Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Chương 44: C44: Nước anh



“Tao nói cho mày nghe này, Biên Dịch! Lời nói đừng nói bậy!” Biên Thanh Thành không tin, đè thấp âm thanh cảnh cáo.

“Tùy ông nghĩ như thế nào, ông có thể về hỏi, không biết cô ta có thể thừa nhận hay không, đương nhiên, ông cũng có thể không tin.” Cậu không quan tâm nói.

Biên Dịch 16 tuổi xấu hổ nói những lời này cho người khác, nhưng cậu 18 tuổi đã có thể thản nhiên nói ra.

Thấy gương mặt không thể tin tưởng mà trầm xuống của Biên Thanh Thành, không thể không nói, đạt được mục đích, trong lòng thậm chí bốc lên một sự sảng khoái.

Không đến một phút, Biên Thanh Thành đẩy ghế ra, khi vội vàng rời đi không cầm theo túi tài liệu. Tiếng kéo ghế chói tai làm nhân viên phục vụ trong tiệm nhìn qua.

Biên Dịch lẳng lặng ngồi một lát, cho đến khi không khí quay về an tĩnh, mà Thẩm Lê cũng đang chìm trong sự khiếp sợ vô hạn và đau lòng, thật giống như trái tim bị người hung hăng bóp chặt.

Mãi cho đến khi Biên Dịch đi đến bên cạnh cô: “Còn ngồi? Đi thôi.”

Thẩm Lê không kịp thu hồi sự đau lòng trên mặt, trợn to mắt kinh ngạc nhìn cậu: “Em biết chị ở đây?”

“Ban đầu không biết, sau đó ánh mắt của chị sắp chọc thủng em rồi, em còn đang nghĩ xem chị gái nào lại coi trọng em.” Cậu còn tâm tình nói đùa, nắm tay cô đi đến quầy bar, vừa tính tiền vừa nói: “Làm sao chị lại đến đây?”

“Thực xin lỗi em trai, buổi sáng chị thấy ông ta gửi tin nhắn đến, hơi lo lắng.”

“Xin lỗi cái gì chứ.” Biên Dịch thu điện thoại lại, nhân viên phục vụ hỏi túi tài liệu này nên làm thế nào, cậu chỉ nhìn thoáng qua ngắn ngủi rồi quay đầu đi, nói chủ nhân của nó sẽ tự mình quay lại lấy.

Mưa bụi còn đang rơi, Biên Dịch bật ô màu đen to trong tay ra, hai người sóng vai đi ra ngoài.

Trầm mặc đi mấy bước, cậu thấp giọng hỏi: “Đều nghe thấy sao?”

Thẩm Lê gật đầu, có lẽ là quán cà phê không có nhiều người, âm thanh nói chuyện của bọn họ không tính là nhỏ, cô lại ngồi cách đó không xa.

“Có ý nghĩ gì không?” Cậu lại tiếp tục bổ sung: “Về gia đình của em, cũng không tốt đẹp gì.”

Thẩm Lê nắm chặt tay cậu, sắp đau lòng muốn chết: “Đừng nói như vậy, em rất tuyệt rồi, cục cưng.”

Biên Dịch cười một cái: “Thật ra em không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy chắc chị biết.”

“Ông ta có d*c vọng khống chế rất mạnh, nhưng mẹ em ở trong trí nhớ của em là người rất độc lập, cho nên bọn họ luôn cãi nhau, sau đó cho dù mẹ em bị bệnh quan hệ của hai người cũng không chuyển biến tốt đẹp. Em không biết bà ấy nghĩ gì về Biên Thanh Thành, người đàn ông bà ấy yêu này sau khi bà ấy qua đời không lâu đã mang theo người phụ nữ khác về nhà.”

“Ông ta vẫn luôn không quản gì em, cho đến khi lên cấp ba, bắt đầu can thiệp vào cuộc sống của em. Sau đó thì dọn ra ngoài. Chính là như vậy.”


Hai người đứng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ chờ.

“Vậy… lời nói cuối cùng em nói, lời nói của người phụ nữ kia, là thật sao?”

