Pháo Đài

Chương 9



“Sắp đến rồi, khoảng hai mươi phút nữa,” Cố Trung đứng dậy, “Anh đói không? Tôi đi xem có gì ăn không nhé.”

“Ừ.” Tề Việt tùy tiện trả lời.

Cố Trung cảm giác hắn nhìn thoáng qua bên này, nhưng tầm mắt vẫn không dời khỏi bóng dáng cao cao ngoài kia, giống như sợ rằng chớp mắt một cái bóng đen kia đột nhiên sẽ lao thẳng vào trong tiệm.

“Trong bếp có bếp ga không?” Cố Trung đi tới.

“Có.” Tề Việt gật đầu.

Cố Trung đứng im không nhúc nhích, hắn phải quay ra lặp lại: “Có.”

“Không phải anh nói ngoài anh ra người khác không thể vào bếp sao?” Cố Trung nói.

“Cậu cũng không phải người khác.” Tề Việt hất tàn thuốc ra khỏi cửa sổ, “Đi lấy đi, ở trên giá ấy.”

“Ồ…” Cố Trung nhìn hắn hai giây, sau đó quay người đi vào trong nhà chính. Người ở phía gốc cây vẫn chưa rời đi. Tề Việt nhìn thấy một tia lửa chập chờn trong bóng tối và phảng phất khói thuốc.

Tâm tình Tề Việt phiền loạn khó tả, điếu thuốc chưa hút được mấy hơi đã bị dập tắt.

Ngược lại bóng người dưới gốc cây kia lại kiên trì hút hết điếu thuốc. Bên ngoài shipper đã đến cửa tiệm, Cố Trung vui vẻ quay lại bước qua đường để chào hỏi. Bóng người kia ném tàn thuốc và bỏ lại gốc cây, xoay người đi về phía ngược lại, bước đi rất chậm, giọng nói dao động không đều đặn.

Tề Việt khẽ thở dài đóng cửa sổ lại.

Cố Trung đã chuẩn bị đầy đủ bếp ga và nồi lẩu: “Chỗ này hai người ăn chắc là đủ đúng không?”

“Chủ yếu là cậu.” Tề Việt nói, “Tôi không ăn nhiều.”

“Anh muốn uống chút gì đó không? Tôi thấy trong quầy rượu có vang đỏ, có thể uống hết không?” Cố Trung hỏi.

“Ánh mắt rất tốt.” Trong lòng Tề Việt thoáng do dự, nhưng dù sao vẫn gật đầu, “Uống đi.”

“Được.” Cố Trung đổ nước lẩu vào nồi, vẻ mặt nghiêm túc lấy ra mấy hộp thịt và rau nhìn một lượt, “Nhiều đồ ăn quá, không nên ăn nhiều như này vào buổi tối, dễ béo.”

“Cậu không béo,” Tề Việt duỗi tay ra cách một lớp áo nhéo eo cậu, sau đó đi tới tủ rượu.

Cố Trung chắn eo mình, nói: “Nếu tôi không nhịn thì theo phản xạ tôi đã hất đổ cái bàn đồ ăn này đó.”

“Có thể chống lại phản xạ có điều kiện thì cũng thật phi thường nha.” Tề Việt cầm lấy một chai rượu và hai cái ly, trở bàn ngồi xuống, “Thường xuyên uống rượu sao?”

“Không có, tôi không phải lúc nào cũng uống, cũng không uống 1 hơi hết một cốc được,” Cố Trung ngồi xuống sắp xếp dụng cụ ăn uống xong, xoay người nhìn quanh cửa tiệm, “Ở tiệm cà phê uống vang đỏ ăn thịt cừu, rất tình thú.”

“Tôi có rượu trắng.” Tề Việt nói, “Muốn uống không?”

“Không được.” Cố Trung lắc đầu, “Nhỡ uống say làm sao về được.”

“Không say cũng đâu về được, không có taxi, cũng không có xe buýt.” Tề Việt nhìn nồi lẩu chưa sôi, “Tôi uống rượu sẽ không đưa cậu về được nữa.”

“Ừ nhỉ.” Cố Trung giật mình, “Tôi quên mất chuyện này. Làm sao bây giờ?” Tề Việt thấy nước dùng sôi liền cho một ít rau vào.

“Anh đúng là kỳ lạ, lẩu dê nhưng lại nhúng rau trước?” Cố Trung ngây ngẩn.

“Ăn thịt của cậu đi, quản nhiều như vậy.” Tề Việt nói.

“Người trung niên các anh…” Cố Trung gắp một đũa thịt dê bỏ vào nồi.

“Im đi.” Tề Việt nở nụ cười, “Vẫn chưa dừng lại đúng không? Người trung niên này sớm muộn gì cũng cho cậu một trận.”

“Để tôi viết ra cho anh nhớ.” Cố Trung nói, “Đừng chỉ nói mà không làm giống mấy tên vô dụng suốt ngày nói cái câu ‘người đợi đó cho ta’ sau đó lại chạy mất tiêu, chờ đến thiên hoang địa lão cũng không thấy quay lại.”

“Người ta chỉ bảo cậu đợi thôi chứ có nói gì nữa đâu.” Tề Việt cười nói.

“Cũng là…” Cố Trung tới đây liền bật cười. Cười một trận thật lâu mới ngừng lại. Cậu cắn một miếng thịt xong dựa người vào ghế, thư thái thở ra híp mắt đến là thoải mái, “Hôm nay tôi không về đâu, ở lại trông coi cửa tiệm.”

Mặc dù mấy năm qua Tề Việt đều ở một mình, có rất nhiều người vây quanh, nhưng hắn luôn tránh xa bọn họ, tự do tự tại thành quen, bất kể thân tâm.

Nhưng Cố Trung năm lần bảy lượt tị nạn ở nhà hắn, hắn cũng không cảm thấy không thoải mái.

Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ thấy cô đơn, nhưng mỗi khi muốn lại gần một người, hoặc được ai đó tiếp cận, đều không có ai phù hợp.

