Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Chương 45: C45: Đón máy bay



Ở Anh mười ngày Thẩm Lê bận rộn không thể tưởng tượng, cô gặp rất nhiều người, cùng rất nhiều bạn học, bạn cùng trường.

Không thể không nói, giáo viên hướng dẫn nói đúng, buổi triển lãm này xác thật sẽ làm người thu hoạch nhiều thứ.

Thẩm Lê bận, thật ra Biên Dịch cũng không nhàn rỗi.

Tính giờ chênh lệch, thật ra cũng không tìm được thời gian gọi điện thoại, càng đừng nói gọi video. Trải qua nỗ lực, cuối cùng hai người có thể gọi cuộc video tiếp theo vào ngày thứ tám cô đến đây.

Chênh chệch mười hai tiếng đồng hồ, bên Thẩm Lê là 8 giờ tối, mà Giang Thành là 8 giờ sáng.

Thẩm Lê nhìn Biên Dịch còn buồn ngủ vừa che nửa người, vừa nhấc mí mắt buồn ngủ mà nhìn camera chằm chằm, hoàn toàn là bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ. Đến mấy sợi tóc mọc lên trên đỉnh đầu cũng có vẻ đáng yêu.

Cô vừa mới bận việc một ngày quay về chung cư, tắm rửa một cái cũng nằm trên giường, giờ phút này ngẩng đầu giơ điện thoại lên hỏi cậu: “Tối qua ngủ rất muộn sao?”

Biên Dịch lắc đầu, không tính quá muộn, thật ra rất sớm đã lên giường, chỉ là không ngủ được.

Sau khi Biên Thanh Thành trở về cũng không chất vấn Tiết Tình trước, mà tìm người điều tra quỹ đạo sinh hoạt, giao lưu hàng ngày, hướng đi tiền bạc của Tiết Tình rõ ràng.

Ai có thể nghĩ đến người phụ nữ thoạt nhìn nhẹ nhàng dịu dàng như vậy, cầm tiền của chồng, nuôi thằng đàn ông khác ở ngoài chứ?

Lúc chứng cứ bị ném đến trước mặt Tiết Tình kinh ngạc trong nháy mắt, cô ta rất nhanh đã phản ứng lại muốn mở miệng giải thích, lại ngẩn ra một lúc khi Biên Thanh Thành hỏi cô ta về tình huống của Biên Dịch.

Biên Thanh Thành cảm thấy hoang đường không thể chịu nổi từ đáy lòng, dưới sự tức giận ông ta hung hăng tát vào mặt Tiết Tình một cái. Tiết Tình là một người phụ nữ nhu nhược, lập tức bị sức lực đánh ngã xuống đất, gương mặt không bao lâu đã sưng lên cao.

Rất nhanh, hai người ly hôn, chia tài sản, Tiết Tình không nhận được một phân tiền nào.

Ngày hôm qua, Biên Thanh Thành sau khi xử lý xong những việc này lại đến tìm Biên Dịch một lần nữa.

Bởi vì cảm thấy mất mặt, ông ta hiếm khi không kiêu căng ngạo mạn, không nói thêm gì đã dựa theo di chúc của mẹ Biên Dịch tiến hành chuyển nhượng tài sản.

Cậu nói cho Thẩm Lê rằng Biên Thanh Thành có lẽ là thật sự chịu đả kích, vội vàng hoàn thành trao quyền đã bị một cuộc điện thoại gọi về công ty, sắc mặt thoạt nhìn rất không tốt.

“Em có ổn không?” Thẩm Lê hơi lo lắng nhăn mi lại, quan tâm nhìn màn hình chằm chằm, thoạt nhìn hận không thể xuyên qua màn hình đến cạnh Biên Dịch.

“Ổn.” Cậu bắt tay đặt trên mắt thích ứng một lúc, mang theo giọng mũi dày đặc sáng sớm.