“Đúng vậy.” Đèn xanh sáng lên, Biên Dịch nắm tay cô đi về phía trước.

Thật ra theo thời gian trôi qua, sự đả kích lúc trước giống như cũng đã bị phủ đầy bụi.

Lúc trước Tiết Tình có lẽ là thấy quan hệ của Biên Dịch và Biên Thanh Thành căng cứng, lúc này mới ngo ngoe rục rịch. Nhưng sau khi bị từ chối cũng biết nhược điểm của chính mình rơi xuống trên người Biên Dịch, không dám làm quá mức, vẫn rất an phận.

“Bảo sao… làm sao cô ta có mặt mũi thế nhỉ! Đây cũng quá suy đồi đạo đức đi!” Thẩm Lê bẹp miệng muốn mắng người: “Sau đó em đều có ám ảnh tâm lý với những người phụ nữ lớn tuổi hơn em đi. Trước kia có phải em cũng ghét chị hay không? Không phải tất cả phụ nữ đều hư như vậy!”

“Muốn nghe lời nói thật sao?”

Thẩm Lê hơi khẩn trương, vứt đề cho cậu: “Chính em tự suy nghĩ một chút xem?”

“Lời nói thật chính là không chán ghét, nhưng không quá bằng lòng tiếp cận.”

Thẩm Lê: “Em thật đúng là thẳng thắn…”

“Đừng nóng vội, nghe em nói hết đã.” Xe điện nhỏ ven đường chạy như bay bắn lên chút bọt nước, Biên Dịch kéo người vào bên trong, không nhanh không chậm mà nói: “Chị rất đặc biệt, mà em không có ý định yêu đương sớm như vậy, chị hiểu chưa?”

Tiếng của cậu giống như nước lạnh trong suối giữa núi.

Thẩm Lê đặt những lời này trong đầu, đã hiểu rồi, không tự giác cong khoé miệng lên.

Trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm: “Làm sao chị lại thích em như vậy.”

Chẳng qua khi thời gian nhoáng qua hai ngày, Biên Dịch trầm mặc nhìn Thẩm Lê thu dọn hành lý.

“Chị mua vé máy bay về chưa?”

Thẩm Lê kéo khoá vali, mệt toát mồ hôi: “Chưa mua, chị sợ lỡ như có chuyện phải chậm trễ.”

“Chị đã đi trước mấy ngày rồi, còn có chuyện gì phải chậm trễ?”

Đôi mắt của cậu giống như pha lê đen nhìn cô, gần đây tóc thật dài, tóc có vẻ càng mềm mại thêm, tóc mái trên trán dài, càng trở nên đáng thương, có vẻ như Thẩm Lê giống người phụ tình.


Thẩm Lê mềm lòng cúi người muốn ôm cậu, lại phát hiện trên người mình toàn mồ hôi, nên từ bỏ.

“...” Cánh tay vừa muốn nâng lên cứng đờ giữa không trung, nói: “Em thấy chị cũng không thích em như chị đã nói.”

Thẩm Lê bị chọc cười, tìm quần áo trong tủ quần áo đi tắm: “Em muốn đi Anh với chị không? Bây giờ chắc còn có thể đặt vé.”

“... Không đi.” Cậu không muốn mình có vẻ như người si tình, vì vậy lời lẽ chính đáng từ chối: “Chúng ta phải giữ gìn khoảng cách.”

“Thật sao?” Trong tay Thẩm Lê cầm quần áo, không tin thò đến gần: “Cục cưng, hôn một cái.”

Biên Dịch: “…”

Thẩm Lê không thể tin được mình bị đẩy ra, từ khi hai người chính thức ở bên nhau loại yêu cầu đơn giản này em trai đều rất ít khi từ chối.

Nhưng hôm nay, cô bị đẩy ra???

“Thật sự không hôn?”

Biên Dịch không nói lời nào, vì vậy Thẩm Lê đành phải tiếc nuối mà nói: “Được thôi.” Cô cầm quần áo đi tắm.

Hai người chưa ăn cơm chiều, đơn giản ăn ít mì.

