Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Chương 17: C17: Bưởi



Mây đen cuồn cuộn, ép xuống rất thấp, gió thổi đến càng lớn hơn, lá cây run rẩy rung động sàn sạt.

Xem tư thế mưa gió sắp đến này, có lẽ rất nhanh sẽ mưa to, Quyển Quyển dùng hàm răng lôi kéo đến trước mặt Biên Dịch, nhìn cậu chằm chằm đưa dây thừng về phía trước.

Biên Dịch nhìn chằm chằm nó: "Làm gì?"

Cậu đứng ở đâu, đôi tay kia rất giống bị keo nước dính lại, nửa cắm trong túi, ngầu muốn chết.

Bây giờ tính tình của Thẩm Lê rất tốt, Biên Dịch ở đối diện có khoan dung vô thượng, dịu dàng nói: "Hai người chơi xong rồi sao? Trời sắp mưa rồi, về đi."

Tống Gia Trạch cầm bóng rổ đi với Thẩm Lê ở phía trước.

Biên Dịch nghe thấy Thẩm Lê nói như vậy, nhưng thật ra nhấc mí mắt lên có chút mới mẻ nhìn chị gái này hôm nay sao lại dịu dàng như vậy, nhìn bóng dáng người chằm chằm, không nhận ra nguyên nhân gì, lúc này mới cúi đầu dắt dây thừng trong miệng Quyển Quyển.

Quyển Quyển vui mừng nhảy lên vài cái, theo sát phía sau mông chủ nhân, không tung ta tung tìm Thẩm Lê, đây có lẽ làm chủ nhân có trái tim thủy tinh hơi cân bằng, khen thưởng sờ sờ đầu chó, một người mang nó đi chậm rì rì ở phía sau.

"A Dịch, lát nữa chúng ta còn đi ra ngoài ăn cơm sao?" Tống Gia Trạch quay đầu hỏi.

Hai người vốn định ra ngoài ăn BBQ nướng, nhưng hôm nay âm u giống như muốn tích mực, không biết khi nào sẽ mưa to, có ra ngoài vẫn là vấn đề.

"Nếu không, cậu biết làm?" Nói xong, Biên Dịch cũng nhìn trời một cái, tự giác thoái nhượng một bước: "Trong nhà hình như còn mấy túi mì ăn liền, và giăm bông."

Tống Gia Trạch nghe thấy mì ăn liền thì sắc mặt không tốt lắm, hỏi: "Vị gì vậy?"

“Bò kho.”

Tống Gia Trạch vừa nghe bốn chữ (红烧牛肉) này đã bùng nổ.

"Tôi không ăn, làm sao ăn mãi cũng vẫn là cái vị này, nếu cậu đổi một vị dưa chua, hôm nay Tống Gia Trạch tôi đều liều mình bồi quân tử." Cậu ấy nói có chút tăng xông, hùng hồ chạy đến trước mặt Biên Dịch chất vấn: "Tôi muốn phỏng vấn cậu một chút, vì sao mua hai thùng 48 túi mì cùng một hương vị? Vị này ăn ngon như vậy sao?"


Biên Dịch rất vô tội: "Lúc mua không chú ý nhìn."

Tống Gia Trạch: “…”

Đây là lý do mỗi khi đến lúc này sẽ ăn mì ăn liền vị bò kho hay sao?

Giây tiếp theo, cậu chớp mắt, nhân cơ hội ném lời lẽ vấn đề tầm thường về: "Mẹ tôi trước đó đã bảo cuối tuần cậu đến ăn cơm cùng chúng tôi, cậu cứ không đồng ý mãi, cậu không đến bà ấy đã sắp làm lỗ tai tôi thành kén rồi, cậu suy xét lại đi?"

“Không đi.”

Còn rất quật cường.

Thẩm Lê yên lặng đi ở phía trước, "a" một tiếng, nghĩ thầm đây cũng hơi thảm, đến cơm nóng cũng không ăn được.

Vì thế cô tự hỏi, nhiệt tình mời mọc: "Hay là hai em đến nhà chị ăn cơm đi?"

