Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Chương 37: C37: Kết thúc



Trước ngày thi Đại học, Tam Trung vì làm điểm thi mà tiến vào việc bố trí trường thi, học sinh lớp 10-11 vì thế nên được nghỉ thêm ba ngày, Thẩm Thính Duyên ở nhà chơi đến mức không tìm được đường, cậu chơi một game với bạn học một tuần đều đã chơi chán rồi mới nhớ đến Thẩm Lê, mọi người đều biết, mang cùi bắp chơi game có một cảm giác thoả mãn khác.

Vì vậy cậu ấy nhiệt tình mời Thẩm Lê online, chẳng qua Thẩm Lê từ chối.

Thời gian này cô cũng bận không tìm được đường, trường học trao đổi ở nước ngoài gần đây đang trù bị triển lãm chủ đề, Thẩm Lê khi ở trường rất được giáo viên hướng dẫn thích, bởi vậy giáo viên hướng dẫn cố ý liên lạc với Thẩm Lê hy vọng cô có thể hoàn thành hai tác phẩm cũng báo cho cô rằng ông ấy rất mong chờ.

Lúc Thẩm Lê ở trường học bị giáo viên chăm sóc rất nhiều, lời đã nói đến mức này, cô tự nhiên không thể từ chối, mà hai tác phẩm này cũng không thể làm qua loa. Tuy bên phía trường học nói không cần sốt ruột, nhưng chung quy vẫn là phải có hạn chế thời gian.

Cô tốn rất nhiều thời gian đi chuẩn bị, bận đến mức có cảm giác điên đảo ngày đêm.

Thẩm Lê buông bút trong tay, xoa xoa huyệt Thái Dương: [Sao em nhàn như vậy? Làm xong bài tập chưa?]

Thẩm Thính Duyên: [Gấp cái gì, còn hai ngày cơ mà? Một ngày cuối cùng một cây bút một kỳ tích!]

Thẩm Lê cười lạnh trả lời: [Trẻ con không thể dạy. Nếu chị là mẹ em, sẽ làm mông em nở hoa.]

Thẩm Thính Duyên: [Lêu lêu lêu. Thi Đại học thật tốt, thi Đại học được nghỉ, em thích thi Đại học!]

Vốn dĩ Thẩm Lê đã buông điện thoại tiếp tục vẽ đường cong, điện thoại lại rung lên.

Thẩm Thính Duyên: [Nói đến cái này, em lại nghĩ đến một chuyện, chị còn nhớ đại thần dấu chấm trong game trước kia không?]

Thẩm Lê: [?]

Thẩm Thính Duyên trực tiếp gọi điện: “Chị biết không! Anh ấy chính là đàn anh em cho chị xem trước đó á! Quả nhiên người ưu tú chỗ nào cũng ưu tú. Đáng tiếc, anh ấy thi Đại học xong thì không đến trường nữa, em cũng chưa kịp giao lưu với anh ấy mà anh ấy đã phải rời đi rồi.”

Thẩm Lê hơi ngốc, cũng nói chuyện, không thể tin hỏi: “Em nói thật?”

“Tuyệt đối là thật, chị biết em phát hiện thế nào không? Mấy ngày hôm trước không biết ai lấy số WeChat của anh ấy ra, vốn dĩ lén lút bán acc của anh ấy trong nhóm, kết quả lại lưu truyền rộng rãi. Em vừa nhìn, avatar kia làm sao lại giống đại thần trong danh sách của mình, ngày hôm qua em đã hỏi anh ấy trên WeChat xem có phải là học sinh Tam Trung không, anh ấy thừa nhận rồi!” Thẩm Thính Duyên khoe khoang: “Chị nói xem có trùng hợp không, vẫn là câu nói kia, 300 nhân dân tệ, em bán acc cho chị.”

Thẩm Lê hoàn toàn không có yêu cầu này, cúp máy của Thẩm Thính Duyên.


Cô bình tĩnh một chút, phát hiện rất nhiều dấu vết để lại, bảo sao Diêu Dao nghe thấy tên cô có thể liếc mắt một cái nhận ra thân phận trong game của cô, bảo sao lúc ấy Biên Dịch biết cô chơi nhóm ba người với người khác lại kinh ngạc như vậy.