Thật ra cũng không có cảm giác gì, sự giận dỗi và đánh cờ làm vốn từ trước đến nay vốn l@m tình cha con càng ngày càng loãng, lần này nhiều nhất tính là một điểm kết thúc, xé rách tầng giấy cuối cùng. Trước nay cậu không nghĩ đến cũng sẽ không phủ nhận quan hệ của Biên Thanh Thành, dù sao loại đồ vật như huyết thống, mặc kệ phủ nhận thế nào cũng đã định rồi.


Mà từ phương diện khác, cậu nháy mắt từ một sinh viên vừa có thành tích, nuôi một chó một mèo biến thành người có ít tài sản.

Nói đến, cũng coi như kiếm lời.

Thấy cậu xác thật không giống bộ dáng quá khổ sở, lúc này Thẩm Lê mới yên lòng, nếu không cô thật sự muốn bay về mắng chửi Biên Thanh Thành và Tiết Tình một trận.

Làm cô kinh ngạc chính là, Biên Dịch nói mẹ cậu có để lại cho cậu một phòng ở chung cư Nam Giang.

Sau khi cô nghe cậu nói xong thay đổi tư thế ghé vào trên gối hỏi cậu: “Vậy chờ chị quay về, em muốn dọn qua không? Chị nhớ rõ trước đó em nói thi xong Đại học là sẽ không ở Tây Môn nữa? Chị cũng có phòng ở Nam Giang.”

Lúc ấy cô còn tưởng cậu muốn đến chỗ khác học Đại học, khổ sở rất lâu.

Ai biết sau khi cô nói xong, thiếu niên lấy tay che khuất đôi mắt đột nhiên cười rộ lên, ngực phập phồng, thoạt nhìn rất vui.

“Em cười cái gì thế?”

“Thật sự là vì em mới luôn ở bên đó à?” Cậu buông tay, rất hứng thú mà nhìn Thẩm Lê.

Lúc ấy Tống Gia Trạch nói cậu còn cảm thấy không khỏi quá coi trọng mình, không nghĩ đến là sự thật.

Thẩm Lê bị cậu nhìn đến mức hơi không được tự nhiên, không biết vì sao bây giờ hơi ngượng ngùng thừa nhận người giống kẻ ai tình trước đó là cô, trở tay đè màn hình xuống chăn, chỉ truyền vào một âm thanh khô cằn: “Làm sao vậy, không được à?”

“Được, đừng che điện thoại.” Biên Dịch không nhịn được lại cười rộ lên, bảo Thẩm Lê cầm điện thoại lên.

Thẩm Lê cọ xát một lúc, mới “hừ” một tiếng giơ điện thoại lên lần nữa, lại thấy cậu xuống giường muốn đi rửa mặt, vội vàng bảo cậu mang cô đi theo.

“Không mang.”

Cái này đổi thành Thẩm Lê chỉ nghe tiếng không thấy hình, nghe tiếng dép lê của cậu đi khắp phòng không biết là tìm cái gì, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra rồi đóng lại, qua một lúc, cậu đi đến giơ điện thoại lên lần nữa.

Thẩm Lê bĩu môi, nổi giận đùng đùng.

“Keo kiệt!” Cô bất mãn nói: “Đánh răng rửa mặt làm sao không thể nhìn?”

Là vấn đề đánh răng rửa mặt sao?


Biên Dịch trầm mặc nhìn cô, không biết chị gái này là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu.

Bên này, Thẩm Lê đợi nửa ngày không chờ được câu dỗ dành nào, cô cũng nhìn Biên Dịch chằm chằm nửa ngày, xem vành tai của cậu chậm rãi biến hồng bỗng nhiên phản ứng lại cậu vừa làm gì, cong đôi mắt cười đến mức không kiềm chế được: “Không phải chứ, cũng không bảo em livestream về ‘c@u nhỏ’ của em.”