Có lẽ Cố Trung là người đó, mỗi hành động của cậu đều tự nhiên mà thật lòng.

Lúc cậu trải tấm trải giường bằng cói trên tầng ba ra cũng rất thoải mái, không có vẻ gì khó chịu.

“Như vậy sẽ rộng hơn.” Cố Trung nói, “Tôi ngủ trên cái này, anh ngủ giường của anh đi.”

“Tôi ngủ cái này, nó ở bên ngoài.” Tề Việt nói, “Tôi không quen nằm trong.”

“Cũng được.” Cố Trung dịch người vào tấm đêm phía trong, chống người nhìn bức ảnh treo trên tường, “Nhìn…”

Tề Việt ngồi trên đệm cói cầm điều khiển từ xa.

“Không xem.” Cố Trung nhanh chóng ngắt lời hắn, “Tôi còn chưa đến tuổi hoài niệm đâu.”

Tề Việt cười.

“Anh muốn thì cứ xem đi.” Cố Trung nói, “Tôi đi ngủ cũng không quan tâm ánh sáng, ồn ào cũng không sao.”

“Giống heo.” Tề Việt mở TV, ngẫu nhiên chọn một bộ phim, xem “The Truman Show” lần thứ mấy nghìn.

“Anh cứ việc gọi tôi là heo.” Cố Trung nhắm mắt lại, “Tôi không cự tuyệt nữa, anh có thất vọng không?”

“Không.” Tề Việt mỉm cười.

Cố Trung ngủ rất ngon, hơn nữa uống một chút rượu khiến cậu rất nhanh đã chìm vào giấc mộng, trước khi Tề Việt mở TV cậu đã ngủ rất lâu rồi.

Tề Việt vặn âm lượng nhỏ nhất rồi tiếp tục ngồi phát ngốc.

Căn bản không nghe được người trên màn hình nói gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc xem phim, hắn đã sớm thuộc gần như toàn bộ lời thoại trong đó. Hơn nữa, hắn hiện tại cũng không xem, chỉ là theo thói quen bật lên để bầu không khí không bị cô đọng.

Hắn mở di động ra xem WeChat. Không có gì mới. Tin mới nhất là bữa tối bít tết bò Cố Trung đăng hôm nay, tiện thể quảng cáo luôn.

Tề Việt phải cảm ơn Cố Trung vì đã phá vỡ sự tĩnh lặng trong vòng bạn bè của hắn.

Xem xong một bộ phim, Tề Việt không thấy buồn ngủ.

Hắn không thường xuyên bị mất ngủ, ngược lại còn rất ham.

Mấy năm nay rất ít thứ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của hắn. Kể cả sau khi nhận cuộc gọi của Trần Quý hôm nay thông báo lão tứ đã ra tù, hắn vẫn có thể ngủ ngon.

Nhưng lão tứ này không chỉ ra tù, mà còn tới chỗ hắn.

Nửa bóng người sau cây cổ thụ hôm nay, hắn liếc mắt một cái có thể nhận ra là lão tứ, còn chưa kể đến dáng vẻ qua đường lúc sau của người này.

Lão tứ này là một tên què, mà nguyên nhân là do Đại Tề. Đại Tề là cha ruột của Tề Miêu Miêu, cũng là đại ca của hắn.

Theo Cố Trung, y là lão đại của hắn và lão tứ.

Lão tứ và Đại Tề quen biết nhau rất lâu, trước cả hắn. Khi Tề Việt biết Đại Tề, bốn anh em bọn họ đã cùng nhau lăn lộn nhiều năm.

Lý do lão tứ chán ghét hắn rất đơn giản.

“Mày dựa vào đâu mà cũng họ Tề?” Lão tứ nói, “Mày cho rằng mày họ Tề liền trở thành anh em của Đại Tề sao?”

Mỗi lần nghĩ đến cái lý do này Tề Việt đều thở dài.

Nhưng đây chẳng qua chỉ là cái cớ, nguyên nhân thật sự đương nhiên không phải trò đùa như vậy.

Có rất nhiều lý do. Tề Việt không muốn ngồi phân tích con người lão tứ, nếu như nhìn lại bản thân hắn, có lẽ là do hắn không bao giờ nghe lời lão tứ. Hắn chỉ nghe theo Đại Tề, còn anh em của y hắn không quan tâm.

Sau tai nạn của Đại Tề, hắn là người duy nhất biết tin tức. Không phải hắn muốn biết lão tứ làm gì, nhưng lão tứ này nhất định không buông tha cho hắn.

Mấy năm này chỉ có lão tứ vẫn quanh quẩn, như thể vẫn còn bị ám ảnh bởi việc hoàn thành công việc dang dở của Đại Tề. Tề Việt đôi khi cảm thấy có lẽ lão tứ đã lên kế hoạch luân phiên làm hai việc cho cuộc đời mình: vào tù, đến khi ra tù thì sẽ gặp hắn nói một câu.

“Sao mày không phải là người phải chết?”

“Tốt nhất là mày biến đi, đừng để tao gặp lại ở đó.”

Ở đó chính là ở đây – pháo đài.

Không phải, là pháo.

Tề Việt thoáng nhìn qua Cố Trung đang ngủ say.

Nơi này rất giống pháo đài sao? Chỉ vì căn nhà rất hẹp nhưng có tới ba tầng nên tùy tiện gọi là pháo đài?

Pháo đài. Tề Việt dựa vào tường nhìn lên căn gác nhỏ.

Lão Tần nói đúng, hắn định làm gì?

Phí nhân công và thiệt hại một khi bù vào sẽ không còn bao nhiêu tiền, thà tùy tiện làm một công việc nào đấy cũng đỡ hơn là chống đỡ ở đây.

Nhưng cũng giống như lão tứ mang theo chấp niệm về cuộc sống giang hồ, hắn cũng có nỗi ám ảnh về việc ở lại đây, hắn đã đồng ý với Đại Tề sẽ mở tiệm cà phê, không làm gì khác.