Hoá ra trùng hợp như vậy.

Hay quá, lần đầu chơi game khoanh tay đứng nhìn không cứu cô, lần thứ hai trực tiếp mắng cô là học sinh tiểu học. Đã sớm biết cô là ai còn giả bộ không biết gì.

Đỉnh quá nhỉ, em trai.

Thẩm Lê cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cậu: [Xem xong trường thi rồi chứ?]

Tam Trung là điểm thi, học sinh trong trường học chỉ có học khoa văn mới bị chia sang điểm thi khác, các bạn học khoa học tự nhiên thi ở trường, buổi sáng hôm nay thu dọn đồ vật, buổi chiều xem trường thi xong là có thể về nhà. Tính thời gian chắc cũng không sai biệt lắm.

Biên Dịch: [Chắc là nhanh thôi, khoảng nửa tiếng.]

Không thể không nói thời gian này vô cùng chuẩn, sau nửa tiếng, Thẩm Lê nghe thấy tiếng chìa khoá mở cửa.

Thương nhân Trung Quốc thích bàn chuyện hợp tác trong bữa cơm, cha mẹ Trung Quốc quen nói chuyện quá khứ trong bữa cơm, tình nhân của Trung Quốc cũng thích tính nợ trong bữa cơm.

Thẩm Lê chính là một trong số đó.

Cô gắp một đũa rau, sau khi thong thả ung dung nhai hết, giống như lơ đãng nhắc đến game, sau đó hỏi cậu: “Em trai, tên của em trong game là gì vậy?”

Tay gắp xương sườn của Biên Dịch ngừng lại, cậu cười bất đắc dĩ, ngày hôm qua Thẩm Thính Duyên đột nhiên hỏi cậu có phải học sinh của Tam Trung không cậu đã đoán được, nhưng không nghĩ đến nhanh vậy đã nói cho chị của cậu ấy.

Thật ra ngay từ đầu cậu cũng không biết Thẩm Thính Duyên là học sinh Tam Trung, kết bạn với cậu ấy chỉ là cảm thấy người này chơi game cũng không tệ lắm, cho đến ngày làm người mẫu cho Thẩm Lê cậu mới phát hiện hoá ra hôm đó chơi nhóm ba người chính là Thẩm Lê và em họ của cô, mà Diêu Dao còn vì vậy mà tìm Thẩm Lê.

Vốn dĩ cậu thấy chết mà không cứu cùng một câu dỗi bảo cô “gà” cũng không sao, nhưng sợ là sợ quan hệ của cậu và Thẩm Lê, nữ sinh cũng không nói đạo lý.

Vậy còn có thể làm sao bây giờ, phải bị đánh.

Chẳng qua làm người kinh ngạc chính là sau khi Thẩm Lê nghe cậu nhanh nhẹn thừa nhận cũng không có phản ứng đặc biệt gì, gật gật đầu, hung tợn mà nói chờ kết thúc thi Đại học mới tính sổ với cậu.


- -

Ngày 7 tháng 6, ngày thi Đại học đầu tiên…

Thẩm Lê và Biên Dịch giống hai người không có việc gì, Biên Dịch dậy sớm như những ngày đi học bình thường, Thẩm Lê chuẩn bị cháo thanh đạm và dưa muối đơn giản, hai người mặt đối mặt ăn sáng cùng nhau.

Trước khi đi Thẩm Lê hỏi cậu, trưa nay muốn ăn cái gì?

Biên Dịch vừa muốn nói, cô xua xua tay: “Thôi thôi, chị tự nghĩ, em đi nhanh đi, chị muốn quay về phòng vẽ tranh.”

Vì vậy ẩm thực hai ngày nay của cậu giao toàn quyền cho Thẩm Lê, nhưng cô tốn càng nhiều thời gian trong phòng vẽ tranh, ngoại trừ đồ ăn hai ngày này khá thanh đạm ra, cũng không khác gì so với bình thường.

Một môn tiếng Anh cuối cùng.

Trước khi vào thi Thẩm Lê lôi kéo tay cậu hỏi: “Buổi chiều chị có cần đến đón em không?”

