“Thế nào?” Cậu hỏi.

“Y tá kiểm tra giúp tôi một lúc.” Quản lí nói nhỏ, “Ngày hôm ấy chỉ có một mình cậu được đưa vào viện thôi. Không có ai khác.”

“Cái gì?” Cố Trung lại ngây người.

Tề Việt đột ngột đóng cửa tiệm, dọn dẹp hết đồ đạc còn chưa tính, bị thương như vậy mà không nằm viện? Không nằm viện giống cậu sao.

Tạo sao lại không vào viện chứ? Tại sao!

Cố Trung lần thứ hai muốn khóc lên, một lúc lâu mới nén xuống cảm xúc nửa tức giận nửa lo lắng này.

Sau khi nhắm mắt một lúc, cậu lại nhìn sang quản lí.

“Cậu nói đi.” Quản lí lên tiếng trước.

“Vậy, cậu có thể lại đến tiệm cà phê đó được không…” Cố Trung do dự một lúc, yêu cầu này có vẻ kì lạ, “Hiện tại vừa mới đóng cửa, chắc sẽ không có ai quét tước gì đúng không?”

“Chắc là không, nhưng mà bên trong đều trống trơn à, cửa khóa lại nhìn rất lộn xộn.” Quản lí nói.

“Thế cậu đến đấy xem có nhìn thấy một miếng bìa bị xé treo trên cửa không.” Cố Trung thì thầm, “Có số điện thoại trên ấy ấy…”

“Được, tôi đi xem hộ cậu.” Quản lí gật đầu, “Sau đó sẽ đến nói cho cậu biết.”

“Anh ấy tên Tề Việt, nếu có hãy gọi cho anh ấy bảo tôi không sao nhé.” Cố trung nói, “Nếu anh ấy không tiện liên lạc với tôi, cứ bảo anh ấy đợi tôi gọi.”

“Ừ.” Quản lí đồng ý, “Khi nào quay lại trường tôi sẽ xem giúp cậu.”

“Quản lí à, cảm ơn cậu.” Cố Trung nói, “Xuất viện mời cậu một bữa thật ngon nhá, còn mua cho cậu trang phục…”

“Đừng lo, tôi không khách sáo đâu.” Quản lí cười, “Vậy tôi về trường trước đây.”

“Ừm.” Cố Trung đáp lại.

Nhìn bóng lưng quản lí rời khỏi cửa phòng bệnh, cậu liền tưởng tượng mình vồ đến ôm chân cậu ta để cậu ta lôi cậu ra khỏi bệnh viện.

Mỗi phút nằm lại bệnh viện này đều là dày vò, không thể cử động. Chỉ có thể xem tivi chiếu đi chiếu lại năm kênh này cũng đủ thống khổ. Trong lòng lại còn nhiều chuyện như vậy.

Hơn nữa cũng không ngủ được.

Nếu có thể ngủ thiếp đi sẽ rất thoải mái, thời gian sẽ trôi nhanh hơn. Nhưng ngày nào cậu cũng tỉnh trước khi trời sáng, cả ngày tinh thần phấn chấn cũng không chợp mắt được.

Cố Trung thở dài.

Mẹ Cố bước vào, cậu nhìn mẹ mình nói: “Con không sao rồi, Mẹ về nghỉ ngơi đi. Mẹ không bận à? Không cần lúc nào cũng phải ở đây với con đâu.”

“Ông chủ của con.” Mẹ Cố ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, “Bạn con ấy.”

“Dạ?” Cố Trung nhìn mẹ mình, đột nhiên nói một câu như vậy cậu không phản ứng kịp.

“Nói thật, mẹ không hiểu sao con có thể làm bạn với người như thế, nhìn qua đã thấy không tốt đẹp gì.” Mẹ Cố thở dài.

Cố Trung há hốc miệng, thật sự không biết nói gì.

Cậu không biết Tề Việt trong mắt người khác là loại người thế nào, chỉ biết là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn liền cảm thấy hắn không phải kiểu người như vậy, mà chính là kiểu lơ đãng, không quan tâm đến chuyện xung quanh.

Một lúc sau cậu mới tỉnh táo lại, thử thăm dò: “Anh ấy… gọi cho mẹ à?”

“Cậu ta gọi cho nhà trường bảo nhà trường gọi cho ba mẹ.” Mẹ Cố nói, “Lúc ba mẹ đến bệnh viện thì thấy cậu ta ở đấy.”

“Anh ấy…” Cố Trung nhìn mẹ, “Thế nào?”

“Còn thế nào.” Mẹ Cố cau mày, “Mẹ lo lắng cho con chạy vội đến đây, làm gì còn thời gian mà nhìn xem cậu ta như thế nào.”

