Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Chương 29: C29: Cứu mèo



Trải qua lần thi thử đầu tiên thì bắt đầu học bù, quản lý cũng không nghiêm khắc như trước đó, thật nhiều việc đều mở một con mắt, nhắm một con mắt.

Nhưng thời gian Biên Dịch về nhà vẫn rất ít, mỗi lần trở về không gặp được Thẩm Lê mấy lần, cố tình chị gái này giống như lại có linh cảm, cả ngày không chui ở trong phòng vẽ tranh, cũng đi ra ngoài lêu lổng với Giang Hạ.

Mỗi ngày hai người nói chuyện phiếm như bạn qua mạng với nhau trên WeChat, cái này làm cho Biên Dịch đột nhiên có loại cảm giác như nam sinh ngây thơ bị lừa tình vậy.

Giang Thành đã tiến vào rét đậm, ba ngày hai đầu tuyết lớn làm thành phố bị phủ trắng, mỗi người cũng bất đắc dĩ bọc áo lông vũ rất dày.

Hôm nay, mọi người đều vừa mới ăn xong cơm chiều, thời gian chờ tiết tự học buổi tối vô cùng dài, tốp năm tốp ba trong phòng học tụ tập lại với nhau, tiếng người ồn ào.

Vốn dĩ Biên Dịch ngồi trên chỗ ngồi thất thần làm bài tập, bỗng nhiên cảm thấy điện thoại trong cặp sách rung lên.

Bốn phía không ai chú ý đến, cậu cầm điện thoại đến phòng bên cạnh.

“Alo?”

Lọt vào tai là âm thanh hơi bất ổn của Thẩm Lê, tốc độ nói chuyện của cô rất nhanh.

“Chị nhặt được một con mèo ở bên ngoài tiểu khu, thoạt nhìn là có người nuôi, nhưng bây giờ nó bị trói vào cạnh bồn hoa, không biết đã bị trói bao lâu, cả người nó bây giờ đều run rẩy, hô hấp rất nhẹ, đôi mắt cũng không mở ra được. Điện thoại của chị sắp hết pin rồi.”

Bên ngoài tuyết còn đang rơi, trời đất đều trắng xoá một mảnh, người trên đường bước đi vội vàng, một con mèo nho nhỏ bị ngăn bởi bụi cỏ, căn bản không ai chú ý đến nó.

Thẩm Lê mới từ nhà Giang Hạ trở về, lúc đi qua bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu một tiếng rất nhỏ, lúc cô phát hiện nó hơi thở của nó đã thoi thóp. Muốn đến ôm nó lại phát hiện cả người nó run rẩy, mềm đến mức giống như không có xương cốt.

Trên cơ bản Thẩm Lê chưa từng ôm mèo, trong nháy mắt có chút không biết làm sao, gọi điện thoại cho Biên Dịch cẩn thận nuôi dưỡng Quyên Quyên theo bản năng.

Biên Dịch ở đầu dây bên kia nhăn mi lại, hạ giọng trấn an Thẩm Lê trước: “Đừng hoảng hốt, cạnh tiểu khu của chúng ta có một bệnh viện thú y, chị tìm xung quanh xem có đồ gì bọc nó lại được hay không, mèo rất mềm, không phải sợ. Hiện tại tôi gửi định vị nơi đó cho chị, chị đi trước, chút nữa tôi đến, điện thoại có thể chống đỡ đến lúc đó không?”

Thẩm Lê bình tĩnh lại, “ừm” một tiếng, cô cởi khăn quàng cổ của chính mình bọc lấy mèo trắng nhỏ, thật cẩn thận ôm vào trong ngực, đi theo định vị đến bệnh viện thú y gần đây.

Bên kia, Biên Dịch trở lại phòng học, vội vàng nói “tiết tự học buổi tối giúp tôi xin nghỉ với Lão Chu, còn lại thì tớ về giải thích cho thầy ấy” với Tống Gia Trạch rồi trà trộn vào nhóm học sinh lớp 10-11 ra khỏi cổng trường.


- -

Điện thoại của Thẩm Lê kiên trì đến bệnh viện thú y không bao lâu đã hoàn toàn game over.

