Sau này, biết đó là lần luống cuống, mỗi lần nhìn thấy Lục Trạm Giang,
Nhiếp Sơ Ngữ lại cảm thấy xấu hổ, vì ngay cả chính cô cũng cảm thấy sao
mình lại ngốc đến thế, ngốc đến không thể tưởng tượng nổi
Chẳng
bao lâu sau, Lục Trạm Giang đưa Nhiếp Sơ Ngữ cùng tới tham dự đám cưới
của An Diệc Thành và Trình Vũ Phi, cũng chính lúc này, tất cả mọi người
mới biết thì ra Trình Vũ Phi là mẹ của con trai An Diệc Thành, thế là
tất cả bắt đầu chúc phúc cho hai người bọn họ. Dù sao thì những chuyện
tình yêu bắt đầu từ thuở thiếu thời cuối cùng đi tới được bến bờ hạnh
phúc khó khăn nhường nào, mọi người đều hiểu rõ.
Lúc ăn cơm, Lục Trạm Giang và Nhiếp Sơ Ngữ cùng mời rượu cặp vợ chồng mới cưới.
Lục Trạm Giang đã lâu không liên lạc với An Diệc Thành. Lúc này gặp mặt,
đương nhiên không thể bỏ qua cho An Diệc Thành, anh bèn ép An Diệc Thành uống không ít rượu. An Diệc Thành uống đến nhăn nhỏ mặt mày rồi nhìn
Nhiếp Sơ Ngữ đứng bên cạnh Lục Trạm Giang, cười đùa; "Không để đường lùi như vậy, không sợ tới ngày đó của cậu, tôi cũng đối phó với cậu như vậy sao?"
Nghe được câu này, Lục Trạm Giang kìm hãm lại thật.
An Diệc Thành vốn dĩ chỉ trêu chọc Lục Trạm Giang và Nhiếp Sơ Ngữ thôi, dù sao thì về phương diện phụ nữ, Lục Trạm Giang quả thực quá nhạt nhẽo,
cuối cùng khó khăn lắm mới nhìn thấy Lục Trạm Giang không còn cô độc
nữa, là anh em, đương nhiên cũng vui thay cho cậu ta. Nếu là trước đây,
Lục Trạm Giang nghe thấy những câu này có lẽ sẽ liều mạng chuốc rượu,
nhưng bây giờ anh lại nương tay thực sự, điều này khiến An Diệc Thành
bất giác đánh mắt về phía Nhiếp Sơ Ngữ. Có thể khiến Lục Trạm Giang đổi
tính đổi nết, quả là hiếm có.
Nhiếp Sơ Ngữ không hiểu ánh mắt An
Diệc Thành. Cô chỉ khẽ kéo Lục Trạm Giang một cái mà thôi, để anh đừng
quá đáng, vì sao người ta lại nhìn mình kiểu ấy?
Sau khi cặp vợ
chồng mới rời đi, Nhiếp Sơ Ngữ và Lục Trạm Giang lại tiếp tục ngồi xuống ăn. Lúc này có không ít người vây quanh. Nhiếp Sơ Ngữ còn nhớ bọn họ,
hình như đều liên quan tới Hoàng Thành.
"Ngũ ca." Nguyễn Ngộ Minh cười khi khì, vỗ vai Lục Trạm Giang một cái rồi lập tức nhìn sang Nhiếp Sơ Ngữ, "Ngũ ca đúng là hẹp hòi, dẫn theo một cô gái xinh thế này tới
mà chẳng giới thiệu với bọn em."
Nguyễn Ngộ Minh lập tức ngầm hiểu trong lòng, "Chào chị dâu, em là Nguyễn Ngộ Minh, sau này mong bỏ qua cho..."
Lời nói của Lục Trạm Giang khiến không ít người đồng thời nhìn về phía
Nhiếp Sơ Ngữ. Gương mặt cô càng lúc càng đỏ nhưng cũng không biết nên
phản ứng thế nào. Nguyễn Ngộ Minh quyết tâm làm kẻ lắm lời, thẳng thừng
ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Sơ Ngữ, "Ngũ tẩu này, cảm ơn chị đã xuất hiện, cứu vớt cái danh hiệu quý tộc độc thân của Ngũ ca nhà em. Em cho chị
biết nhé, chị phải rộng lượng với Ngũ ca em một chút. Anh ấy tiếp xúc
với phụ nữ quá ít, có lẽ không hiểu được cách yêu thương phụ nữ. Chị
đừng chê anh ấy, nhường nhịn anh ấy một chút. Chị yên tâm đi, mặc dù
kinh nghiệm của anh ấy ít ỏi nhưng được cái thông minh, hơn nữa tình cảm còn rất chân thành..."