Cố Trung không lên tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng đau đau.

“Có vẻ cũng không sao.” Mẹ Cố an ủi cậu qua loa một câu, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Ba con hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì, cậu ta còn ngồi im trên xe không chịu xuống như một ông chú. Nếu không phải mọi người ngăn lại, ba con đã xông vào cho cậu ta một trận!”

Cố Trung nhắm mắt lại. Không phải Tề Việt không muốn xuống xe, đoán chừng là không xuống được.

“Sau đó anh ấy vẫn liên lạc với hai ngươi à?” Một lúc sau cậu mới khó khăn hỏi lại,

“Cậu ta lấy số điện thoại của ba con, ngày hôm sau thì nhờ người chuyển một khoản tiền qua,” Mẹ Cố nói, “Nhà mình cũng không cần đến tiền này, nên cách xa người này một chút! Trung Trung, có thể con nghĩ mẹ nói chuyện rất vô lý, nhưng con quá ngây thơ. Dây dưa với người như vậy sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối. Bây giờ bị thương nặng như thế này, sau này…”

“Vô lý?” Cố Trung nhạy bén nắm được trọng điểm trong lời nói của mẹ.

“Thì,” Mẹ Cố nhìn cậu, “Mẹ bảo cậu ta đừng liên lạc với con nữa, tránh xa con ra.”

Cố Trung nhìn lại mẹ mình, qua gần một phút mới nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: “Anh ấy đồng ý sao?”

“Đồng ý, cậu ta không đồng ý ba mẹ cũng không để cậu ta đi. Biết là cậu ta không trực tiếp làm con bị thương nặng như thế này, nhưng chuyện này xảy ra cũng là vì nó! Ba mẹ không truy cứu trách nhiệm đã là bỏ qua lắm rồi, ba con nghĩ không cần khiến con phải khó xử, con đã lớn rồi, cho con chút mặt mũi…”

Lúc sau mẹ Cố nói cái gì, Cố Trung đều không nghe rõ, chỉ cảm thấy rất mệt, muốn ngủ.

Vi thế ngủ thiếp đi.

Lần này cậu ngủ rất sâu, một giấc dài. Buổi chiều quản lí ghé qua, ngồi trên giường gần hai mươi phút. Cậu nghe tiếng quản lí và mẹ mình nói chuyện nên mới tỉnh.

“Quản lí, cậu đã đi…” Ngay khi Cố Trung nhìn thấy quản lí, cậu đã tỉnh táo, nhưng vừa nói được nửa câu lại nhìn thấy mẹ Cố, cậu lập tức ngậm miệng.

“Ừ, tôi đi làm về nên qua đây thăm cậu, sợ cậu chán.” Quản lí rất nhanh mà đáp lại.

Hai người trò chuyện một lúc thì mẹ Cố ra ngoài đi dạo. Cố Trung vội vàng nhìn quản lí: “Thế nào rồi?”

“Tôi không tìm thấy miếng bìa tuyển dụng nào,” Quản lí vừa nói vừa mở cặp sách của mình, “Tôi đi ra đằng sau thì cửa không khóa, nhưng đi vào trong vẫn không tìm được…”

“À.” Cố Trung thất vọng, cậu không hiểu. Rõ ràng là không dọn dẹp, còn nhiều rác rưởi như vậy, tại sao không tìm được chứ.

“Nhưng mà tôi tìm được danh thiếp.” Quản lí từ trong cặp sách lấy ra mấy tấm thẻ, “Cái này nè.”

Cố Trung vừa nhìn thấy hai mắt liền sáng lên, đây là thẻ đặt trên quầy bar, mặt trên có ghi số điện thoại của Tề Việt: “Đúng cái này rồi! Cậu có gọi không?”

“Có gọi.” Lão đại do dự một lúc, “Tắt máy.”

“Hả?” Cố Trung nhìn quản lí.

“Tắt máy. Tôi gọi bốn, năm cuộc đều tắt máy hết.” Quản lí nói, “Không có phương thức liên lạc nào khác à?”

Không có. Tất cả những gì cậu biết đều nằm ở pháo đài.

Hắn là ông chủ pháo đài, hắn có một đoạn hồi ức không thể quên, hắn có gia đình nhưng không thể trở về, hắn không có bạn bè thân thiết, hắn có một cô con gái nuôi, nhưng đã rất lâu chưa gặp.

Tất cả cách thức liên lạc giữa Cố Trung và Tề Việt, ngoài trực tiếp gặp nhau ở pháo đài ra, chỉ có số điện thoại.