Thời gian cất cánh là 10 giờ 15 phút, phải đến trước hai tiếng rưỡi.

Trên đường đi đến sân bay Biên Dịch cũng không nói gì, làm đến mức Thẩm Lê thật sự cảm thấy mình có tội ác tày trời.

Vẫn luôn kéo dài đến lúc bất đắc dĩ, cô phải qua cửa kiểm tra.

Lúc phân biệt, Thẩm Lê đứng ở trước mặt thiếu niên ngẩng đầu nhìn cậu: “Phải đi rồi, mười ngày không gặp đó, thật sự không hôn một cái sao?”

Cậu khom lưng, chạm môi như chuồn chuồn lướt nước.

Tuy Thẩm Lê cảm thấy tiếc nuối, nhưng nhiều người như vậy, lỗ tai của bạn trai cô sắp bị thiêu cháy, đành phải vẫy vẫy tay tạm biệt cậu.

Trên máy bay mười bốn tiếng đồng hồ, nhưng bởi chênh lệch giờ, lúc đến bên kia vẫn là buổi tối.


Thẩm Lê rất thanh tỉnh, cô nói tạm biệt với một bà lão người Anh từ Trung Quốc bay về, sau đó gửi tin nhắn cho Biên Dịch.

Thẩm Lê: [Bên cạnh chỗ chị ngồi có bà lão người Anh khi qua cửa kiểm tra đi ở phía sau, bà ấy nói bà ấy nhìn thấy em hôn chị rồi, còn khen em rất tuấn tú.] Bên Biên Dịch vẫn là buổi trưa, cậu đang luyện tập nấu ăn.

[Ồ.]

Thẩm Lê: [Bà ấy còn hỏi chị vì sao thoạt nhìn em không vui, nói có phải tách ra thật lâu hay không, quá luyến tiếc chị.] Biên Dịch buông dao phay trong tay ra, xem tin nhắn của Thẩm Lê.

Thẩm Lê: [Chị nói không phải, chỉ tách ra mười ngày.]

Thẩm Lê: [Bà lão che miệng cười rất lâu, nói với chị không nhận ra anh chàng đẹp trai lạnh lùng này dính người như vậy.]

Thẩm Lê: [Có phải không hả anh chàng đẹp trai dính người?]

Biên Dịch dơ tay ra, gửi rất nhiều dấu chấm câu, không chịu trả lời Thẩm Lê nữa, còn cúp video call của Thẩm Lê, tức giận đến mức cô nghiến răng nghiến lợi ăn thêm một cái hamburger trong bữa cơm.

- -

Ngày thứ ba Thẩm Lê đến Anh, cuối cùng cũng đã gọi video được cho bạn trai bị trêu cho bùng nổ.

Biên Dịch lấy máy tính nhận video, cúi đầu nhắn tin cho Tống Gia Trạch.

Thẩm Lê chỉ có thể thấy một đầu tóc xoã tung mềm mại.

Cô bất đắc dĩ: “Làm gì vậy, có thể nhiệt tình một chút không hả em trai.”

Biên Dịch ngẩng đầu nhìn một cái, chậm rì rì nói: “Để tỏ vẻ không dính người như vậy.”

Nhưng Thẩm Lê trực tiếp bị cậu trong màn hình bạo kích bằng sắc đẹp, ấp úng nửa ngày mới phản ứng lại người này còn đang mang thù, không có cách nào, đành phải nói sang chuyện khác: “Hai ngày nay tốt không? Có đi ra ngoài trêu chọc con gái nhà người ta hay không?”

Biên Dịch không trả lời những câu không dinh dưỡng này, cậu nhìn sau lưng Thẩm Lê một vòng: “Chị ở đâu thế?”

Thẩm Lê thấy cậu nhìn, nghiêng người nhường ra toàn cảnh trong phòng: “Phòng chị thuê ở gần trường lúc học Đại học, rất đẹp đi? Bà chủ nhà nghe nói chị trở về, căn nhà này vừa lúc còn chưa cho thuê, nên cho chị ở miễn phí.”