“Câm miệng!” Biên Dịch quả thực không có cách gì với cô: “Thẩm Lê, chị có thể rụt rè chút hay không?”

Thẩm Lê sợ chọc người bùng nổ, cười một tiếng bảo được: “Cho nên chúng ta có dọn đi không?”

“Dọn chứ.” Cậu muốn ra ngoài mua đồ ăn sáng, đi giày dựa vào huyền quan: “Khi nào thì chị về?”

“Buổi tối ngày kia.” Thẩm Lê vừa nói vừa gửi tin tức chuyến bay qua, biết rõ còn cố hỏi: “Em muốn đến đón chị sao?”

Biên Dịch ra ngoài, cắm tai nghe, chuyển call video thành call voice, nhưng không theo ý của cô: “Không đón.”

Cậu đi đến tiệm bánh bao bên ngoài tiểu khu mua đồ ăn sáng.

Người bên này dậy rất sớm, bên cạnh tiểu khu sáng sớm đã có nhiều khu bán đồ ăn sáng, rao hàng rong, có nông dân chịu trách nhiệm mang rau xanh nhà mình trồng đi bán, còn có ông lão bà lão tập thể dục buổi sáng trở về.

Ánh mặt trời rất chói, khói trắng bốc lên từ đồ ăn màu trắng ngà cùng mùi hương làm người động lòng bay trong không trung.

Hơi thở cuộc sống giàu có tốt đẹp luôn có thể chữa lành lòng người.

Nhưng ở trong lòng Biên Dịch, không có gì có thể so sánh với âm thanh trong tai nghe càng làm người cảm thấy ấm áp hơn.

Tựa như lúc này.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Thầm Vợ Cũ
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
4. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
=====================================

Điện thoại đột nhiên không có bóng người, Thẩm Lê cũng không giận, tiếp tục trêu cậu: “Nhưng chị rất nhớ em, em không nhớ chị sao? Em đến đón chị, là có thể nhìn thấy chị trước, còn có thể nhận được cái ôm yêu thương từ bạn gái!”


Biên Dịch nhận cháo đã đóng hộp từ trong tay của ông chủ, “ừm” một tiếng với tai nghe.

“Ừm là có ý gì, rốt cuộc có đến hay không, không đến chị gọi Hạ Hạ đến đón, chị em không giống em trai thối như em, cậu ấy gọi là đến!”

Cậu bình tĩnh trả tiền: “A, cũng được.”

- -

Chân chính đến ngày Thẩm Lê về nước.

Người phụ nữ nói muốn tìm chị em đến đón bình tĩnh ngồi trên vali hành lý tìm bóng dáng bạn trai khắp nơi, thiếu niên mạnh miệng không hợp ý nhau đã đến trước một tiếng ở khu đón khách, giống tất cả người nhà nhón chân mong chờ.

Hai người dường như là đồng thời nhìn thấy đối phương.

Trong nháy mắt Thẩm Lê cười rộ lên, bỏ vali hành lý xuống, chạy chậm nhào vào trong lồ ng ngực của bạn trai.

Biên Dịch mở tay ra vững vàng đón được Thẩm Lê nhào đến, mềm mại, mùi hương quen thuộc ập đầy cõi lòng.

“Em trai, chị thật sự rất nhớ em.” Thẩm Lê ôm cậu không buông tay.

Xung quanh có người che miệng cười trộm, có người hâm mộ nhìn đôi tình nhân đẹp mắt này.

Thiếu niên ngượng ngùng mà chạm chạm mặt người trong lồ ng ngực.

Hai người đi cùng bóng đêm nồng đậm trở về.

Trên xe, Thẩm Lê khảy ngón tay thon dài của Biên Dịch, được tiện nghi còn khoe mẽ: “Không phải không hợp ý nhau sao?”

Biên Dịch trả lời cô: “Không phải nói bảo Giang Hạ tới đón sao?”