Người ở bệnh viện không nhiều lắm, rất nhanh đã có người đến giúp Thẩm Lê.

“Con mèo này trước đó chắc đã bị bệnh rồi, bây giờ lại bị đông lạnh trong băng thiên tuyết địa lâu như vậy, mà cô xem này…” bác sĩ này nhăn mày, cô ấy nhẹ nhàng nâng chân trước của mèo trắng lên, lấy hình dạng không bình thường gục xuống: “Rất rõ ràng chân trước bị gãy xương, con mèo này cũng không lớn tuổi, hệ thống miễn dịch còn chưa hoàn toàn đầy đủ, có thể trị tốt hay không tôi cũng không dám đảm bảo. Mèo của cô? Làm sao lại thành như vậy?”

Thẩm Lê lắc đầu, nói đây là mèo cô nhặt được trên đường về nhà.

Bác sĩ nghe vậy ngẩng đầu đánh giá Thẩm Lê, nói: “Cô gái này tâm địa thật tốt.”

Thật ra cũng không thể nói, mèo lang thang đáng thương ven đường Thẩm Lê cũng thấy nhiều, cô cũng sẽ không vươn tay cứu.

Nhưng con mèo này bị trói bằng dây thừng, cả người sạch sẽ rõ ràng là mèo trong nhà. Thẩm Lê từ khi quen Biên Dịch, đã nhìn quen sự kiên nhẫn và ngoan ngoãn phục tùng của cậu với Quyên Quyên, thật sự không hiểu làm sao có người lại nhẫn tâm như vậy.

Bác sĩ đáng gãy suy nghĩ của Thẩm Lê, cô thoạt nhìn hơi không tin Thẩm Lê: “Tiền trị liệu cho mèo con không hề rẻ, không phải của cô, cô xác định phải chữa cho nó sao?”

Thẩm Lê bất đắc dĩ: “Không sao, ngài cứ trị trước, không cần lo lắng vấn đề phí dụng.”

Nơi này cách trường học gần hơn nhà, Biên Dịch rất nhanh đã chạy đến.

Bởi vì mùa đông thật sự quá lạnh, đồng phục thống nhất mùa đông không chịu chống lạnh, cho nên trường học đặc biệt cho phép học sinh có thể mặc đồng phục bên trong áo lông vũ, khi bị trường học kiểm tra chủ cần để bọn họ nhìn thấy đồng phục bên trong là được.

Lúc này Biên Dịch mặc một chiếc áo lông vũ dài đến đầu gối màu đen bên ngoài, không kéo khoá, lộ ra áo khoác mùa thu đơn bạc, cậu chắc là chạy đến, thở hơi gấp, khí trắng thở ra tiêu tán trong không khí.

Thẩm Lê thấy Biên Dịch đến, tự nhiên trở nên thả lỏng, dịch đến bên cạnh cậu, lặng lẽ hỏi: “Tiết tự học buổi tối của em phải làm sao bây giờ?”

Biên Dịch liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Nghỉ.”

“Nghỉ? Không có lý do gì sao?”


Biên Dịch: “Không có.”

Thẩm Lê kinh hô, túm lấy tay cậu: “Lão Chu sẽ đánh chết em đi?”

Biên Dịch cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay nho nhỏ trong lòng bàn tay, lành lạnh, từ trước đến nay tự đáy lòng của cậu cảm thấy khinh thường với các động tác nhỏ này, cậu không dịch tay đi, mà là đi vài bước về phía trước dò hỏi tình huống của mèo con với bác sĩ.

Quả nhiên, Thẩm Lê đi theo cậu đến trước mặt bác sĩ, còn chặt chẽ bắt lấy tay cậu không chịu buông.

Bác sĩ nói vậy cũng là quen Biên Dịch, thấy cậu đến rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều so với việc chiêu đãi của Thẩm Lê, kỹ càng tỉ mỉ mà nói với cậu tình huống của con mèo trắng này, cô ấy chỉ vào bãi nôn trên khăn quàng cổ của Thẩm Lê, nói: “Vừa mới đo nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ rất cao, gần 40°C, còn là con mèo con, không loại bỏ khả năng dịch mèo, hai người chuẩn bị sẵn sàng.”