Hắn không tin vào linh hồn, và đương nhiên cũng không cảm thấy Đại Tề có thể biết được hắn cuối cùng lại khai trương một cửa tiệm, càng không thể ấu trĩ đến mức đợi hồn Đại Tề hiện về uống một tách cà phê.

Chấp niệm của hắn là mở một tiệm cà phê và ở lại đây chờ đợi.

Nhưng có thể đợi được bao lâu hắn không nghĩ đến.

Ngay từ đầu hắn cho rằng mình sẽ không kiếm được lời lãi, dự định sau khi mất sạch tiền sẽ ngừng kinh doanh. Nhưng không ngờ tới mặc dù chỉ dư ra một ít tiền, hắn vẫn có thể trụ lại được vài năm.

Cuộc sống nơi này cũng giống như thạch trái cây, đọng lại một chỗ.

Chỉ là lần này lão tứ ra tù lại không giống mọi khi.

Trình tự lần lượt hẳn là trước tiên phải loan tin mình mới ra tù, sau đó tìm người đến nói với hắn mấy lời cay nghiệt. Nhưng lần này lão tứ trực tiếp tới.

Sự thay đổi này rất bất ngờ và đáng lo ngại.

Lão tứ bằng tuổi Đại Tề, Tề Việt cảm thấy lão tứ lớn tuổi, về sau sẽ khó hòa hợp, phải hoàn thành nhiệm vụ nửa đời còn lại mới quy ẩn giang hồ.

Tề Việt không sợ lão tứ đột nhiên quyết tâm, chỉ là bất đắc dĩ vì chuyện như vậy mà thay đổi cuộc đời của hắn.

Cho dù sống kiểu này cũng chẳng có gì thú vị, cho dù hắn luôn muốn trốn tránh hiện thực cuộc sống này trong giấc mơ, hắn không muốn để kẻ khác thay hắn quyết định đi hay ở, thay đổi hay không.

Chỉ cần đợi sẽ thấy rốt cuộc cũng có rắc rối xảy ra, từ ngày chọn sai đường, điều này đã trở thành hình với bóng.

Buổi sáng hắn tỉnh rất sớm, mỗi ngày đều khoảng thời gian này sẽ mở mắt, sau đó mơ hồ mấy phút mới đứng dậy.

Cố Trung còn đang ngủ, vị trẻ tuổi này tư thế ngủ cực kì xấu, lúc nói không gian không đủ quả nhiên là nói thật. Bây giờ ngủ một mình trên đệm cói liền làm càn, tư thế giống hệt cây đinh ba.

Tề Việt ngáp một cái, đứng dậy lấy điện thoại ra chụp ảnh “cây đinh ba” này xong chuẩn bị đi ra ban công nhỏ.

Lúc mở cửa hắn đá chân vào cái bàn bên cạnh, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm. Âm thanh đó không đánh thức nổi Cố Trung. Lúc trước tỉnh giấc hắn làm rơi một cái ly, Cố Trung cũng chẳng động đậy.

Thời tiết trờ lạnh, hắn không ra ngoài chạy bộ mà nhất quyết tập thể dục trên ban công để tránh gió rét, tập theo một bài có sẵn đang phát trên điện thoại.

Cố Trung không nên biết nội dung của hoạt động này.

Làm hắn nhớ đến “mấy người trung niên như anh.”

Tề Việt mỉm cười, lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại, bấm nút phát video thể dụng, bắt đầu chậm dãi làm theo hướng dẫn.

Tay, chân, cổ, eo…

Sau đó vẫy hai cánh tay, nâng chân, vặn eo, nhảy lên nhảy xuống.

Hoạt bát.

Đáng yêu.

Sống động.

Tỏa sáng.

Ánh mặt trời.

Thanh xuân. 

Tề Việt lúc tập thể dục theo video cực kì nghiêm túc, trên ban công nhỏ nhắn hình vòng cung rộng chưa tới một mét nằm giữa vô số tòa nhà cao thấp khác nhau, hắn tập ba lần, cơ thể cảm thấy hơi nóng lên mới dừng lại.

Hắn tận hưởng sương sớm buổi sáng giăng trước ban công, hít thở sâu một hồi mới tháo tai nghe, chuẩn bị vào nhà.

Đôi khi chỉ cần khởi động một chút vào sáng sớm…

Khi Tề Việt quay lại, hắn thấy Cố Trung đang dựa người vào cửa ban công, tròn mắt nhìn hắn.

“Cậu…” Hắn giật mình một lúc, không biết nên nói gì.

“Anh đúng là làm cho ấn tượng của tôi về anh thay đổi hoàn toàn rồi.” Cố Trung mở miệng, “Sáng tinh mơ mà lại tập thể dục nhịp điệu ít nhất hai lần!”

Xem ra hắn vừa tập xong lần một, Cố Trung đã đứng ở đây.

Tập trung cao độ, cực kỳ kiên nhẫn.

Có thể làm nên đại sự.

“Thật ra tôi làm tám lần, hôm nào tâm tình tốt có thể làm mười lần.” Tề Việt hỏi, “Cậu có muốn tập với tôi không?”

“Tôi không làm nổi đâu.” Cố Trung lắc đầu đi vào phòng, vẫn né tránh hắn, “Anh thật là… thần kì.”

“Hôm nay cậu dậy sớm thế?” Tề Việt trở về phòng đóng cửa lại, đẩy bàn về chỗ cũ, “Tôi còn tưởng cậu sẽ ngủ tới trưa.”

“Tôi đặt báo thức.” Cố Trung nói, “Hôm nay phải đến trường báo danh, quay trở lại học rồi.”

“À ừ.” Tề Việt ngẫm nghĩ một lúc, “Cậu vẫn phải đến báo danh ở cái trường rách đấy à? Có phải học chung với trường cấp hai kia không?”