Một khi có lời mời lập tức nhận được sự hoan hô của Tống Gia Trạch, đôi mắt cậu ấy sáng lên giống như Quyển Quyển vọt đến trước mặt Thẩm Lê: "Chị nói thật sao?"

Thẩm Lê gật đầu.

"Oh wow quá tuyệt vời! Lần trước em ăn cơm chị nấu ở homestay còn nhớ mãi không quên, không nghĩ đến nhanh như vậy đã có thể như nguyện? A Dịch?"

Hai người cùng nhìn về phía Biên Dịch.

Người bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm ít nhiều cũng hơi áp lực, cậu muốn hỏi đến nhà họ Tống ăn cơm với đến nhà Thẩm Lê ăn cơm có gì khác biệt sao?

Nhưng vì quả bất địch chúng (một người không địch lại quần chúng), một câu nghẹn ở trong miệng, chỉ có thể bị ép đồng ý.

- -


Sau khi tách ra Thẩm Lê ở nhà làm bốn đồ ăn một canh phong phú ở nhà, tốc độ rất nhanh, gửi tin nhắn bảo hai người mang theo Quyển Quyển xuống dưới.

Không qua mấy phút, chuông cửa đã vang lên.

Cửa vừa mở ra một khe nhỏ, Quyển Quyển đã quen cửa quen nẻo chui thằng đến sô pha, sau đó là Tống Gia Trạch, cuối cùng mới là Biên Dịch.

Ánh mắt đầu tiên của Thẩm Lê đã nhìn thấy đầu tóc xoã tung mềm mại nhiều hơn bình thường, mặt trắng như tuyết lại mang theo chút hồng nhuận khi vừa tắm rửa xong, đỉnh đầu có một cọng tóc không ép xuống được, cả người nhìn nhiều thêm mềm mại lười biếng.

Cậu vừa đi vào, mùi hương nho bưởi nồng đậm hơn bình thường đã ập vào trước mặt, có chút giống mùi hoa lại mang chút mùi quả, có hơi say lòng người.

“Thơm quá, em trai.”

Muốn sờ…

Thẩm Lê không tự giác hít hít cái mũi, cánh mũi hơi hơi mấp máy, thân thể nghiêng về phía trước, giống như mèo con, mấy chữ phía trước không khống chế được mà nói ra bên ngoài.

Tiếng nói vừa nhẹ lại dịu dàng, giống như lầm bầm lầu bầu.

Khi cô không đi giày cao gót thấp hơn bả vai của cậu ấy một chút, chóp mũi vừa vặn đến vị trí ngực, nhìn qua rất thấp bé.

Tay Biên Dịch còn đặt trên chốt cửa, mới đầu cả người hơi sửng sốt, phản ứng lại mới cúi đầu, ánh mắt trong trẻo có chút không thể tin được mà dừng trên mặt Thẩm Lê vài giây mới dời đi, môi nhấp thẳng, chân dài bước nhanh vào phòng khách.

Trên eo Thẩm Lê đeo tạp dề, trong tay còn cầm muỗng cơm, có hơi ngốc, sau khi phản ứng lại chỉ kịp nhìn thoáng qua chút phấn hồng như có như không trên lỗ tai.

Vừa quay đầu lại giấu trong tóc đen mềm mại.

Cô không tự giác nắm chặt muỗng cơm, từng bước dịch vào phòng bếp, người dựa vào trên đài lưu ly nhớ lại cảm giác vừa rồi, cảm thấy mình như uống Lafite năm 82.


Vừa làm xong món ăn cuối cùng, Thẩm Lê bưng nồi, dọn bàn, khi mang sang nghe thấy Tống Gia Trạch đang nói cậu tắm rửa chút làm sao có thể nóng lâu như vậy, không phải bị ốm đấy chứ.

Nói xong cậu ấy duỗi tay muốn sờ mặt Biên Dịch, bị một cái tát táo bạo xoá sạch.

“Đừng động thủ động cước.”

Thẩm Lê đặt đ ĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn, gọi bọn họ: "Ăn cơm nào."

Tống Gia Trạch xoa tay "hừ" một tiếng, tự giác chạy đến hỗ trợ sắp xếp bát đũa.