Biên Dịch nhìn quầng thâm mắt giống như gấu trúc của cô, nói không cần: “Chị vẫn nên ngủ thật tốt ở nhà đi.”

Thời tiết hôm nay sáng sủa, vạn dặm không mây, nhưng có gió, đưa đến sự lạnh lẽo gãi đúng chỗ ngứa.

Điều hoà trong phòng học mở 25 độ tiêu chuẩn, mỗi thí sinh thoải mái dễ chịu mà viết đáp án của mình trên bài thi môn cuối cùng.

Tiếng Anh của cậu xem như là môn mạnh, sau khi kiểm tra hai lần đã không cần xem nữa.

Biên Dịch buông bút trước khi kết thúc mười lăm phút, rời rạc ngồi trong phòng học nhìn đồng hồ treo tường ở phía trước, bề ngoài xuất sắc cộng thêm sự bình tĩnh nắm chắc thắng lợi làm giáo viên giám thị quay đầu lại liên tục.

Phổ biến đề thi năm nay thiên khó, đối với học sinh thông minh, có thành tích tốt mà nói không thể nghi ngờ chính là chuyện tốt.

Vị trí của cậu dựa bên cửa sổ, sáng sủa sạch sẽ, bên ngoài không có bóng người, toàn bộ vườn trường hoặc là nói khắp khu vực này đều vì thi Đại học mà hạ thấp tạp âm. Nhìn vườn trường đã đi qua ba năm, trong lòng có loại cảm giác nói không rõ. Chẳng qua càng nhiều vẫn là sự nhẹ nhàng khi sắp kết thúc trận đánh nhau kịch liệt này.


Thời khắc tiếng chuông vang lên, Biên Dịch thở ra, thu dọn đồ vật trên bàn sạch sẽ, lẳng lặng chờ đợi giám thị thu bài thi.

“Được rồi, mọi người thu dọn xong là có thể đi rồi.”

Ưu thế thu dọn đồ vật trước của Biên Dịch đều thể hiện ở đây, cậu cầm túi đựng bút trực tiếp rời đi, nhưng không dự đoán được bị bạn học cùng lớp được chia đến cùng trường thi gọi lại.

Là nam sinh đeo kính, gãi gãi đầu hỏi cậu: “Biên Dịch, cậu cảm thấy khó không?”

“Bình thường.” Biên Dịch nói: “Đi trước.”

Nam sinh vẫn hơi bị đả kích, bỗng nhiên cảm thấy hỏi một câu này quả thực là làm điều thừa, bài thi này đối với cậu ta thật khó, nhưng nhìn bộ dáng học sinh giỏi này, nói bình thường hơn phân nửa là không muốn đả kích cậu ta.

Nam sinh ngồi ở hàng đầu, Biên Dịch đi rồi thì cúi đầu thu dọn đồ đạc, có giám thị không cần thu dọn thấy bọn họ quen nhau, cũng hỏi một câu.

“Quen nhau à? Thành tích của nam sinh kia rất tốt sao? Cậu ấy vừa mới làm xong đã thất thần rất lâu.”

Nam sinh gật đầu thật mạnh, than thở “quả nhiên là vậy”, cậu ta cảm thấy từ học sinh giỏi không đủ để hình dung Biên Dịch.

Thật ra lúc lớp 10-11 thành tích của Biên Dịch còn không phải là thu hút người khác nhất, mọi người chú ý mặt cậu nhiều hơn chút.

Nhưng đến lớp 12, không biết vì sao, mỗi ngày cậu đều dây dưa buồn ngủ, sự nghiêm túc và thái độ cùng với thành tích đều lấy trình độ nhanh chóng đề cao mắt thường có thể thấy được.

Tam Trung dù sao cũng là một trường cấp ba trọng điểm, thành tích càng ngày càng xuất sắc thay thế giá trị nhan sắc trở thành điểm thu hút của cậu.

Giáo viên kia có lẽ cũng cảm thấy hiếm có, lộ ra một chút hâm mộ không biết là con nhà ai.