“Trường cấp hai đã đi học rồi.” Cố Trung híp mắt nhìn hắn.

Hắn mỉm cười: “Thật sự là không cự tuyệt nữa sao?”

“Đã quen rồi.” Cố Trung nói.

“Tôi cũng vậy.” Tề Việt gật gật đầu.

Cố Trun nhìn hắn vài giây, xoay người đi xuống tầng dưới: “Giữa trưa tôi lại qua đây, buổi chiều chắc sẽ không có việc gì.”

“Ừ.” Tề Việt lên tiếng.

Bàn chải đánh răng và khăn mặt lần trước cậu dùng vẫn còn ở đây. Khi Cố Trung khéo léo cầm lên, hắn hơi ngạc nhiên trước sự thành thạo của cậu.

Phòng tắm này trong cửa tiệm chỉ có Tề Việt dùng. Nó rất nhỏ, chỉ khoảng ba mét vuông, bồn rửa mặt và vệ sinh đã chiến gần hết không gian. Nếu muốn tắm sẽ phải xoay người lại ấn ấn cái gì đó. Chẳng trách Tề Việt lần nào cũng ngồi xổm ở cửa sau đánh răng.

Cố Trung ra cửa sau ngồi sụp xuống, vừa đánh rằng vừa nhớ lại cảnh Tề Việt đang tập thể dục nhịp điệu đầy sôi nổi và nghiêm túc trên ban công. Hồi ức vừa đến được nửa chừng cậu không nhịn nổi cười, suýt nữa nuốt vào một ngụm bọt kem đánh răng.

“Ăn sáng rồi hãy đi?” Tề Việt không biết từ lúc nào đã đi xuống, đứng ở phía sau cậu hỏi một câu.

“Ừm.” Cố Trung quay đầu lại, nhìn hắn liền cảm thấy vui vẻ không kìm được.

Lần này cười quá lớn, cậu không nhịn được cuối cùng phải nuốt một ngụm kem đánh răng, vừa cười vừa ho khụ khụ.

“Cậu cười cái gì?” Tề Việt cúi người lấy điện thoại ra, “Để tôi cho cậu xem thứ còn buồn cười hơn.”

“Cái gì?” Cố Trung lau bọt trên miệng.

Tề Việt gõ hai cái vào điện thoại rồi đưa ra trước mặt cậu.

Trên màn hình là ảnh một người đàn ông đang nằm ngửa, ngủ giống như đang bay. Là cậu.

“Đờ mờ!” Cố Trung kinh ngạc vươn tay định lấy điện thoại, nhưng Tề Việt đã nhanh chóng cất đi, xoay người vào phòng bếp.

Lúc cậu đi tới Tề Việt đã đóng cửa lại.

“Anh bao nhiêu tuổi rồi còn làm chuyện trẻ con như vậy chứ?” Cố Trung định đẩy cửa đi vào.

“Bếp là nơi quan trọng.” Cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ, Tề Việt áp mặt vào nhìn cậu một cái, “Trẻ nhỏ không được vào, đó là nội quy cửa tiệm.”

“Tối hôm qua anh vừa nói tôi có thể vào mà!” Cố Trung nói.

“Bây giờ là buổi sáng.” Tề Việt dứt lời lại đóng cửa lại.

“Anh…” Cố Trung đi vòng qua phía cửa sổ nhỏ chỗ quầy bar, đút tay vào túi quần, “Xóa tấm ảnh đó đi.”

“Tôi không tung ra ngoài đâu.” Tề Việt nói, “Cậu sợ cái gì?”

“Tôi chưa nhìn rõ, cho tôi nhìn lại đi.” Cố Trung đáp lại.

“Cậu nghĩ tôi ba tuổi sao? Một câu như vậy là nói dối được tôi?” Tề Việt cười.

“Không phải, tôi muốn nhìn qua.” Cố Trung thở dài.

“Nhìn cái gì?” Tề Việt hỏi.

“Tôi… chỉ xem một chút…” Cố Trung day day mi tâm, “Có… xấu không?”

Tề Việt quay đầu lại tay chống lên bàn, nhìn cậu thật lâu, trên mặt nở một nụ cười nghiêm nghị, sau đó mới lấy điện thoại ra, thong thả vuốt vuốt hai cái nói: “Để tôi xem… không xấu, rất đẹp trai.”

“Thật không?” Cố Trung hỏi.

Tề Việt có chút bất đắc dĩ mà thở dài, ấn ấn trên điện thoại: “Tôi vừa gửi qua đó, cậu tự xem đi.”

Cố Trung nghe thấy chuông thông báo trên điện thoại lập tức lấy ra xem, sau đó nhẹ nhõm thở ra một tiếng: “Còn không chụp được mặt tôi. Anh nói dối cũng chuyên nghiệp thật. Rất có tâm.”

“Muốn cái khác không?” Tề Việt giơ tay lên hướng điện thoại về phía cậu.

Cố Trung nhanh chóng chuồn mất.

Sáng sớm Tề Việt cẩn thận nấu… mì ăn liền. Vẫn là phục vụ bằng khay như mọi khi.

Cố Trung cầm trong tay bát sứ trắng tinh xảo, nhìn mì gói trong bát liền xúc động: “Thật là sáng tạo.”

“Lâu rồi tôi không ăn mì gói.” Tề Việt ngồi đối diện cậu vui vẻ ăn, “Đây là mì bò cay, ăn cũng khá ngon, tôi cho thêm nguyên liệu khác, cậu thử xem.”

Cố Trung cúi đầu cắn một miếng, mặc dù bình thường cậu một miếng có thể ăn hết một gói mì ăn liền, nhưng thật sự lần này rất ngon.

“Thế nào?” Tề Việt hỏi.

“Ngon lắm.” Cố Trung gật đầu, “Anh thật sự chưa từng làm việc ở nhà hàng cao cấp nào sao?”