Trên bàn bày thịt xào, rau xanh, cánh gà rán, còn có sườn xào chua ngọt đầy đủ sắc hương vị, vừa nhìn đã làm cho khẩu vị của người tăng thêm nhiều.

"A Dịch, cậu xem chị Thẩm Lê đối tốt với cậu quá, sườn xào chua ngọt!" Tống Gia Trạch xô đẩy Biên Dịch, cười đến mức rất khờ.

"... Ừm." Tiếng nói chạy ra từ khoang mũi, nghe có chút như không tình nguyện lại không thể không thừa nhận.

Thẩm Lê cúi đầu cười một tiếng, lại làm cơm tối cho Quyển Quyển mới ngồi xuống.

Thoạt nhìn Biên Quyển Quyển ăn cái gì ở nhà Thẩm Lê cũng không phải lần một lần hai, đến thức ăn cho có cũng được chuẩn bị.

Lúc cô ăn cơm nói chuyện rất ít, Biên Dịch thoạt nhìn cũng rất ít, trên cơ bản đều là Tống Gia Trạch thao thao bất tuyệt, hỏi một câu cậu mới đáp một câu.

Tống Gia Trạch nhìn Quyển Quyển ăn rất ngon, cảm thán: "Chị Thẩm Lê đối tối hơn với Quyển Quyển, trách không được nó thích chị như vậy. Nếu không nhận làm con nuôi đi!"

“Được đó.”

Biên Dịch nhìn Tống Gia Trạch một cái, lại nhìn Thẩm Lê.

Không có ai để ý đến cậu.

Thẩm Lê cảm thấy đề nghị này vô cùng không tồi, tán thưởng liếc mắt nhìn Tống Gia Trạch một cái, kiên nhẫn đợi Quyển Quyển ăn cơm xong, gọi tên của nó.

Quyển Quyển tiến đến trước mặt cô.


Thẩm Lê gắp một miếng thịt trong ly nước lên, tay cầm thịt, khuỷu tay lơ đãng chống ở trên bàn: "Quyển Quyển làm con nuôi của chị được không? Nếu được thì bắt tay nào."

Cô vươn tay.

Quyển Quyển cũng lập tức nâng tay lên.

“Thật ngoan, đó chính là đồng ý.” Thẩm Lê nắm lấy móng vuốt của chó quơ quơ, ném thịt cho nó, bị tiếp được.

Tống Gia Trạch: "Chị Thẩm Lê thực sự có chị đó, ha ha ha ha ha ha."

Cho đến khi toàn bộ bàn ăn bị áp suất thấp bao phủ, Tống Gia Trạch mới hậu tri hậu giác ngậm miệng lại, tự giác tránh né ánh mắt của người nào đó, cúi đầu ăn cơm.

Biên Dịch: “Rất buồn cười sao?”

Tống Gia Trạch hình như đang cười, lại như đang khóc: "... Không buồn cười."

Đôi tay của Biên Dịch ôm trước ngực, giương mắt nhìn Thẩm Lê, nhưng Thẩm Lê không sợ cô, ánh mắt chạm nhau, còn cười một cái với cậu.

Cậu lại cúi đầu nhìn chó dưới bàn, chó rụt một chút vào bên chân của "mẹ nuôi."

Rất tốt.

- -

Biên Dịch đơn phương giận dỗi với Thẩm Lê và chó của cậu một tuần.

Nói thật thì, chuyện nhận con nuôi này Quyển Quyển hoàn toàn là vô tội, nhưng nó lan đến trong phạm vi lớn, thậm chí có đôi khi sẽ qua đêm ở Thẩm Lê, cái này làm cho Thẩm Lê có cảm giác làm nửa chủ nhân rồi.

Cũng là vì cái này, cô rất chú ý đến Quyển Quyển.

Cô giúp việc Biên Dịch mời là tìm ở công ty người quen của Tống Gia Trạch, tuy không có kinh nghiệm chăm sóc chó, nhưng nghe nói chăm sóc người rất tốt, chăm sóc chó nhất định không thành vấn đề.

Ngày thứ hai, cô giúp việc mới tính là đi làm chính thức.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.