Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 57



Vợ chồng son Lâm Hưởng và Chung Thành Lâm bên này còn chưa vội gì chuyện “hôn lễ” mà mấy cô nàng mua sẵn thịt bò khô làm quà cưới bên này đã đứng ngồi không yên.

Mẹ ơi sao mãi vẫn không kết hôn, định chờ đến mùa xuân năm sau cho thịt bò nó mốc meo à?

Mọi người cùng nhau bàn luận sôi nổi sau đó đưa ra quyết định, đằng nào Giáng Sinh cũng sắp đến rồi, vậy trước cứ đem thịt bò khô làm quà Giáng Sinh cho vợ sếp đi,dù sao quà dịp nào mà chả là quà, miễn lấy lòng được vợ sếp là anh em thành công rồi.

Thế là sáng sớm hôm sau, Lâm Hưởng bị cái đồng quà to đùng trên bàn làm việc của mình dọa cho tí nữa thì tiểu ra quần.

“Đây là cái gì?”

Chị Trương nhanh nhảu “dâng” cho cậu  một ly ca cao nóng : “ Đây là quà của mọi người trong công ty tặng chú đó.”nhimkishu98.wordpress.com

“Sao tự nhiên lại tặng?”

“Chẳng phải Giáng Sinh sắp tới rồi sao?”

“….” Mẹ ơi, trừ cái phòng này và phòng quản lí bên cạnh, cậu còn nói chuyện với ai trong công ty nữa đâu mà được tặng quà dữ vậy, không khoa học tí nào.

Có điều chờ đến lúc cậu kiểm tra quà bên trong, trong lòng không khỏi ngạc nhiên sao vận may của mình lại đến đúng lúc thế này, thịt bò khô gì đó ăn rất là ngon nha.

Hộp quà nào bên trong cũng có thiêp Giáng Sinh, Lâm Hưởng nhìn một hồi có thể khẳng định chắc chắn mấy người này cậu không biết ai hết. Nếu đã không biết, hẳn là không cần tặng quà đáp lễ đâu nhỉ? Ngần này người mà bảo cậu tặng lại có khác gì làm thịt đống tiền lương đáng thương của cậu đâu. Mang theo vài phần thấp thỏm, Lâm Hưởng yên lặng đem đống quà nhét vào tủ đồ của mình. Vì số lượng quá nhiều, chị Vương còn nhiệt tình nguyện cống hiến tủ của mình cho cậu cất quà.

Cả ngày hôm đó tâm trạng Lâm Hưởng rất tốt, cho nên buổi chiều Kính Dạ có chạy tới quấy rầy cậu cũng vui vẻ tặng cho gã cái mặt tươi cười, còn rất hảo tâm cho gã một gói thịt bò khô làm quà.

Kính Dạ hình như chưa từng ăn quá món này, ngậm một miếng trong miệng, vài giây sau kinh ngạc nói : ‘Toàn vị ngọt, cái này có gì hay mà ăn?”

“…” Ơ hay, thằng này vị giác có vấn đề à…

“Ê này, Tiểu Lâm Lâm, ngày mai là Giáng Sinh đó, vừa đúng cuối tuần luôn, chúng mình…”

Kính Dạ còn chưa nói xong đã bị ai đó xoay ngược ra đằng sau, quay mông lại vào bàn làm việc của Lâm Hưởng.

Chung Thành Lâm xoay người chiếm lấy vị trí của gã lúc đầu, hai tay khoanh trước ngực : “ Ai cho cậu tới đây?”

“Tôi đi đâu cậu quản được chắc?”

“Đang giờ làm việc, đừng có quấy rầy nhân viên của tôi.”

“Để  người ta nghỉ ngơi một chút thì có làm sao, cậu là cái đồ tư bản hút máu.”

“Giờ làm việc thì phải làm việc, giờ nghỉ thì phải nghỉ ngơi. Có việc thì chờ hết giờ làm việc, bây giờ cậu cút về cho tôi.”

“Hừ” Kính Đêm hất tóc, mái tóc dài vàng chóe bóng mượt bay phiêu phiêu trong không trung, kéo theo đó là hàng loạt tiếng kêu ái mộ của các chị em.

Lâm Hưởng lặng lẽ đánh giá trong lòng : Đồ lông vàng.