“Không có.” Tề Việt nói, “Nhưng có lẽ về sau tôi sẽ thật sự mở một nhà hàng mì ăn liền đặc biệt. Mì gói không được ghi trên thực đơn, ai hiểu thì gọi.”

“Vậy ai mà hiểu…” Cố Trung nói được nửa câu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh định bỏ pháo đài?”

“Có lẽ, là có lẽ.” Tề Việt nói, “Chỉ là một câu nhận xét mà thôi, đáp lại cho đánh giá cao của cậu, luôn coi tôi là đầu bếp chuyện nghiệp.”

Cố Trung thở phào nhẹ nhõm, nói: “Làm tôi sợ.”

“Như vậy mà cũng sợ.” Tề Việt cười cười, “Lá gan to bằng hạt vừng hả?”

Cố Trung không nói chuyện, vùi đầu vào bát mì.

Thành thật mà nói, chính cậu cũng chưa nghĩ đến mình lại có phản ứng như vậy trước mấy lời này của Tề Việt. Ngày đó khi Tề Việt hỏi cậu nếu pháo đài không còn, liệu cậu có nhớ đến hắn nữa không, cậu cũng không có cảm giác kháng cự mãnh liệt lắm.

Có lẽ hoàn cảnh của câu nói này đã khiến cậu cảm thấy một ngày nào đó đây sẽ là điều tiếp theo Tề Việt thực hiện.

Cậu tiếp tục cúi đầu ăn mì, liếc nhìn về phía Tề Việt. Cậu không thấy biểu cảm trên mặt hắn, nhưng cậu biết hắn không ăn mì nữa mà đang nhìn cậu.

“Cửa tiệm có… mất tiền không?” Cố Trung ăn mì xong không nhịn được mà hỏi một câu.

“Không mất.” Tề Việt nói.

Cố Trung nhìn nửa bát mì bỏ dở trước mặt hắn, hỏi: “Thật sao? Anh còn không muốn ăn kìa.”

“Nếu đau lòng tôi thì ăn cùng đi.” Tề Việt mỉm cười đẩy bát mì về phía cậu.

“Xéo.” Cố Trung nói.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tiểu Trương đến. Cố Trung hơi giật mình. Pháo đài phải mười giờ rưỡi mới mở cửa, ngoại trừ nhân viên chịu trách nhiệm lau dọn luân phiên theo ngày, tất cả những người khác đều sát giờ mới đến.

Tiểu Trương nhìn hai cái bát Cố Trung đang rửa liền giật mình: “Từ khi nào tiệm chúng ta phục vụ cả bữa sáng vậy?”

“Không phải, là… là… Hôm nay không phải đến lượt cậu lau dọn.” Cố Trung đột nhiên cảm thấy xấu hổ xen chút tội lỗi.

“À, tôi vừa đưa bà nội đến bệnh viện lấy thuốc rồi qua đây luôn.” Tiểu Trương xoa xoa bụng mình, “Còn nữa không? Tôi vẫn chưa ăn.”

Cố Trung quay đầu nhìn Tề Việt đứng ở phía sau quầy bar, người này vậy mà bày ra bộ dạng nhàn nhã, chống khuỷu tay lên bàn xem náo nhiệt.

“Nhìn tôi làm gì?” Tề Việt hỏi.

“Cậu ấy hỏi còn đồ ăn sáng không.” Cố Trung cảm thấy xấu hổ trên mặt mình vẫn chưa tan đi.

“Còn.” Tề Việt cũng không thèm lấy cớ, “Tôi làm cho cậu.”

“Bây giờ mới làm sao? Thôi vậy, phiền anh lắm.” Tiểu Trương nói, “Tôi còn tưởng có nhiều chứ.”

“Tiểu Cố hôm nay cũng đến sớm, vừa lúc tôi định ăn sáng nên làm thêm một phần cho cậu ấy.” Tề Việt nói.

Cố Trung cảm thấy lý do này cực kì hợp lý, nhanh chóng gật đầu, “Ừm, hôm nay tôi phải đến báo danh ở trường.”

“Muộn vậy sao?” Tiểu Trương ngẩn người, “Trường cấp hai kia mồng sáu đã quay trở lại học rồi mà.”

“Tiểu Trương.” Tề Việt chống cằm, khóe miệng mang theo ý cười, “Cậu không biết Tiểu Cố là sinh viên đại học rồi à?”

“A?” Tiểu Trương há miệng nhìn sang Cố Trung, “Không phải trường anh theo học là trường cấp hai sao?”

Cố Trung cảm giác mình đã phải chịu 18 ngàn tấn thương tổn, đến mức cậu muốn che ngực lại, cầm áo khoác lên mở cửa: “Tôi đi đây, buổi trưa sẽ đến.”

Sau khi Cố Trung ra khỏi cửa, cậu nghe thấy Tiểu Trương hỏi Tề Việt, “Đó là trường đại học sao?”

Cậu dài giọng thở dài, mặc áo khoác vào, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho mẹ Cố. Cả đêm qua cậu không về mẹ cũng không thèm hỏi một câu.

Nhưng đúng lúc này mẹ cậu lại gọi đến: “Hôm qua con không về nhà à?”

“Vâng.” Cố Trung đáp lời, “Mẹ không biết à?”

“Ai mà biết chứ, ngày hôm qua làm gì có ai ở nhà.” Mẹ Cố nói, “Mẹ chơi mạt chược muộn quá liền ngủ ở nhà dì con, còn ba con đi chơi từ chiều.”

“Ồ…” Cố Trung nói, “Hôm nay con bắt đầu đi học.”

“Hôm qua con đi đâu?” Mẹ Cố cuối cùng mới nhớ ra liền hỏi cậu.

“Con ở cửa tiệm.” Cố Trung nói.

“Cửa tiệm?” Mẹ cậu hơi ngạc nhiên, “Tiệm cà phê chỗ con đang làm thêm?”

Có cảm giác sáng nay ai cũng ngạc nhiên.