Thẩm Lê không quá hiểu biết: “Dịch mèo?”

Bác sĩ thấy Thẩm Lê không hiểu, phổ cập khoa học cho cô: “Dịch mèo còn có một tên khác là tế bào bạch cầu của mèo bị giảm bớt, là một loại bệnh tình viêm ruột có thể lây nhiễm. Đột nhiên sẽ các bệnh trạng sốt cao, nôn mửa, đi tả, mất nước. Vắc-xin phòng bệnh tiêm chủng không được đầy đủ hoặc mèo chưa được tiêm chủng đều rất dễ mắc dịch mèo, đặc biệt là mèo con mới sinh mấy tháng này, chủ nhân của nó nói không chừng chính là vì vậy mới ném nó trên đường cái.”

Thẩm Lê không nhịn được mà hơi lo lắng: “Tỷ lệ chữa khỏi lớn không?”

Bác sĩ nhìn Thẩm Lê, lại nhìn Biên Dịch, chậm chạp không mở miệng.

“Không lớn.” Lúc này tiếng nói của Biên Dịch nghe rất vô tình: “Tỷ lệ chữa khỏi cho mèo con không đến một nửa.”

Bác sĩ đang tiến hành giữ ấm đơn giản với con mèo con, sau khi cố định xử lý, dùng giấy thử dịch mèo để phán đoán cơ bản.

Quả nhiên không sai.

Thẩm Lê mắt thường có thể thấy tâm trạng đi xuống.

Biên Dịch thở dài, bọn họ ở đây cũng không giúp được gì, sau khi chào hỏi bác sĩ, sau khi trả tiền đã trực tiếp mang theo Thẩm Lê rời đi.

Thẩm Lê rũ đầu dọc theo đường đi không nói một lời, Biên Dịch quơ quơ tay mình: “Nắm nghiện rồi à?”


Thẩm Lê trừng cậu một cái, lập tức buông ra.

Tuyết còn đang rơi lục tục, rơi xuống quần áo hoá thành nước oánh oánh, đẹp thì đẹp, tóm lại là hơi lạnh lẽo.

“Chuyện như vậy còn rất nhiều, có vài người cho dù con mình bị bệnh nặng cũng không nhất định có thể kiên trì nuôi, đừng nói là sủng vật mới nuôi mấy tháng.” Biên Dịch đi cạnh Thẩm Lê, nhàn nhạt nói.

Thẩm Lê phản ứng trong chốc lát, không thể tưởng tượng hỏi: “Em đang an ủi chị sao?”

Biên Dịch gật đầu.

Thẩm Lê: “... Cảm ơn em, cảm thấy thế giới này càng hiểm ác.”

Biên Dịch: “Bây giờ lo lắng cũng không làm nên chuyện gì, chỉ nói tỉ lệ chữa khỏi thấp, nhưng không phải không có, nó có thể gặp được chị cũng coi như may mắn, nói không chừng sẽ được trị hết.”

Thẩm Lê lại hỏi: “Không trị hết thì làm sao?”

“Không trị hết, chúng ta cũng tận lực, là mạng của nó không tốt.”

Thật ra muốn nói Thẩm Lê có cảm tình sâu bao nhiêu với con mèo lần đầu gặp mặt này thì cũng không có khả năng, cô chỉ là cảm nhận được sự lương bạc của con người trên băng thiên tuyết địa này, ít nhiều cũng có chút không thoải mái.

Đột nhiên trở nên kiêu kỳ.

Cô vỗ vỗ mặt mình, đột nhiên cảm thấy mình còn không thành thục bằng một cậu bé, thay đổi đề tài hỏi cậu: “Em còn về trường học không?”

Biên Dịch trực tiếp đưa điện thoại cho cô xem: “Sắp 10 giờ rồi, lúc này trở về vừa lúc đuổi kịp tiết tự học buổi tối tiếp theo của Lão Chu, quay về nghe mắng à?”