Không phải, còn có WeChat.

“Tôi chỉ có WeChat.” Cố Trung nhỏ giọng nói, “Nhưng tôi còn chẳng biết thẻ sim điện thoại ở chỗ nào…”

“Vậy tôi giúp cậu đi làm lại sim nhé? Sau đó cậu dùng điện thoại của tôi…” Quản lí suy nghĩ giúp cậu.

Cố Trung kích động một lúc, nhưng chỉ vài giây sau liền từ bỏ. Tâm trạng lên xuống như thế này thật không chịu được,

“Thôi bỏ đi vậy.” Cậu khẽ thở ra, “Cảm ơn cậu.

Tề Việt tắt máy.

Lý do rất đơn giản, hắn không muốn nghe.

Điện thoại không liên lạc được, WeChat cũng sẽ như thế, không biết chừng còn bị xóa khỏi danh sách bạn tốt rồi đó.

Ha ha. Cố Trung buồn bực, rất… tức giận. Nhưng bất kể là tâm trạng gì, cậu đều không rõ là do đâu.

Cậu bị thương nặng, ba mẹ vì bảo vệ cậu mà muốn Tề Việt tránh xa cậu, mà toàn bộ chuyện này đều là do Tề Việt, vì thế hắn đồng ý.

Không ai có lỗi, không ai liên can, lựa chọn của mỗi người đều có thể hiểu được, và chuyện gì xảy ra cũng có thể thông cảm được. Nhưng không ai biết cậu cảm thấy thế nào.

Cậu nằm ở đây không biết bao lâu rồi. Sau khi từ từ hồi phục, tất thảy đã thay đổi trước khi cậu kịp nhận ra điều gì, mà ngoại trừ chấp nhận nó xảy ra cũng không thể làm gì khác.

Cảm giác ngột ngạt không có chỗ để phát tiết, không thể phân biệt là đang cáu kỉnh hay bực bội, ngày ngày dồn nén trong lòng thật muốn khiến con người sụp đổ.

Thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày*. Cậu cũng không nằm ở bệnh viện đủ một trăm ngày, nhưng cậu cũng chẳng biết từ lúc nhập viện đến lúc xuất viện đã bao nhiêu ngày trôi qua.

伤筋动骨一百天: xương cốt bị tổn thương nếu không dưỡng đủ 100 ngày sẽ không khỏi.

Chỉ biết tuyết đã tan, lá cây nhợt nhạt đã dần chuyển sang màu xanh lá đậm.

Mùa xuân chính là trôi qua quá nhanh, sắp đến mùa hè.

“Mùa xuân đã đến, trên mặt đất mọc ra một cây củ cải lớn.” Tề Viêt nói.

Cố Trung nhìn mình trong gương.

Củ cải lớn này có hơi xấu xí, sắc mặt vàng vọt, ánh mắt không có tinh thần, biểu tình quá cứng nhắc, phảng phất chút bất mãn.

Quả thật là có bất mãn. Nhưng củ cải lớn không muốn nói, cũng không có ai để nói.

Một ngày trước khi quay trở lại trường học, mẹ Cố đưa cho cậu một cái điện thoại mới và thẻ SIM của cậu.

“Thẻ này là thẻ cũ. Tề Việt nhặt lại rồi đưa cho mẹ. Trước giờ mẹ vẫn giữ.” Mẹ Cố nói, “Ba mua cho con điện thoại mới.”

“Cảm ơn mẹ.” Cố Trung nhận lấy điện thoại và thẻ, cầm thẻ trong tay cảm thấy hơi tức giận.

Tề Việt vậy mà lại cẩn thận tìm được thẻ SIM từ cái điện thoại bị giẫm nát trên mặt đất kia.

“Ba con nói ngày mồng một tháng năm thì ra ngoài chơi đi.” Mẹ Cố nói, “Cẩn thận một chút.”

“Không phải ba con nói thế đúng không?” Cố Trung mỉm cười, “Đến mồng một tháng năm vẫn phải lo, con cũng không phải hay dọa người như vậy.”

“Là mẹ nói.” Mẹ Cố đến trước ngực cậu vỗ vỗ nhẹ hai cái, “Còn chưa khỏi hẳn đâu, đừng vận động quá sức.”

“Vâng.” Cố Trung gật đầu.

Thật ra cậu cũng chẳng cảm thấy gì nữa, nhưng nằm một thời gian lâu như vậy, cơ bắp lâu không được vận động nên cơ thể có chút thiếu tinh thần.

Mẹ Cố không cho cậu đạp xe, hôm nay cậu ngồi xe buýt đi học. Đoạn đường xe buýt đi không giống với thường ngày cậu hay đạp xe. Đi xe buýt sẽ đi qua pháo đài.