“Vâng, còn…” Cố Trung muốn nói rằng cậu ở lại trông cửa tiệm, nhưng mẹ Cố đã ngắt lời trước khi cậu kịp nói.

“Con ơi,” Mẹ cậu cố nén giọng, “Đừng có quá đáng!”

“Cái gì ạ?” Cố Trung sửng sốt.

“Không được tùy tiện.” Mẹ cậu vẫn nén giọng, “Yêu đương thì yêu đương, đừng tưởng con là đàn ông thì có thể dễ dãi như thế!”

“Con không có!” Cố Trung đột nhiên phản ứng lại, cậu nhớ đến chuyện “Chủ tiệm cà phê là bạn gái con,” lập tức cuống hết cả lên, “Con không có, con chỉ trông cửa tiệm thôi, thay người ta phục vụ khách!”

“Chột dạ cái gì.” Mẹ Cố khịt mũi hai cái, “Mẹ còn chưa nói gì, chỉ muốn nhắc nhở con thôi.”

“Con… hiểu rồi.” Cố Trung xấu hổ.

“Hôm nay có về nhà không?” Mẹ Cố hỏi.

“Có ạ!” Cố Trung nhanh chóng trả lời.

Cúp điện thoại xong, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ một ngày nào đấy cậu phải tìm cơ hội để nói với mẹ cậu đã chia tay với chủ tiệm kia rồi.

Nữ chủ tiệm. 

Nhắc đến chủ tiệm lại khiến cậu nhớ đến Tề Việt, cậu có chút không muốn cùng Tề Việt… chia tay? Cái đếch gì!

Cố Trung xoa xoa mặt mình, từ sáng sớm cậu đã không tỉnh táo, lúc nào cũng lo lắng.

Nhưng mà… Cậu lại nghĩ tới câu nói của Tề Việt lúc ăn mì kia, kế hoạch tương lai của hắn khiến cậu có cảm giác hoảng loạn.

Nếu không có pháo đài, Tề Việt cũng không khai trương cửa tiệm, cậu sẽ không thể đi làm thêm.

Tuy rằng nhất thời cậu cũng không suy nghĩ kĩ tại sao mình lại như vậy, nhưng có lẽ là do không tình nguyện.

Có lẽ là do cậu đã quá quen một cuộc sống như vậy, cuộc sống mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một người nào đó. So với bạn học, cậu muốn cùng Tề Việt ở chung một chỗ nhiều hơn, nói không chừng ở với bạn học một tuần cũng không bằng một ngày trò chuyện với Tề Việt.

Lúc chuẩn bị đến con phố rẽ vào trường học, Cố Trung vốn đang nhìn chằm chằm xuống mặt đất bỗng thấy một người đang đi về phía mình, cả người nghiêng ngả dữ dội.

Sáng sớm tinh mơ trên đường phố thường có mấy người say rượu đi lại, cậu tránh sang hai bước rồi đi tiếp. Khi đi ngang qua người này, bả vai cậu bị đụng trúng một cái rất mạnh. Vì bất ngờ nên cậu đi thêm vài bước sát vào lề đường rồi mới dừng lại.

Đã nhường hẳn hai bước vậy mà cũng không tránh nổi? Cậu sờ sờ vai mình, quay đầu về phía người kia nhìn một cái, có phải là con cua không hả?!

Khi nhìn rõ người đàn ông, cậu nhận ra người đó cũng đang nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt tỉnh táo, chắc chắn không phải là say rượu, chẳng lẽ là cố ý? Hơn nữa ánh mắt đó… Cố Trung không thể hình dung, giống như là mang theo ác ý và chán ghét.

Cậu nhíu nhíu mày, không biết cái người này đã đụng phải mình vì sao lại còn nhìn cậu với ánh mắt như vậy, nhưng mới sáng ra nên tâm tình cậu cũng không tệ lắm, không muốn nói thêm tính toán với người ta.

Sau khi nhìn người đàn ông đó khoảng hai giây, Cố Trung quay người đi về phía trước. Phía sau cũng không có giọng nói khiêu khích nào kiểu “Mày nhìn cái gì?”.

Cậu thật sự không hiểu, tặc lưỡi một cái không nhịn được quay lại nhìn lần nữa, dáng vẻ người đàn ông đó vẫn xiêu vẹo.

Nhưng lần này cậu nhìn thấy rõ ràng là chân của người này có vấn đề, bị rất nặng. Hóa ra là có tật ở chân.

“Anh Tề.” Tiểu Trương đi tới, “Sắp hết sữa rồi, em gọi người giao đến nhé?”

“Ừ.” Tề Việt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đặt thêm cả bột cacao đi.”

“Vâng.” Tiểu Trương gật đầu rồi quay đi.

Tề Việt nhìn xung quanh, tầng một hôm nay chỉ có một bàn có khách, hắn đẩy cửa sổ ra châm một điếu thuốc.

Hắn ngày thường không tính là nghiện thuốc, nhưng hôm nay chỉ một tiếng đã hút hết ba điếu.

Bởi vì lão tứ. 

Kể từ ngày Cố Trung ăn sáng đến hôm nay, suốt một tuần ngày nào lão tứ cũng sẽ đi qua cửa tiệm một lần.

Lúc đầu là ban đêm, bóng người sẽ vụt qua trong bóng tối.

Những ngày tiếp theo dường như càng ngày càng kiêu ngạo, bây giờ đang là giữa trưa, năm phút trước lão tứ cứ thế trước mắt hắn mà đi qua.

Tuy rằng ánh mắt hai người không giao nhau, Tề Việt có thể cảm nhận được loại khí tức này trên người lão.

Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn lâu năm trong giang hồ, loại cảm giác này cực kì chính xác.

Là dự cảm về nguy hiểm.

Lão tứ lần này sẽ không dễ dàng buông tha hắn, chỉ là hắn không biết lão sẽ làm như thế nào. Lão tứ không có bằng hữu, cũng không có tiền để thuê tìm người giúp, chỉ có chính mình.