Những người bên cạnh đều không dám nhìn
thẳng, Lục Trạm Giang cũng không nhịn nổi nữa, "Nguyễn Ngộ Minh, cậu có
tin tôi khâu miệng cậu vào không?"
Nguyễn Ngộ Minh nháy mắt vói
Nhiếp Sơ Ngữ, "À, Ngũ ca em còn có một khuyết điểm đó là tính tình hơi
tệ, chị tuyệt đối đừng để bụng, nhất định đừng để bụng đấy..."
Lục Trạm Giang lúc này cười cực kì nguy hiểm, "Vậy cậu có cần tôi thể hiện cái gọi là "tính tình tệ" trước mặt cậu hay không?"
Nguyễn Ngộ Minh nghe vậy, lập tức chuồn lẹ như làn khói.
Lục Trạm Giang đau đầu day day trán. Thế mà gọi là đáng yêu? Cái thẩm mỹ gì đây?
Lục Trạm Giang chẳng mấy chốc đã bị người ta gọi qua, Nhiếp Sơ Ngữ biết mấy anh em họ ngồi cùng nhau nên cũng không ngăn cản. Cách thức xây dựng
tình cảm của cánh đàn ông luôn khiến người ta không thể lý giải, ví dụ
như, rõ ràng hôm nay An Diệc Thành là chú rể nhưng lại bị mọi người vây
lấy, xem ra hôm nay không say không được rồi.
Nhiếp Sơ Ngữ bèn
ngồi một mình, yên lặng nhìn về phía ấy thấy cậu bé An Minh Gia lẻ loi
một góc. Cậu bé rất dễ thương, chỉ có điều An Diệc Thành thì bị vây kín
mà hình như Trinh Vũ Phi cũng bận rộn gì đó, bỗng chốc cậu bé chỉ còn
cách tự chơi. Nhiếp Sơ Ngữ trò chuyện vui vẻ cùng An Minh Gia, cô bất
giác cảm thán, trẻ con bây giờ tuổi chưa lớn nhưng lại rất lanh lợi,
đáng yêu, hoàn toàn có thể nói chuyện như người lớn.
"Cô ơi, một mình cô ngồi đây có phải buồn lắm không?"
"Cô ơi, cô khát nước không? Con đi rót nước cho cô nhé."
"Cô ơi, cô nói chuyện dịu dàng quá!"
…
Giọng nói lảnh lót chỉ có ở trẻ con khiến những lời này mang theo một chút
ngọt ngào, khiến Nhiếp Sơ Ngữ càng thêm yêu quý cậu bé.
An Diệc
Thành ở bên kia bị người ta chuốc rượu đảo một vòng nhìn về phía này,
lập tức quay sang Lục Trạm Giang, "Bảo người phụ nữ của cậu tránh xa con trai tôi một chút, thích trẻ con như vậy, có giỏi tự sinh lấy một đứa."
Lục Trạm Giang bĩu môi, ngay tức khắc không nương tay nữa, thẳng thừng
chuốc cho An Diệc Thành say đến ngắc ngứ không nói thành lời. Chẳng qua
có một thằng con trai thôi mà, có cái gì ghê gớm đâu.
Lục Trạm Giang không ở lại quá lâu mà đi thẳng tới, kéo tay Nhiếp Sơ Ngữ ra về, biểu cảm của anh còn có chút bực bội.
Nhiếp Sơ Ngữ tưởng anh xảy ra chuyện gì, còn lo lắng hỏi: "Anh sao vậy, đi nhanh như vậy làm gì?"
“Về nhà."
"Vậy anh cũng không cần gấp gáp đến thế."
"Về nhà sinh con trai, không gấp được sao?"
Nhiếp Sơ Ngữ...
Nhiếp Sơ Ngữ ôm mặt, chỉ cầu mong không ai nghe thấy những lời anh vừa nói...