“Đi thì đi, buổi tối chúng mình lại nói chuyện ha, mèo hoang bé nhỏ ~”

Nói em gái anh ấy,tôi và anh có cái quái gì để nói!

Nhìn Kính Dạ thướt tha bỏ đi, Chung Thành Lâm quay lại xoa đầu Lâm Hưởng : “ Đi nào, vào phòng anh cho sô cô la ăn.”

Quần chúng vây xem : Mẹ nó… Đây quả nhiên là điển hình của chỉ cho quan viên phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn (*) đây mà. Có điều… Phó tổng nhà chúng ta dùng vài chiêu đã đuổi được tình địch quả nhiên là lợi hại.

Lâm Hưởng xách theo hai túi thịt bò khô đi vào phòng làm việc người đàn ông của mình, hai người cùng ngồi trên ghế sa lông uống trà ăn vặt.

Không lâu sau cửa phòng có tiếng gõ, Lâm Hưởng miệng đầy sô cô la quay lại nhìn, một người đàn ông bước vào, cong cong thắt lưng về phía cậu.nhimkishu98.wordpress.com

“Lại đây ngồi.” Chung Thành Lâm nói.

Người nọ bước tới, đặt mông ngồi đối diện hai người.

“Ách.. Vậy em ra ngoài trước.”

“Không cần.”

Lâm Hưởng còn muốn đứng dậy đã bị anh kéo lại, một lần nữa ngồi phịch xuống ghế.

“Vị này là thám tử tư thuộc công ty Liên Đạt – Tôn Tiềm, cậu ấy là người tôi đã nhắc với cậu, Lâm Hưởng.”

Thám tử tư? Để làm gì?

Lâm Hưởng còn đang ngơ ngác, người đối diện đã vươn tay về phía này, cậu theo bản năng bắt lấy.

“Xin chào ngài Lâm.”

“Chào anh.”

“Là thế này, nhiều ngày trước ngài Chung đây có yêu cầu tôi điều tra về cậu chủ nhỏ của tập đoàn Hưng Đạt – Triệu Nhạc, hôm nay tôi tới đây nộp kết quả điều tra cuối cùng.”

Lâm Hưởng quay đầu sang nhìn người bên cạnh, Chung Thành Lâm cũng quay sag nhìn cậu, không nói gì, chỉ bóp bóp tay ý bảo cậu nghe tiếp.

“Trước đã liên lạc với ngài Chung vài lần nên tôi cũng không muốn nói nhiều.” Tôn Tiềm thoáng nhìn qua Chung Thành Lâm, thấy cái gật đầu của anh mới nói tiếp : “ Về chuyện ngài Triệu đột nhiên tỏ ra không quen biết ngài Lâm, tôi nghĩ mình đã có đáp án.”

“Cái gì?”Trong mắt Lâm Hưởng đầy vẻ kinh ngạc, trầm giọng hỏi.

“Ngài Triệu hồi còn học trung học có kết giao bạn trai, không lâu sau đó tiền đồ của người này hoàn toàn bị hủy hoại, hai người cũng chia tay. Sau đó ngài Triệu có thêm vài mối tình đồng tính nữa, nhưng theo tôi điều tra thi tất cả đều không vượt quá một tháng. Một thời gian sau du học tại Chicago, ngài Triệu kết giao với một người đàn ông nữa, hai người ở chung hơn nữa năm, nhưng không biết vì lí do gì lại chia tay.Tôi có liên lạc với vài bạn học của họ, được biết ngài Triệu đối với người ấy là thật lòng nhưng đồng thời cũng là người nói lời chia tay. Bởi vậy chúng ta có thể phỏng đoán, ngài Triệu hẳn là một người khá nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nhưng lại là người chủ động chia tay chắc chắn là có lí do. Mất thời gian khá lâu tôi mới liên hệ được với người từng kết giao với ngài Triệu hồi trung học, tuy rằng ban đầu anh ta không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn để lộ ra, người phá hủy tiền đồ của anh ta không ai khác chính là phụ thân ngài Triệu, nói cách khác chính là Triệu Bân – chủ tịch hiện tại của tập đoàn Hưng Đạt. Dựa theo bao năm kinh nghiệm trinh thám của tôi, đáp án gần như đã có sẵn. Nhưng để chắc ăn hơn, tôi đã kiểm tra lại một số thông tin nữa nên hôm nay mới mang tới đáp án chính xác cho hai vị.”