Theo lí mà nói Tề Việt sẽ không để trong mắt những người muốn một mình hành sự, nếu muốn một đấu một, cho dù là ai hắn cũng không sợ.

Nhưng người này là lão tứ, có chút khác biệt. Dù sao trong lòng lão vẫn luôn ôm lửa giận với hắn.

Tề Việt có chút bực bội, một buổi sáng trên mặt không cười nổi một cái. Mãi đến khi Cố Trung tiến vào trong tiệm, hắn mới dựa người lên ghế thở ra một hơi thật dài.

Hắn chậm rãi hít một hơi dài, chịu đựng suốt từ sáng, đỉnh điểm khó chịu khi lão tứ đi qua, mãi cho đến khi nhìn thấy Cố Trung mới có thể thở phào một hơi.

“Anh có băng keo cá nhân không?” Cố Trung đi tới nhỏ giọng hỏi.

“Có, trong hộp thuốc ở tầng hai.” Tề Việt nhanh chóng nhìn một lượt từ trên xuống dưới, “Bị thương ở đâu?”

“Ngón tay.” Cố Trung đưa tay ra trước mặt chỉ chỉ, “Tôi không gập lại được.”

Cậu đưa tay đến quá gần, Tề Việt phải lùi ra sau một chút mới thấy rõ, ngón giữa sưng lên, lớp ra mỏng dính nhìn thấy thịt hồng hồng. Hắn nhăn mặt hỏi: “Làm sao thế?”

“Chơi bóng, lúc tôi bắt bóng bị đập vào.” Cố Trung vừa cởi áo khoác vừa đi lên tầng hai.

“Lại chơi bóng cùng học sinh cấp hai sao?” Tề Việt cười hỏi.

“Nói ít đi, có phải anh muốn chết sớm không, ngày nào cũng không chịu buông tha,” Cố Trung chậm rãi nói, “Đã đến lúc gây dựng sự nghiệp rồi.”

“Tôi hỏi cậu cái này…” Tề Việt đứng dậy theo cậu đi lên tầng.

“Từ chối trả lời.” Cố Trung nói.

“Tay cậu sưng như vậy dán băng cá nhân lên có ý nghĩa gì không?” Tề Việt hỏi.

‘Sưng lên rất khó chịu mà, quấn băng vào sẽ thoải mái.” Cố Trung thở dài.

“Máu không lưu thông được.” Tề Việt mở cửa tủ lấy ra hộp thuốc, “Sẽ bị hoại tử, đến lúc đó phải cắt bỏ cả bàn tay… Không phải, chỉ cắt bỏ ngón giữa thôi, như vậy cậu sẽ chỉ có thể chửi thề bằng một tay.”

Cố Trung nhìn hắn không nói gì.

“Hửm?” Tề Việt cũng nhìn cậu.

“Vậy tôi phải làm thế nào bây giờ, sưng lên rất đau.” Cố Trung bất lực nói.

“Tôi có thuốc.” Tề Việt đi về phía tầng ba, “Lên đây.”

“Thuốc gì vậy?” Cố Trung đi theo phía sau hắn.

“Dầu thần.” Tề Việt quay đầu lại nói.*

“神油” trong “印度神油”: Dầu thần Ấn Độ (Indian God Lotion): Thuốc tăng cường sinh lý cho nam. =)))

“Này…” Cố Trung híp mắt, “Anh là một lão trung niên độc thân, tại sao lại dùng thứ này?”

“Không phải cậu nói sẽ không cự tuyệt nữa sao, sao bây giờ phản ứng nhanh vậy.” Tề Việt cười không dừng nổi.

“Thuận miệng hỏi thôi.” Cố Trung nói.

“Làm sao cậu biết tôi không dùng được.” Tề Việt nói, “Cậu cũng không phải mỗi ngày đều ở cùng với tôi, lúc cậu không có ở đây tôi hàng đêm đều…”

“Làm với cái gối vỏ ngô của anh à?” Cố Trung hỏi.

Tề Việt dựa vào cầu thang, cười với Cố Trung một lúc lâu, cuối cùng vươn tay ra nâng cằm cậu: “Xuyến Nhi, cậu thật sự rất đáng yêu.”

“Anh dùng từ khác được không?” Cố Trung chạm vào cằm mình.

“Cậu rất có sức hút,” Tề Việt đi đến trước cửa căn gác nhỏ rồi nhìn cậu, “Chủ yếu là hấp dẫn tôi.”

Sau khi lấy thuốc mỡ trong phòng, Tề Việt vẫn thấy Cố Trung vẫn đang sững sờ đứng nguyên ở chỗ cũ.

“Làm sao thế?” Tề Việt lắc lắc cái lọ trong tay, “Đến đây, bôi một ít dầu thần.”

“Ồ.” Cố Trung giống như vừa tỉnh lại, trả lời xong liền chạy lên cầu thang.

Tề Việt mở lọ thuốc, lấy một miếng gạc nhỏ, vừa bôi thuốc mỡ lên miếng gạc vừa giới thiệu: “Thuốc này là khi cha của Tề Miêu Miêu bị thương…”

“Nó đã hết hạn bao nhiêu năm rồi?” Cố Trung thật sự bị sốc.

“Thích dùng nhất.” Tề Việt nhìn cậu một cái tiếp tục nói, “Gặp ai cần đều sẽ quảng cáo rằng chỉ cần thoa một lần vết thương sẽ lành lại. Đây là anh ta lấy được từ một vị bác sĩ già. Bây giờ tôi không dùng đến nữa, nhưng mỗi lần ghé qua chỗ vị bác sĩ Trung Hoa này đều sẽ lấy một lọ.”

“Vậy sao?” Cố Trung ngồi bên cạnh chống tay lên bàn, “Có phải anh… thường xuyên bị thương không?”