“...” Hai người chỉ biết nói một đằng làm một nẻo đồng thời trầm mặc lại đồng thời cười rộ lên.

Trải qua một tiếng đi xe cũng không nhàm chán, hai người lại quay về tiểu khu Tây Môn lần nữa.

Từng người về tắm rửa, sau đó Thẩm Lê ôm gối ôm mới gõ cửa trên lầu.

Đã 1 giờ sáng.

Thẩm Lê bị lệch múi giờ còn chưa quay về, thế cho nên khi mặt Biên Dịch ủ rũ không có tinh thần thì cô lại sáng láng như cũ, hứng thú bừng bừng kéo cậu nằm trên sô pha xem show đã bỏ lỡ.

Mắt thấy sắp ngủ mất, lại bị Thẩm Lê đánh tỉnh, quả thực chính là tra tấn cả thân thể và tinh thần. Lặp lại mấy lần, người làm bằng sắt cũng sắp không chịu nổi.

Biên Dịch không thể nhịn được nữa, đôi mắt không mở ra được miễn cưỡng mở ra một khe nhỏ, câu lấy cổ Thẩm Lê kéo đến trước mặt, âm thanh tràn ngập ủ rũ: “Ngủ thôi, chị gái.”


Thẩm Lê ngửi hương bưởi nho trên người cậu, đã hoàn toàn không có tâm tư xem show, cả đầu đều là bạn trai trước mắt cô.

“Có thể ngủ cùng em không?” Cô nhỏ giọng nói, bốn chữ “ngủ cùng em” (跟你一起) nói rất nhẹ.

Biên Dịch đang buồn ngủ, nghe nhầm rồi, nghe thành “Có thể ngủ không”, cậu gật gật đầu: “Có thể.”

“Được!”

Thẩm Lê lập tức tắt TV đi, chạy đến phòng bên cạnh, cởi dép lê, bò lên trên giường, đắp chăn, động tác liền mạch lưu loát.

Khi Biên Dịch hậu tri hậu giác, sờ giữa mày bất đắc dĩ mà theo vào tới Thẩm Lê đã ngoan ngoãn nằm xuống, thấy cậu tiến vào vỗ vỗ vị trí dành cho cậu.

“Thật muốn ngủ cùng em?”

Thẩm Lê kiên định gật đầu, trong lòng nói ai không ngủ thì người đó là con.

Thấy cậu đứng ở cửa do dự, bảo đảm nói: “Yên tâm, tư thế ngủ của chị rất tốt.”

Lời đã nói đến đây, cũng thật sự không cần đẩy đẩy kéo kéo nữa.

Cậu xốc chăn lên nằm vào, người bên cạnh lập tức dựa lại gần, dán cậu.

Mùa hè, áo ngủ của hai người đều mỏng, cách hai tầng vải, khí nóng không kiêng nể gì mà trao đổi, điều hoà cũng không có tác dụng. Biên Dịch cầm điều khiển điều hoà từ đầu giường giảm hai độ.

Thẩm Lê ngửa đầu nhìn cậu: “Em nóng sao?”

Biên Dịch: “Nóng.”

“Bởi vì chị sao?”

Biên Dịch ấn đầu cô, nhắm mắt, trở tay tắt đèn: “Chị nói đi?”

Trong phòng thoáng chốc tối đi, bức màn dày đến mức như là không có chút ánh sáng nào chiếu qua.

Thẩm Lê chớp chớp mắt trong bóng tối: “Em không mệt sao, không buồn ngủ thì bảo chị…”

Biên Dịch nhắm hai mắt không đáp lời.

Thẩm Lê kiên trì không ngừng: “Biên Dịch? Cục cưng? A Dịch? Em trai?”

Trong bóng đêm, Biên Dịch không thể nhịn được nữa mà ôm lấy cô, thanh âm luôn lạnh nhạt trở nên khàn khàn: “Ngủ nào, mệt nhọc, ngoan.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.