Còn ba bến nữa mới đến pháo đài, Cố Trung vẫn luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Pháo đài và trường học, đường phố cũ kĩ cùng hàng quán, cậu đều đã quá quen thuộc. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày những thói quen này lại khiến trong lòng cậu nổi lên một trận chua xót xen lẫn cảm giác mờ mịt.

Cậu cố gắng kiềm chế bản thân. Tề Việt đã dứt khoát cắt đứt liên lạc với cậu như vậy thì cậu cũng nên đáp lại như thế. Ai mới không phải là đàn ông chứ?

Nhưng khi xe buýt dừng lại ở trạm gần pháo đài nhất, Cố Trung không chút do dự liền xuống xe.

Cậu thậm chí còn thuê một chiếc xe đạp nhỏ màu vàng ở bên đường. Đi bộ đến pháo đài phải mất ba phút, quá lâu.

Đàn ông thì làm sao chứ? Đàn ông cũng sẽ có lúc giống đàn bà.

Thật ra buổi sáng hôm nay đều không có tiết, vì thế ngay từ lúc ra khỏi nhà lúc sáng sớm, cậu đã xác định không thể “đàn ông” nổi rồi.

Cậu chỉ muốn đến pháo đài xem xem có thật là pháo đài cứ như vậy mà đóng cửa không, xem những kí ức trong trí nhớ của cậu có như vậy mà biến mất không.

Dừng xe trước cửa pháo đài, Cố Trung chống chân xuống đất, nhìn cửa tiệm đã không còn biển hiệu.

Dấu vết của chữ “Pháo” vẫn còn đó, có thể nhìn ra được lúc trước có một biển hiệu sáng đèn.

Cửa đúng là đã bị khóa, nhưng Cố Trung nhận ra ổ khóa này, không biết có phải Tề Việt đã để lại chìa khóa cho chủ nhà rồi không chịu thay hay không.

Cửa kính lâu ngày không lau nên đã trở thành màu xám, bây giờ có ánh nắng mặt trời nhìn từ bên ngoài vào cũng không thấy rõ cái gì.

Cố Trung cất xe xong xuôi chậm rãi đi tới, dừng lại trước cửa.

Lần này đã có thể nhìn rõ bên trong, quả nhiên khắp nơi bừa bộn, bàn ghế tủ kệ đều biến mất, ngoại trừ một cái quầy bar, bên trong đều trống trơn. Trên mặt đất đầy bụi, giấy vụn và gậy lau nhà, khăn lau tùy tiện ném lên quầy bar.

Quầy bar vẫn còn, thật thần kì.

Cố Trung chậm rãi móc trong túi ra một cái chìa khóa, mở khóa cửa đi vào trong.

Một lớp bụi xộc lên mặt, cậu cúi đầu nhìn trên mặt đất, đúng là không tìm được miếng bìa tuyển nhân viên gia truyền.

Có phải Tề Việt mang cái miếng bìa rách kia đi rồi không?

Cố Trung ở cửa tiệm đã gần một tiếng đồng hồ, từ tầng một đến tầng ba đều tìm hết các ngóc ngách.

Cậu cố kiếm một chút thông tin Tề Việt để lại, nhưng không tìm được gì.

Ngay cả trong căn gác nhỏ và ban công lầu ba, hai không gian riêng tư nhất của Tề Việt, cũng không có bất cứ thứ gì liên quan đến hắn.

Cánh cửa đi vào căn gác và ban công đều bị phá tung, Cố Trung trông thấy rất khó chịu. Giống như nơi trú ẩn của Tề Việt đã bị phá hủy tàn nhẫn.

Không tìm được gì. Khi Cố Trung rời khỏi pháo đài, cậu đã khóa cửa lại như cũ.

Cậu không nên ở đây thêm lần nào nữa.

Nếu một ngày không còn pháo đài, cậu có nhớ tôi, luyến tiếc tôi không.

Có, có. Cố Trung nhăn nhó, quay người leo lên xe đạp nhỏ màu vàng phóng về phía trường học.

Lớp học hôm nay không có gì đặc sắc. Thật ra chẳng có lớp nào có gì đặc sắc hết. Chủ yếu là xem giáo viên dạy thế nào, ví dụ như hôm nay thầy giáo chính là giảng bài chẳng hiểu gì.

Cố Trung đôi lúc nghi ngờ liệu họ có đang học chung giáo viên với trường cấp hai kia hay không.

Một vài học sinh trong lớp đang ngủ, số khác thì ngơ ngác, số còn lại thì nhìn thầy giáo, không biết đang nghe hay giả vờ nghe.

