Pháo Hôi Cứu Vớt Nam Thần

Chương 1: Xui xẻo chết đi



Trong lễ trao giải long trọng, người chủ trì mặc một bộ váy đuôi cá màu đỏ tay cầm microphone đứng trên sân khấu, trong miệng đang chậm rãi đọc lên danh sách đoạt giải lần này.

"Rốt cuộc cũng đã tới thời khắc làm chúng ta kích động nhân tâm nhất! Lần này người đạt được giải thưởng ảnh hậu Kim Mã là nữ diễn viên Mộc Tư đóng vai Thẩm gia gia trong bộ phim điện ảnh 《 Những chuyện chưa kể về thời dân quốc 》 Hiện tại, chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh Mộc Tư lên đài lãnh thưởng!"

Dưới đài thực mau liền vang lên thanh âm vỗ tay vang dội.

Mộc Tư cũng trong tiếng vỗ tay này mà kích động đứng lên. Từng bước ưu nhã hướng đài trao giải đi đến.

Đúng lúc này, không biết từ nơi nào trong đám người đột nhiên có một kẻ điên lao ra, trong tay đang cầm một cây côn sắt hướng về phía đầu của Mộc Tư rồi đánh qua.

Mộc Tư: "......"

Cô mang một biểu tình không dám tin tưởng mà nhìn kẻ điên, thật sự rất muốn hỏi một câu: Đại tỷ, rốt cuộc tỷ có bao nhiêu dây thần kinh thô vậy, mới có thể tìm lầm đối tượng để đánh như thế! Cô thật oan a!

Đáng tiếc còn chưa đợi miệng cô phát ra chữ, thì đã mất đi ý thức.

Ở một phút trước khi mất đi ý thức cô đã nghĩ, đại khái cô chính là ảnh hậu có mệnh ngắn nhất trong lịch sử đi! Đến cúp còn chưa có cầm được trong tay thì đã chết......

Khẳng định ngày mai toàn bộ truyền thông đều sẽ đưa tin là:

"Ảnh hậu có mệnh ngắn nhất trong lịch sử"

"Ảnh hậu chết oan nhất trong lịch sử"

......

Ông trời thật sự hố cô như vậy sao! Tốt xấu cũng nên để cô sờ được cái cúp đã chứ, thực sự đem ảnh hậu nghẹn chết a!

Đáng tiếc không đợi cô oán niệm xong, đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Chờ thời điểm cô lại lần nữa tỉnh lại thì đã ở trong một không gian trắng xoá, cách đó không xa có một tiểu loli dễ thương đang đứng.

Mộc Tư: "......"

Vẻ mặt cô mờ mịt ngồi yên tại chỗ, nhìn trái lại nhìn phải, đồng thời trong lòng không khỏi nghĩ đến: Chẳng lẽ nơi này là thiên đường?

Tiểu loli cách đó không xa mang theo vẻ mặt nghiêm túc rồi chậm rãi đi từng bước đến trước mặt cô.

Thời điểm đến trước mặt  Mộc Tư, cô ấy nói bằng một ngữ khí thong thả: "Vị trí hiện tại của cô là ở trong một không gian hệ thống, còn tôi là hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc."

"Trước nói cho cô một cái tin tức tốt, chính là kỳ thật hiện tại cô còn chưa có chết."

Mộc Tư thấy tiểu loli tự xưng là hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc sau khi đi đến trước mặt cô liền bùm bùm nói một phen lời nói như vậy.

Nghe được câu cuối cùng của tiểu loli mắt cô liền sáng rực lên, vui mừng mở miệng hỏi: "Tôi còn chưa có chết? Vậy có phải tôi còn có thể tiếp tục trở về làm ảnh hậu?!"

Hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc không để ý tới bộ dáng kích động vui sướng lúc này của Mộc Tư: "Còn có một tin tức xấu nữa, đó chính là tuy rằng cô không chết, nhưng mà vì não bộ bị hao tổn nghiêm trọng nên đã biến thành người thực vật."

"Cho nên thực sự mà nói thì, hiện tại cô cùng với đã chết cũng không có gì khác biệt."

Mộc Tư: "......"

Sau khi nghe được hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc đáp lời, cả người cô liền có chút phát điên mà ngây ngốc đứng ở tại chỗ.

Ước mơ làm ảnh hậu của cô không còn!!!

Mười mấy năm nỗ lực của cô cũng  không còn!!!

Hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc lại không có để ý tới Mộc Tư đang phát điên, vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục mở miệng với ngữ khí không nhanh không chậm: "Hiện tại trước mắt cô có hai lựa chọn, thứ nhất, chính là tôi sẽ đem hồn phách của cô về lại thân thể của cô, từ nay về sau cô sẽ làm người thực vật; thứ hai, cô cùng với hệ thống trói định rồi trở thành một nhiệm vụ giả, xuyên qua các thời không để làm nhiệm vụ."

"Sau khi kiếm được đủ tích phân. Cô có thể lựa chọn dùng tích phân để đổi lấy thuốc viên có thể chữa khỏi thân thể, giúp cô một lần nữa trở về thế giới của mình."

Nghe được lời nói sau của hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc, đôi mắt của Mộc Tư lại lần nữa sáng lên: "Vậy nghĩa là tôi còn có cơ hội để có thể trở về sống thật tốt?"

"Đúng vậy, chỉ cần có đủ nhiều tích phân, cô liền có thể đổi được thuốc viên chữa khỏi thân thể, sau đó tiếp tục làm ảnh hậu của cô."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.