(Gớm, dựa vào bao năm kinh nghiệm xem phim Hàn và đọc ngôn tình, đam mỹ , tui cũng biết =))))

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm viết tiểu thuyết máu chó của Lâm Hưởng, cho dù Tôn Tiềm không nói, cậu cũng đại khái đoán được.

“Khoảng thời gian ngài Triệu sống chung với ngài Lâm,có lẽ đã nảy sinh tình cảm —- Về phần là loại tình cảm gì—-“ Tôn Tiềm dừng lại một hồi  “ Cái này tôi không dám phỏng đoán. Nhưng bất kể thế nào, ngài Lâm là đàn ông, mà dựa theo tính hướng của ngài Triệu, ngài chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt chủ tịch Triệu, nếu ông ta biết sự tồn tại của ngài, nhất định sẽ khiến ngài gặp không ít rắc rối. Có lẽ bị áp lực từ phía phụ thân nên ngài Triệu buộc phải tìm cách chặt đứt liên hệ với ngài. Mấy ngày gần đây tôi có theo dõi ngài Triệu, khách quan mà nói, nhìn tình trạng của ngài ấy không tốt chút nào. Cho dù là tự nguyện hay bị gia đình ép buộc thì chuyện phải chặt đứt quan hệ với ngài Lâm đã khiến ngài Triệu chịu cú sốc không nhỏ. Gần đây có một người đàn ông liên tục dây dưa với ngài Triệu nhưng đều bị ngài ấy lảng tránh. Đồng thời lúc này, chủ tịch Triệu cũng đang tích cực lựa chọn vị hôn thê cho cậu con trai này, đối với một người xu hướng đồng tính luyến ái bẩm sinh như ngài Triệu lại càng thêm áp lực. Mấy ngay trước rốt cuộc thân thể không chịu nổi nên…”

“Cậu ấy bị làm sao?” Lâm Hưởng bỗng nhiên nắm chặt tay.

“Ngài Lâm không cần sốt ruột, chỉ là chịu áp lực quá lớn, thân thể lẫn tinh thần đều chịu không nổi nên phải vào viện hai ngày mà thôi. Có điều mấy ngày nay ngài Triệu vẫn luôn ở trong nhà không ra ngoài.”

Chung Thành Lâm nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Hưởng, bấy giờ thân thể căng cứng của cậu mới có chút dịu lai.

“Đây là báo cáo điều tra của tôi.” Tôn Tiềm đặt một túi tài liệu lên mặt bàn : “ Nếu còn chuyện gì khác, làm ơn gọi điện cho tôi.”

“Làm phiền rồi.” Chung Thành Lâm rút ra phong bì từ trong túi áo : “ Đây là phần thù lao còn lại.”

“Ngài Chung khách khí rồi.” Tôn Tiềm đứng dậy từ biệt.

Tôn Tiềm đã đi hồi lâu mà Lâm Hưởng vẫn bần thần ngồi một góc, Chung Thành Lâm giơ tay quơ quơ trước mắt cậu một hồi Lâm Hưởng mới miễn cưỡng hồi phục lại tinh thần, vươn tay bắt lấy bàn tay lớn hơn tay cậu một chút, nhẹ nhàng bóp khẽ lên những ngón tay thon dài của anh.

“Lo lắng lắm sao?” Chung Thành Lâm hỏi.

Lâm Hưởng gật đầu. Sao có thể không lo cho được. Cho dù Triệu Nhạc có coi cậu chỉ là người qua đường, nhưng Lâm Hưởng làm sao có thể làm lơ chuyện của cậu ngốc đó.

Có điều… Dựa vào khả năng của cậu, quả thật không cách nào giúp đỡ Triệu Nhạc.nhimkishu98.wordpress.com

Chung Thành Lâm vươn tay kéo đầu cậu tựa vào lồng ngực mình : “ Đừng lo, chuyện này không phải không có cách giải quyết.”

Lâm Hưởng có chút tiêu cực : “ Còn có thể làm thế nào? Cha cậu ấy đã tỏ rõ ý đồ muốn lấy cậu ấy ra làm công cụ cho đám cưới chính trị, nối dõi tông đường, chúng ta còn có thể làm gì?”