“Ồ, vậy về nhà với chị đi.” Thẩm Lê dường như không có việc gì bắt tay cất vào trong túi áo lông vũ của Biên Dịch, bên trong ấm áp, đôi mắt cong cong: “Quyển Quyển đều rất nhớ em.”

Biên Dịch cúi đầu, không một gợn sóng nhìn tay trong túi mình, cổ tay lộ ra bên ngoài trắng như tuyết, nhỏ đến mức giống như nhẹ nhàng bóp là gãy.

Cậu vừa gửi tin nhắn cho Tống Gia Trạch vừa nghe Thẩm Lê nói lời vô căn cứ, không chút lưu tình mà chọc thủng cô: “Ừm, cái này Quyển Quyển cũng nói với chị.”

Thẩm Lê đang muốn gật đầu, sau khi phản ứng lại tát cậu một cái, đang muốn lý luận với cậu, bỗng nhiên bị cửa hàng tiện lợi ven đường hấp dẫn tầm mắt, kéo lấy Biên Dịch, mắt trông mong nhìn lẩu Oden nóng hôi hổi bên trong: “Chị muốn ăn.”

Vẻ mặt “muốn ăn thì mua đi, tôi cũng không ngăn chị” của Biên Dịch.

“Điện thoại hết pin rồi, không có tiền.”


Các loại topping màu sắc tươi sáng vang lên “lộc cộc lộc cộc”, mùi hương xuyên qua khí nóng hôi hổi ập vào trước mặt, Thẩm Lê li3m li3m môi, không khống chế được mà bắt đầu chọn lựa.

“Em trai, em có cái gì muốn ăn hay không?” Thẩm Lê quay đầu hỏi.

Biên Dịch lắc đầu, nhìn một phần lẩu Oden đầy trong tay cô, cười lạnh: “Mỗi ngày đều lêu lổng bên ngoài với Giang Hạ, chị ấy không quản no à?”

“Quản no chứ…”

Địch ý không thể hiểu được làm Thẩm Lê ngẩn ra: “Em làm sao vậy, cậu ấy chọc em lúc nào à?”

Nhân viên thu ngân giơ tay ý bảo đưa mã trả tiền ra.

“Không có.” Biên Dịch lạnh mặt ra quét mã trả tiền, đi vài bước về phía trước quay đầu lại thấy Thẩm Lê còn sững sờ ở đó, lại lùi về, nắm sau cổ của cô xách ra ngoài.

Cổ ấm áp của Thẩm Lê thình lình có môi bàn tay lạnh lẽo dán lên, cả người bị đông lạnh đến mức rùng mình, cô rụt cổ: “Thật lạnh quá, em trai.”

Biên Dịch buông tay ra.

Dưới đèn đường, Thẩm Lê bọc áo lông vũ rất dày, một khuôn mặt mộc làn da rất xem thường trắng rõ ràng, ôm hộp lẩu Oden trong lồ ng ngực, trong miệng nhét đầy như hamster.

Càng xem càng không thể liên hệ với người phụ nữ vẻ mặt kiêu căng dám can đảm hôn cậu trước đó.

Rất nghi hoặc, thứ này đã 23 rồi sao?

“Em nhìn chị làm gì?” Thẩm Lê ôm lẩu Oden đi trước em trai: “Em muốn ăn?”

Biên Dịch xách mũ của Thẩm Lê: “Không ăn, đi mau, đông chết giờ.”

Thẩm Lê cơ bản là bị kéo đi theo đường đi, cho dù như vậy cô vẫn không nhịn được muốn thuyết phục cậu: “Quyển Quyển rất nhớ em, đợi lát nữa có đến nhà chị nhìn xem cục cưng yêu quý của em không?”

Biên Dịch là người ăn mềm không ăn cứng điển hình, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của cô, cậu đồng ý.

Chẳng qua khi Thẩm Lê đứng ở trước cửa, sau khi móc chìa khoá nửa ngày trong túi không thu hoạch được gì, cô xấu hổ ngẩng đầu, sau khi đối diện với ánh mắt của Biên Dịch, cảm thấy thế giới dừng lại.

Cô nói: “Chị hình như, để quên chìa khoá ở trong nhà Giang Hạ rồi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.