Biên Dịch nhận được tin nhắn của Tống Gia Trạch trên đường về, cậu ấy bất hạnh không được chia cùng toà thi với Biên Dịch, lúc này mới ra khỏi trường thi.

Tống Gia Trạch: [Cậu sẽ không phải đã về rồi chứ? Hôm nay vừa mới thi xong, không ra ngoài high sao?]

Biên Dịch cúi đầu trả lời: [Đang trên đường, có việc, mấy cậu chơi đi.]

Tống Gia Trạch không phục mà dùng sức gõ một hàng chữ trên điện thoại: [Cậu có thể có chuyện gì chứ!] Nhưng cậu ấy không gửi đi, nhận ra chuyện gì, vừa chửi mẹ nói vừa xoá dòng chữ kia đi, gõ ra tốc độ cao nhất từ khi ra đời.

[Được rồi, cậu thật giỏi, có người yêu là không có tính người, chị Thẩm Lê thúc giục cậu về à? Mẹ kiếp, muốn bị ăn chặt như vậy hay không hả? Thời điểm này không nên đi ra ngoài chơi suốt đêm cùng các anh em sao!] Thúc giục cậu trở về?

Biên Dịch lại lướt ra ngoài nhìn khung thoại trên WeChat của Thẩm Lê, tin nhắn còn dừng lại trên tin nhắn hỏi cậu bao giờ về hôm đi xem trường thi.


Không thiếu tiền, có internet, bộ nhớ cũng đủ.

Nhưng cậu không nhận được tin nhắn của Thẩm Lê.

Mặt Biên Dịch không biểu cảm trả lời Tống Gia Trạch: [Người quý ở chỗ tự mình hiểu lấy.]

Tống Gia Trạch ở bên kia màn hình sắp tức chết rồi, cậu ấy đột nhiên chụp một nam sinh đi cùng một cái, mắng câu mẹ nó. Nam sinh kia cũng là vẻ mặt ngơ ngẩn, gặp tai bay vạ gió.

Mà bên kia, Biên Dịch cũng sắp tức cười.

Hành trình mười lăm phút đi đường rút ngắn lại thành mười phút.

Cây lớn trong tiểu khu cành lá tươi tốt, ánh mặt trời xa không bằng sự độc ác bên ngoài.

Nhưng mà Biên Dịch móc chìa khoá mở cửa nhà Thẩm Lê, không có ôm hôn trong tưởng tượng, thậm chí cậu còn chưa thấy người, cả căn phòng có thể nghe thấy tiếng châm rơi, thậm chí còn an tĩnh hơn ở trường thi.

Chỉ có Quyển Quyển thấy cậu, nhiệt tình mà phe phẩy đuôi thò qua.

Cậu trấn an theo tính tượng trưng, tìm một vòng trong phòng, cuối cùng tìm thấy Thẩm Lê trong phòng của cô.

Bức màn nửa trong suốt chỉ ngăn trở một phần ánh mặt trời, những ánh mặt trời như ánh vàng chiếu vào cửa sổ, trước giường như trước.

Điều hoà rung động nhè nhẹ, trên giường lớn mềm mại, cả người Thẩm Lê ở trong chăn lạnh, cô nhắm mắt, miệng vô ý thức chu lên, cả khuôn mặt an tĩnh trắng nõn.

“Thẩm Lê.”

Biên Dịch đi qua, giống như có chút ác liệt mà khom lưng véo mặt cô như trước đây, nhưng lần này người bị véo không có một cái tát chụp trên cánh tay cô, mà trong lúc mơ mơ màng màng, cánh tay trắng nõn câu lấy cổ cậu, kéo cậu thẳng lên giường.

Cậu không hề phòng bị, trọng tâm không vững ngã vào trên giường trong nháy mắt, cả khuôn mặt rơi vào trong chăn đầy mùi hoa của Thẩm Lê.

“Thẩm Lê.” Cậu lại gọi một tiếng, âm thanh khàn khàn.

Thẩm Lê híp nửa mắt, rất rõ ràng còn đang ở giữa sự mênh mông buồn ngủ, cả người cô dựa lại gần, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc xoã tung mềm mại của cậu.

“Mệt mỏi không? Ngủ với chị một lát.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.