“Nối dõi tông đường cái quái gì, trên cậu ta còn có Triệu Thiên Minh, mà hiện tại anh ta đã có con trai hai tuổi, đây hoàn toàn không phải vấn đề. Về phần đám cưới chính trị…” Chung Thành Lâm dừng lại vài giây, nâng đầu Lâm Hưởng lên, cười khẽ : “ Em nghĩ xem, còn có tập đoàn nào đáng để nịnh bợ hơn sản nghiệp của chồng em?”

Hai mắt Lâm Hưởng chợt lóe lên, nhưng rất nhanh lại lắc đầu : “ Không được. Thương trường không phải là trò chơi, anh không được mang công ty ra làm điều kiện.”

“Ai nói là chơi đâu.” Chung Thành Lâm lắc đầu, cố gắng làm cậu tin rằng giúp đỡ Triệu Nhạc cả anh cũng có lợi : “Năng lực của Triệu Thiên Minh ai ai cũng biết, so sánh trên cả nước, tập đoàn Hưng Đạt cũng chỉ xếp dưới Đằng Phong mà thôi.So với việc làm đối thủ cạnh tranh, nếu hai nhà cùng hợp tác, nhìn qua thì tưởng chúng ta chịu thiệt giúp đỡ họ nhưng về sau bảo đảm chuyện hợp tác này sẽ đem lại lợi ích rất lơn cho Đằng Phong. Cho nên em không cần lo lắng.”

“Em không hiểu mấy chuyện thương trường này nhưng anh cũng đừng hòng lừa gạt em.”

“Làm sao anh dám.”

“Nếu đã như thế…” Lâm Hưởng nhếch môi chua xót “Thành Lâm, biết là mối quan hệ của tụi mình không nên nói khách sáo, nhưng em quả thật..”

“Được rồi.” Chung Thành Lâm yêu chiều xoa bóp đầu cậu một phen : “Em mà vui vẻ thì anh càng cao hứng hơn, coi như đây là quà giáng sinh.” Thứ nhất. Anh lặng lẽ bổ sung trong lòng.

Lâm Hưởng quay lại ôm lấy mặt anh, ngẩng đầu hung hăng hôn lên.

Chung Thành Lâm là người làm việc hiệu suất rất cao, một khi đã quyết định chuyện gì, vừa nói liền làm.

Anh lập tức triệu tập ban giám đốc. Lâm Hưởng xung phong nhận một chân ghi chép biên bản cuộc họp, vì là chuyện liên quan tới Triệu Nhạc nên cậu so với mọi ngày nghiêm túc hơn hẳn,tuy đôi khi có vài từ ngữ chuyên môn nghe không hiểu lắm nhưng tổng thể vẫn có thể nghe ra lần hợp tác này đối với Đằng Phong có chút bất lợi, nhưng lợi vẫn nhiều hơn hại, dù sao đem Hưng Đạt bồi dưỡng thành đối tác cố định, sau này bớt đi được rất nhiều phiền toái.

Họp xong, Lâm Hưởng nghiêm túc chỉnh sửa lại biên bản cho thật tốt. Khúc mắc tích tụ trong lòng cuối cùng cũng được giải quyết, cậu thật sự rất muốn đi gặp Triệu Nhạc, nhưng rốt cuộc vẫn chịu được.

Hiện tại là Đằng Phong đơn phương ngỏ ý hợp tác, Hưng Đạt đồng ý hay không còn phải chờ mới biết, tuy rằng Lâm Hưởng hiểu rõ, miếng thịt ngon đặt ngay trước mắt, là đồ ngu mới từ chối, có điều ở đời ai hay chữ ngờ đâu.

Ngày hôm sau là giáng sinh, buổi tối sau khi tan làm, Lâm Hưởng lẽo đẽo theo Chung Thành Lâm về nhà chồng, ngay cả Chung Nhất Thần cũng có nhiệm vụ vác Lâm Tự sang đây.

Từ bãi đỗ xe B2 đi ra, cái xe thể thao họa tiết ngựa vằn như ruồi bọ lẵng nhẵng theo sau, Kính Dạ còn không sợ chết mở cửa sổ hét to. Lâm Hưởng chỉ cần nhìn khẩu hình cũng biết nào là “ Thành Lâm, đồ lừa đảo.” ,”Mèo hoang bé nhỏ mau nhảy sang xe tôi đi.” Gì gì đó.

