Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 27



Trần Nguyên ôm từng mảnh vỡ của trái tim mong manh yếu ớt chật vật ra đứng đường đón xe. Mẹ nó, đúng là chó cắn áo rách, bao nhiêu xe taxi trống khách mà sau hắn gọi nửa ngày không ai thèm ngó tới.

Chẳng qua cái này cũng đâu thể trách mấy bác tài xế taxi vô tình. Tự nhiên sáng ra gặp một thằng đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, quần áo không chỉnh tề, hai mắt đẫm lệ tựa vào cột điện như thiếu nữ liễu yếu đào tơ vẫy tay với mình, có ông nào cúc hoa không căng thẳng nhấn ga chạy mất không?

Thật vất vả ngăn lại một cái taxi buộc phải đỗ lại cho khách xuống. Hắn túm được liền trèo vội lên xe. Bác tài xế suýt nữa bật khóc—–Cái cậu này thần kinh có vấn đề đúng không? Có khi nào tự nhiên sẽ xồ lên đánh mình không? Nếu giờ gọi 110 (*) còn kịp không nhỉ?

Dĩ nhiên Trần Nguyên hoàn toàn không nhận ra bộ dạng xoắn quẩy của bác tài xế, càng không có tâm tư quan tâm xem người ta nghĩ gì.

Hắn run rẩy ôm trái tim tan vỡ nhắn tin cho Lâm Hưởng.

——Hưởng à, sao cậu nỡ để lại đóa hoa yêu kiều này giữa chốn trần gian nhơ nhớp. Cậu có biết cậu gián tiếp khiến tâm hồn và thể xác của tôi tổn thương nặng nề không?

Lâm Hưởng nhận được tin nhắn nhìn thoáng qua rồi quẳng ra sau đầu, chép miệng thở dài —– thằng bạn lại phát bệnh.nhimkishu98.wordpress.com

“Tiểu Lâm, đây là tư liệu phó tổng giám đốc yêu cầu, em mang qua giúp chị nha, chị có chút việc.” Chị Vương nói.

“Ok” Cậu cầm tập hồ sơ trên bàn chị Vương chạy tới văn phòng phó tổng giám đốc, đặt lên bàn Chung Thành Lâm, nói : “ Đây là tư liệu chị Vương gửi cho anh.”

Chung Thành Lâm hoàn toàn không thèm liếc cậu một cái, gật đầu.

Lâm Hưởng thấy thái độ anh như vậy có chút kì quái.

Cái người này từ sáng sớm đã rất lạ rồi, lúc cậu vào thang máy thì gặp Chung Thành Lâm đang đi lên từ tầng B2, Lâm Hưởng chào anh coi như bắt chuyện. Ai ngờ Chung Thành Lâm chỉ gật đầu, mắt nhìn chăm chăm phía trước làm Lâm Hưởng một bụng muốn nói đành nghẹn  lại.

Nếu như bình thường cậu tới đây, kiểu gì Chung Thành Lâm cũng tán gẫu vài câu. Bây giờ chẳng những không nói chuyện, nhìn cũng chẳng nhìn luôn.

Mình đắc tội gì với anh sao?—- Lâm Hưởng nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ ra có gây ra tội lỗi gì gần đây, ngày hôm qua lúc tan làm còn vui vẻ lắm mà, còn chủ động chào hỏi cậu, nói tăng  ca xong sẽ tạt qua thăm Lâm Tự, sao mới có một đêm thái độ đã thay đổi thế này?

Làm một thằng đàn ông trưởng thành, Lâm Hưởng không thích mọi chuyện mập mờ không rõ ràng nên hỏi thẳng luôn : “ Anh có gì bất mãn với tôi à?”

Chung Thành Lâm sửng sốt, vài giây sau mới ngẩng đầu lên, nói : “ Làm gì có.”

“Vậy sao suốt từ sáng tới giờ anh cứ tỏ thái độ với tôi?”

Chung Thành Lâm nhếch môi, lấy tập văn kiện trước mắt ra, giả vờ như đang chú tâm đọc : “ Không có chuyện đó đâu, cậu nghĩ nhiều rồi.”

“Thế à…”

Lâm Hưởng đứng đợi một lát vẫn không thấy anh có ý định nói chuyện đành yên lặng ra ngoài.

Mấy ngày nay cả hai ở cùng nhau vẫn rất vui vẻ, thậm chí Lâm Hưởng còn nghĩ cùng anh làm bạn thân cũng không tồi. Vậy mà giờ thái độ của Chung Thành Lâm làm cậu không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. Tuy rằng anh nói cậu suy nghĩ nhiều nhưng Lâm Hưởng có phải thằng ngốc đâu, làm sao không nhìn ra thái độ khác hay không.

Bị anh bơ như vậy, trong lòng Lâm Hưởng không khỏi có chút bực bội.

Lâm Hưởng rối rắm, Chung Thành Lâm cũng rối không kém. Thực ra anh cũng không muốn mất tự nhiên như vậy, chẳng qua càng ngày càng không biết làm sao để đối diện với Lâm Hưởng.