“Thỉnh thoảng, nhưng không quá nghiêm trọng. Một lọ này cả năm cũng không dùng hết.” Tề Việt nói, “Nhưng như thế thì lúc nào cần đến đều sẽ có sẵn. giống như ai đó bắt được quả bóng rổ bằng một ngón tay, nó liền trở nên hữu dụng.”

Cố Trung cười, nhìn vào miếng gạc trên tay mình và nói, “Như shit.”

“Cậu muốn ăn không?” Tề Việt thoa thuốc mỡ rồi đặt băng gạc trước mặt cậu.

“Nhanh quấn lại cho tôi đi.” Cố Trung lắc lắc ngón giữa với hắn, “Buổi trưa khách đến rồi, chỉ có một mình Tiểu Trương ở dưới.”

“Xuyến Nhi.” Tề Việt nhéo nhéo ngón tay cậu, quấn băng gạc rồi cắt băng dính dán lại, “Có muốn đổi vị trí không?”

“Sang quầy bar sao?” Cố Trung ngay lập tức hỏi lại.

“Thông minh như vậy.” Tề Việt nói.

“Ngoài quầy bar và nhà bếp tôi việc gì cũng đã làm hết rồi, muốn đổi vị trí khác không phải đổi sang làm ở quầy bar sao, chẳng lẽ lại cho tôi làm việc ở bếp,” Cố Trung nhìn đốt ngón tay băng bó của mình, “Có phải quầy bar không?”

“Ừm.” Tề Việt gật đầu.

“Vậy còn chạy bàn lau dọn thì sao?” Cố Trung hỏi, “Anh định đổi tôi với Tiểu Trương à?”

“Tôi rảnh rỗi như thế sao?” Tề Việt liếc mắt nhìn cậu một cái, “Chính là quầy bar bên, cậu nhóc kia tên là gì nhỉ… người có một nốt lệ chí…”

“Tiểu La.” Cố Trung nói, “Ở đây chỉ có hai quầy bar, anh chỉ cần nói bên kia tôi biết ngay.”

Tề Việt nở nụ cười: “Tiểu La nghỉ việc rồi, tôi sẽ thuê người dọn dẹp mới, cậu sang đó đi.”

“Tuyệt.” Cố Trung vui sướng mà vỗ tay, “Nói thật tôi không còn mong đợi gì nữa, mấy tháng sau anh cho tôi làm việc trong bếp có lẽ tôi cũng chẳng vui sướng gì.”

“Vô nghĩa, cậu vào bếp làm việc sẽ khóc ra đấy không chừng.” Tề Việt đậy nắp lọ thuốc lại, “Nào, lấy biển hiệu gia truyền của cửa tiệm ra treo lên đi. Trước khi tuyển được người, cậu và Tiểu Trương vừa làm việc ở quầy bar vừa phụ trách lau dọn.”

“Được.” Cố Trung đứng lên đi xuống tầng.

Tề Việt nhìn bóng lưng cậu, duỗi người một cái.

“Chúc mừng nha.” Tiểu Trương đứng ở quầy bar, “Đáng ra cậu nên làm ở quầy bar lâu rồi.”

“Nếu Tiểu La không nghỉ việc có lẽ tôi vẫn phải lau dọn mất.” Cố Trung lấy một mẩu băng dính nhỏ dán tờ giấy “tuyển nhân viên” gia truyền lên cửa kính. “Đến lúc đó tôi không hiểu cái gì cậu đến dạy tôi nhé.”

“Chắc chắn rồi.,” Tiểu Trương cười gật gật đầu, thấy cậu vào trong mới nhỏ giọng hỏi, “Nè, cái người kia đã đứng ở cửa sổ rất lâu rồi, không biết định làm gì?”

“Người nào?” Cố Trung quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ xa nhất.

Trên vỉa hè ngoài cửa sổ, có một người đang tựa vào bên cạnh cây cổ thụ.

Sau khi nhìn rõ ràng khuôn mặt của người này, đặc biệt là ánh mắt, Cố Trung ngẩn người. Ánh mắt như vậy cậu đã gặp qua.

Dù đã lâu cậu vẫn có thể nhớ ra đây chính là gã đàn ông đã đụng phải cậu ở gần trường.

Ánh mắt này… Cố Trung quay đầu lại và nói, “Tôi đã từng thấy ông ta rồi. Có lẽ ông ta sống gần đây. Có phải đầu óc không được tốt lắm không?”

“Làm sao thế?” Tiểu Trương hỏi.

“Hôm đó tôi đã tránh đường nhưng ông ta vẫn đụng phải tôi, lại còn trừng mắt với tôi nữa.” Cố Trung nói.

“Uống nhiều quá à?” Tiểu Trương lại hỏi.

“Không ngửi thấy mùi rượu.” Cố Trung thở dài, “Không biết sao lại thế này, cũng có thể là chạy trốn khỏi bệnh viện.”

“Sữa giao tới chưa?” Tề Việt từ trên tầng đi xuống hỏi một câu.

“Chưa tới.” Tiểu Trương trả lời, “Họ nói trước một rưỡi sẽ mang đến.”

“Được.” Tề Việt gật đầu.

“A, anh Tề, anh đã từng gặp qua người kia…” Tiểu Trương hướng mắt về phía cửa sổ bên kia, “Ơ? Đi rồi à?”

Cố Trung quay đầu, phát hiện người không bình thường kia đã không còn ở chỗ bóng cây nữa.

“Người nào?” Tề Việt hỏi.

“Một người đàn ông, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào trong cửa tiệm.” Tiểu Trương nói, “Tiểu Cố nói cậu ấy đã từng gặp ông ta, là bị què.”

“Chưa gặp qua.” Lông mày Tề Việt giật giật, “Đói bụng không?”

“Cũng có.” Tiểu Trương cười.

Cố Trung nhìn Tề Việt, im lặng không nói gì.

Tiểu Trương có thể không để ý, nhưng cậu lại nhận ra rất rõ ràng. Khuôn mặt Tề Việt đột nhiên trở nên thâm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.