“Ừm.” Thật xinh đẹp, phòng rất lớn, mỗi một chỗ được trang trí rất tinh xảo, các loại gia cụ vừa nhìn là biết không rẻ.

Cuộc sống Đại học của Thẩm Lê nhất định rất tốt, rất vui vẻ, cô nhắc đến Đại học luôn mỉm cười.

Thật ra trước khi Thẩm Lê gọi điện thoại đến Biên Dịch vẫn luôn nói chuyện phiếm câu được câu không với Tống Gia Trạch.

Không lâu trước đó Tống Gia Trạch đã biết chuyện Biên Thanh Thành tìm Biên Dịch, hiên ngang lẫm liệt mà nói phải làm thùng rác của cậu, cậu ấy rất vui lòng nghe Biên Dịch mắng người ba kia của mình.


Nhưng Biên Dịch chưa nói gì về Biên Thanh Thành, cậu chỉ suy nghĩ lời nói của Biên Thanh Thành về cậu và Thẩm Lê cũng không sai hoàn toàn.

Chênh lệch thân phận, chênh lệch khi vào xã hội, chênh lệch về tài sản kinh tế đặt ở trước mặt, không trốn tránh được.

Cậu thể hiện không quan tâm trước mặt Biên Thanh Thành, nhưng tâm lý rất khó thật sự không gợn sóng, bởi vì cậu muốn lâu dài với Thẩm Lê.

Hoặc là nói, cậu tin, Thẩm Lê giống mình, bọn họ muốn có tương lai.

Những lời này không nói được với Thẩm Lê, Tống Gia Trạch thật ra là lựa chọn tốt.

Tống Gia Trạch: [Đây không giống cậu đâu, A Dịch, lấy tự tin hạng nhất của cậu ra đi! Dựa vào đầu óc của cậu, bốn năm trôi qua không phải thăng chức rất nhanh sao? Không, không, không, không cần bốn năm, có lẽ hai ba năm. Tuy nói thăng chức rất nhanh nghe hơi dung tục, nhưng là lý lẽ này mà. Cậu nghĩ xem, kết hôn còn phải chờ cậu đủ tuổi kết hôn chứ? Mấy năm nay không đủ cho cậu trưởng thành à? Hành động đi!” Tống Gia Trạch bị mình cảm động, mắng câu mẹ nó, nói chính mình trước nay chưa từng tin ai như vậy.

Biên Dịch càng sửng sốt.

Cậu cảm thấy lời nói của Tống Gia Trạch chưa từng có lý như vậy, một đoạn dài này dường như đã kèm theo ý tứ kia.

Đang muốn gõ chữ, trong máy tính truyền đến âm thanh tức đến hộc máu của Thẩm Lê, cô gọi tên cậu.

“Biên Dịch! Chị sắp tức giận rồi, em đang nói chuyện phiếm với em gái kia à?”

Cậu bất đắc dĩ dừng tay nhắn tin lại: “Nói với Tống Gia Trạch.”

Thẩm Lê đang muốn nói chuyện, cửa phòng bị gõ vang, bà chủ nhà nói có người tìm cô. Lúc này Thẩm Lê mới nhớ đến việc lát nữa hẹn bạn học trước kia nói chuyện, đáp một tiếng.

Cô lại nhìn về màn hình lần nữa: “Chị phải đi rồi, hôm em chọc đến chị rồi, em trai.”

Cô rất nhanh lại nói: “Nhưng chị định cho em một cơ hội lấy công chuộc tội.”

Biên Dịch nhìn, ý bảo cô nói.

“Em để sát vào.”

Cậu làm theo.

“Hôn một cái.” Ý tứ chính là muốn cậu hôn một cái vào camera.

“…” Biên Dịch cứng đờ bất động.

Thẩm Lê tiếc nuối mà nói: “Không hôn à, vậy được rồi, chị có thể sẽ đồng ý với bạn học ở Anh thêm mấy hôm nữa.” Nói xong cô muốn tắt video.

Mấy giây sau, cách màn hình, truyền đến một tiếng “chụt”.

Rất nhỏ, nhưng Thẩm Lê vui muốn nở hoa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.