Anh nhìn văn kiện hồi lâu vẫn không đọc được chữ nào, trong đầu cứ nhớ tới vẻ mặt tổn thương của ai đó là mông như bị kim châm đứng ngồi không yên, xoay ngược xoay xuôi nửa ngày đến khi khôi phục lại trạng thái bình thường thì cũng tới giờ nghỉ trưa.

Chung Thành Lâm dọn dẹp đồ đạc, vừa ra khỏi cửa đã thấy Lâm Hưởng cầm phiếu cơm cùng hội chị vương xuống nhà ăn công ty.

“Lâm Hưởng” Chung Thành Lâm theo bản năng gọi to.

Mọi người đều quay đầu lại, hội chị Vương chào một tiếng : “ Phó tổng giám đốc Chung”, Chung Thành Lâm gật đầu.nhimkishu98.wordpress.com

Mấy người họ vội vàng túm ba tụm bảy chuồn mất, chỉ có mình Lâm Hưởng đứng lại nhìn anh : “ Có việc gì?”

Anh gọi người ta lại xong chẳng nói gì, hai thằng đàn ông đứng nhìn nhau một lúc, mắt anh càng ngày càng có xu hướng nhìn về phía chân trời xa xăm như sắp thăng thiên vậy.

Lâm Hưởng buồn bực. Này anh bạn rốt cuộc muốn gì hả? Gọi người ta bằng được ở lại rồi chơi trò đấu mắt như đám nít ranh thế này à? Có chuyện mau nói, có rắm mau thả thế mới là đàn ông chứ.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Thịt ở nhà ăn có hạn nha, đến muộn là bị mua hết. Anh còn ở đây lưỡng lự, lưỡng lự em gái anh ấy.

“Khụ…” Chung Thành Lâm dùng tay che miệng ho khan một tiếng : “ Cái này…”

Cái gì? Lâm Hưởng nhìn anh, đợi mòn mỏi nửa ngày vẫn không thấy nói gì nữa.!

Vì thế cậu tạc mao : “Mẹ nó, anh định viết dàn ý rồi viết bài đầy đủ mở bài thân bài kết bài. Viết xong ngồi đọc lại soát lỗi, soát lỗi xong đem cho người khác kiểm tra lại rồi mới nói với tôi đúng không?”

Chung Thành Lâm: “…”

Di động rung lên, tiếng báo có tin nhắn.

Lâm Hưởng móc điện thoại từ trong túi ra, là tin nhắn của chị Vương. Đọc nội dung xong, hai mắt Lâm Hưởng rơi lệ phẫn uất : “ Giời ơi là giời, trưa nay có sườn xào chua ngọt đó. Cả ngày đi làm tôi chỉ chờ mong nhất bữa cơm trưa. Ấy thế mà bán hết rồi, hết sạch rồi.”

Mặt Chung Thành Lâm đen sì : “ …. Chúng ta ra ngoài ăn đi, vừa ăn vừa nói.”

Hai mắt Lâm Hưởng sáng lên : “ Cuối phố mới mở quán thịt hầm, nghe nói ăn ngon lắm. Có điều chị Vương nói giá rất đắt nên tôi chưa dám đi.”

Chung Thành Lâm vuốt cằm : “ Vậy đi thôi.”

Lâm Hưởng liền nhắn lại cho chị Vương : Sườn xào chua ngọt đã là gì, ông đây được đi ăn thịt hầm nè.

Chị Vương : Cái quán cuối phố à?

Lâm Hưởng : Đúng vậy, muốn ăn không?

Chị Vương : Đồng chí Tiểu Lâm thân mến, chị và chị Lưu, chị Trương quyết định từ hôm nay trở đi sẽ giúp em làm trực nhật phòng. Vậy nên bữa chiều của các chị dựa cả vào cưng nha.

Lâm Hưởng cất di động đi, cười toe toét chạy vào thang máy, quay đầu hồn nhiên hỏi Chung Thành Lâm : “ Cơm nước xong rồi có được đóng gói mang về không?”

Chung Thành Lâm nhìn đôi mắt cậu tỏa sáng như vậy, nghĩ thầm tôi được phép nói không sao?nhimkishu98.wordpress.com

Vào trong quán , Lâm Hưởng gọi hai đĩa thịt trâu hầm, hai đĩa gạch cua. Nhưng một đĩa chỉ có bốn miếng, hai thằng đàn ông trưởng thành ăn sao đủ. Vì thế cậu lại gọi thêm hai đĩa gạch cua, hai đĩa tôm bóc vỏ nữa.

(Chồng giàu, gọi đồ khỏi xem giá =)))

Dựa vào cái tốc độ ăn gió cuốn mây tan của cậu, Chung Thành Lâm căn bản ăn chẳng được bao nhiêu, đa phần vào bụng cậu hết.