Cậu cúi đầu lấy điện thoại ra, lắp SIM vào rồi khởi động máy.

Cậu còn chưa cài được WeChat để xem Tề Việt có nhắn tin cho mình không thì một loạt tin nhắn khác được gửi đến.

Cậu bật chế độ im lặng, nhanh chóng xem qua một lượt.

Quá thất vọng, chủ yếu là thông báo hóa đơn điện thoại, đề xuất gói lưu lượng truy cập, sau đó là quảng cáo hoặc lời nhắc qua email… của hệ thống.

Dòng cuối cùng của thông báo hóa đơn điện thoại có vẻ hơi… Cố Trung nhanh chóng bấm mở tin nhắn đã nạp tiền thành công.

Cậu nhận ra sau khi hệ thống nhắc nhở “Nạp tiền điện thoại” thì đã có người nạp vào tài khoản của cậu, số dư hiện tại là hơn năm trăm.

Hơn năm trăm! Nhiều tiền như vậy! (*500 tệ ~ 1,700,000 VNĐ theo tỷ giá 4/2021)

Với kiểu nạp tiền theo giá gói cước hàng tháng của cậu, tính ra số dư tài khoản không thể nào vượt quá một trăm tệ.

Ai đó đã nạp tiền cho cậu ư? Là ai?

Không thể nào là ba, kể từ khi cậu bắt đầu đi làm thêm, ba gần như không muốn cho tiền tiêu vặt. Mẹ cũng không đúng, nếu bà nạp tiền chắc chắn sẽ nói với cậu.

Có phải Tề Việt không? Tề Việt nạp tiền cho cậu sao? Thật hay đùa vậy? Tại sao?

Điện thoại của Tề Việt đều tắt máy, sao lại nạp tiền?

Trước khi tan học, Cố Trung lẻn ra ngoài bằng cửa sau, lấy danh thiếp ở pháo đài quản lí tìm cho cậu hôm trước ra, gọi vào số của Tề Việt.

Điện thoại im lặng một lúc lâu, ngay sau khi có tiếng chuông liền tắt.

Hắn vẫn tắt máy. Cố Trung cau mày, nhanh chóng đăng nhập vào WeChat, sau đó bấm vào tên Tề Việt, gấp gáp gửi một dấu “.” vào lịch sử trò chuyện.

Bạn chưa trở thành bạn tốt của đối phương, gửi lời mời kết bạn?

“Ông nội anh!” Cậu không nhịn được mà mắng một câu.

Tề Việt thật sự xóa câu.

Thành thật mà nói, ngoài sự chán nản, thất vọng và không thể tức giận, Cố Trung bây giờ còn dâng lên cảm xúc mãnh liệt.

Nỗi nhớ day dứt và lo lắng về “Anh ấy đã xảy ra chuyện gì.”

Khi lão què chân đánh cậu, Tề Việt không phản ứng lại theo cách mà lão mong đợi. Nhưng cậu bị đánh đến bất tỉnh chắc chắn sẽ khiến Tề Việt cảm thấy có lỗi.

Cậu vẫn nhớ giọng Tề Việt run lên liên tục nói xin lỗi.

Cậu chưa bao giờ nghe thấy Tề Việt mất kiểm soát.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chẳng cần đến yêu cầu của ba mẹ cậu, Tề Việt cũng sẽ lựa chọn không liên lạc với cậu nữa để tránh sau này lại gặp rắc rối bất ngờ.

Chuyện lần này xảy ra căn bản Tề Việt không nghĩ tới.

Cố Trung dựa vào tường ngồi xổm xuống, kéo dài hơi mà thở dài một tiếng. Cậu không biết mình bị làm sao, nhưng khi nghĩ đến nếu cứ tiếp tục như vậy, Tề Việt có lẽ sẽ trở thành kí ức của cậu, cậu cảm thấy sợ. Mà kí ức này giống như mấy bộ phim truyền hình máu chó, kết cục như vậy không thể thảm hơn!

Cố Trung rút điếu thuốc ra châm, không biết tại sao lại thấy khó chịu, chưa đến một phút đã không chịu được đành ngồi xuống bậc thang bên cạnh.

Sau khi nhìn chằm chằm mặt đất và hút xong điếu thuốc, tiếng chuông tan học vang lên. Cậu dí tàn thuốc ném vào trong thùng rác rồi đứng lên.

Cố Trung lấy điện thoại ra, lần thứ hai bấm vào WeChat của Tề Việt gửi đi một tin nhắn: “Anh chờ đó, tốt nhất đừng để tôi tìm được anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.