“Đúng là đồ dở hơi.” Lâm Hưởng nhìn cái xe họa tiết ngựa vằn bám riết không tha bên cạnh mà than thở : “ Mấy lần trước đã muốn hỏi thử, không biết tên này hồi bé là dạng gì mà lớn lên biến chất thành thế này.”

“Kính Dạ?”Chung Thành Lâm nghĩ nghĩ, lắc đầu : “ Đột nhiên một ngày cậu ta xuất hiện trong đời anh, anh nhớ khi anh còn bé cậu ta đã thế này, đến giờ vẫn thế.”

“A?”

“Trước giờ cậu ta có thay đổi gì đâu.”

“Ý anh là anh ta trường sinh bất lão hả?” Lâm Hưởng co rút khóe miệng, đừng đùa à nha, năm đó Tần Thủy Hoàng tốn bao công sức còn chẳng tìm ra cách.. Có điều cẩn thận nghĩ lại, nhân vật từ tiểu thuyết còn nhào ra ngoài đời được thì trường sinh bất lão đã là cái quái gì =______=||||

“Trường sinh bất lão hay không thì không biết, nhưng cậu ta không già đi tí nào thì đúng thật.”

“Vậy bây giờ anh ta bao tuổi?” Mẹ nó, đừng bảo gã bằng tuổi bố cậu nha.

“Kính Dạ nói tuổi tác không phải thứ cậu ta theo đuổi trên đường đời.”

Lâm Hưởng gật gật đầu, một lát sau lại hỏi : “ Vậy anh có biết về tình sử của anh ta không?”

“Sao em đột nhiên có hứng thú với cậu ta thế?” Trong đầu anh vang lên tiếng chuông cảnh báo ầm ầm. Bình giấm to đùng nghiêng nghiêng chuẩn bị đổ.

Lâm Hưởng liếc mắt xem thường : “Anh chỉ giỏi nghĩ linh tinh. Mấy hôm trước em vô tính nói anh ta thiếu thốn tình cảm, lúc ấy thấy phản ứng có vẻ khác lạ.”

“À,cậu ta không phải là thiếu thốn tình cảm. Dựa vào ngoại hình cùng gia thế, người theo đuổi cậu ta không ít đâu.”

Cũng phải ha.

“Có điều người cậu ta yêu, lại đem lòng yêu người khác.”

“Ách…”

“Thật ra, nói như em cũng đúng, nói cậu ta thiếu thốn tình cảm không sai tí nào. Người ta yêu thì cậu ta không cần, muốn đem tình yêu cho người khác thì người ta lại chẳng ngó ngàng tới, tính ra cũng thiếu thốn thật.”

“Ai thế, ai mà công lực dữ dội quá vậy? Ai mà đủ khả năng cự tuyệt Kính Dạ thế?”nhimkishu98.wordpress.com

“Chẳng phải em cũng không bị cậu ta hấp dẫn sao?”

( Nào nào đang buôn chuyện chính =))))

“À, em thì đương nhiên rồi, tính làm gì.” Lâm Hưởng tự kỉ hất tóc kiêu ngạo : “ Chẳng qua không ngờ lại có người vừa sáng suốt, vừa lí trí được như em, dù sao vượt qua được cái kẻ không có tiết tháo đó cũng khó lắm chứ bộ.”

Chung Thành Lâm  bật cười.

“…” Đm, giờ là lúc để cười đấy à, lời ông đây nói đều là sự thật mà.

“Người ấy hẳn là em biết đấy, siêu sao Hollywood Đường Dịch ấy, cho dù không xem TV thì chắc cũng biết anh ta đúng không?”

Lâm Hưởng co rút khóe miệng : “Anh nói… Đường Dịch á?”

“Đúng vậy.”

“…Chẳng phải anh ta là một cặp với thiên vương Kính Thần sao?” Lâm Hưởng làm sao không biết cho được, trước kia còn viết đồng nghiệp văn(**) máu chó ngược chết hai người họ, bị đám fan của họ nhào vào chọi gạch cho tóe cả máu đầu nữa kìa…..

Mẹ ơi, ở đời đúng là chẳng có chuyện quái gì là không xảy ra được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.