Chẳng qua cậu có cái biệt tài là ăn hoài không biết ngán, sao càng ăn càng thấy ngon nhỉ. Đáng tiếc dạ dày ông đây quá bé, nếu có thể như đám trâu bò có tới 4 cái dạ dày thi tốt rồi.

Cậu ăn no tựa vào ghế xoa bụng tròn xoe, no tới nỗi nước cũng không uống nổi nữa. Gọi bồi bàn tới kêu thêm hai đĩa gạch cua, hai đĩa thịt trâu nữa đóng gói đem về, lúc này cậu mới nhớ ra Chung Thành Lâm có việc cần tìm.

“Anh tìm tôi có việc gi thế?”

“…Không có gì…” Cùng con lợn con này ăn cơm, bỗng nhiên có cảm giác trước kia mình tự rối rắm cũng không cần thiết lắm, Lâm Hưởng đâu có giống người bình thường đâu.

Lâm Hưởng không tin nhưng cũng không cố hỏi : “ Anh trốn tránh tôi à?”

Chung Thành Lâm di ngón trỏ lên đũa, bộ dạng trầm tư suy nghĩ trông rõ là lạnh lùng, có điều thực chất hắn là đang chột dạ thì đúng hơn : “ Tôi đâu có trốn tránh cậu.”

“Thân thể thì không nhưng thái độ thì có.”

“Đã bảo cậu nghĩ nhiều rồi mà.”

“Thế ~~ Cơ ~~ À” Lâm Hưởng dài giọng : “ Không biết sáng nay ai không chịu nhìn mặt tôi.”

Chung Thành Lâm yên lặng cúi thấp đầu. Đệt, không cần phải đuổi tận giết cùng như thế chứ.

Anh vội vàng nói sang chuyện khác : “ Chủ nhật tôi qua đón mọi người nhé?”

“Khỏi cần, anh đưa tôi địa chỉ đi. Triệu Nhạc có xe rồi, anh cứ ở nhà lo mọi việc ổn thỏa đi, xem có cái gì không ổn không.”

“Cái gì không ổn?”

“Thử xem xem có tên nào đó vẫn còn ham muốn gây bất lợi cho Tiểu Tự không chứ sao, sao bây giờ anh nói dông dài vô nghĩa thế hả?”

Chung Thành Lâm : =,= Cậu nói tôi dông dài vô nghĩa? Đây là từ có thể đem ra miêu tả thành phần trí thức tinh anh của xã hội sao?

Lâm Hưởng không để ý anh đang rối rắm cái gì vì đồ mang về được đưa ra rồi.

Cậu cầm lấy bọc to, đứng lên : “ Tôi về trước nha, anh ở lại tính tiền vui vẻ.”

Chung Thành Lâm buồn bực, cậu coi tôi là cái ví di động đó hả?

Buổi chiều tan làm, Trương Chí gọi điện hẹn Lâm Hưởng đi ăn cơm nhưng cậu lại muốn đi phố thương mại mua quà sinh nhật cho Chung Thành Lâm, mình cũng đâu thể vác tay không tới ăn của người ta mãi.

Trương Chí nghe nói cậu muốn mua quà sinh nhật cho bạn liền xung phong đi cùng cậu, mua xong thì đi ăn. Lâm Hưởng nghĩ, đều là đàn ông cả, đi mua quà có thêm người tư vấn cũng hay, vì vậy đồng ý.nhimkishu98.wordpress.com

Hai người gặp nhau trên phố thương mại, lần này Trương Chí không để Lâm Hưởng phải chờ, thậm chí con tới sớm hơn cậu. Hai người cùng nhau vào trung tâm thương mại đi dạo một vòng.

“Em đã có ý định mua gì chưa?” Trương Chí hỏi.

Lâm Hưởng nhìn các cửa hàng xa hoa xung quanh, nói : “ Em  đau đầu mấy hôm rồi vẫn chưa nghĩ ra.”

“Vậy em có yêu cầu gì về quà không? Ví dụ như mua khoảng bao nhiêu tiền?”

“Tiền thì không vấn đề gì..” Lâm Hưởng nghĩ nghĩ, nói : “ Mấy ngàn cũng được, miễn đừng quá một vạn.”

“Vậy thì có nhiều lựa chọn lắm.”

Lâm Hưởng gật gật đầu: “Bình thường sinh nhật anh hay được nhận quà gì?”

“Thông thường là ví, cà – vạt, rượu vang gì đó, phòng ở, xe hơi cũng quá. Nói chung tôi không mong đợi gì quà sinh nhật nữa. Có điều,sinh nhật lần này, tôi rất mong được nhận quà từ em.”

Lâm Hưởng nhìn hắn cười, Trương Chí thuận tay ôm bả vai cậu.

“Này, xung quanh nhiều người lắm đó.” Lâm Hưởng né tránh.

Trương Chí không ôm vai cậu nữa, kề sát miệng vào tai cậu thì thầm : “ Đêm nay tới nhà anh được không?”

 (*) 110 : Đây là số điện thoại liên lạc khẩn cấp với cảnh sát của Trung Quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.