Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 20



Từng câu, từng lời lời nói của Lưu Uyển lặp đi lặp lại trong đầu của Uy Lan, khiến hắn rất khiếp sợ.

Điều này làm Uy Lan đột ngột nhớ đến những kí ức của kiếp trước, nó liên tục bao chùm lấy Uy Lan, từng đoạn từng đoạn khiến Uy Lan không thể chịu nổi.

Thật ra Uy Lan có phải ứng như vậy là vì hắn kiếp trước đã trải qua một cơn ác mộng kinh khủng, ngay từ lúc đầu Uy Lan biết bản thân mình không phải người tốt đẹp gì, nhưng nó cũng chả ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của hắn, cho đến một lần Uy Lan không thể thức tỉnh dị năng thì mọi chuyện cũng bắt đầu thay đổi.

Thử hỏi nếu một người vốn trên đỉnh cao như Uy Lan, mà những thứ đó đều là do hắn nỗ lực lắm mới có được, nhưng rồi một ngày mọi thứ thay đổi hoàn toàn, từ lúc Uy Lan biết mình không có dị năng, sau đó dần dần xung quanh càng lúc càng nhiều người có dị năng hơn Uy Lan, ngay cả kẻ ngu ngốc nhất còn có dị năng, mà Uy Lan thì lại không có, thời điểm đó có lẽ Uy Lan là thật sự ghen tị, nhưng lâu dần lại biến thành thù địch nó đã khiếp Uy Lan hắn trở thành con người tồn tệ hơn.

Cho dù ngay sau đó những người thích hắn nguyện ý làm mọi việc vì hắn thì trong lòng Uy Lan cũng chả thể thoải mái được, bởi ngay từ đầu hắn chỉ muốn lợi dụng họ mà thôi.

Chính vì vậy mà Uy Lan đã không chầm chừ lấy những kẻ đó để đối phó với Tề Lạc, mọi chuyện lúc đầu thì có vẻ rất thuận lợi nhưng càng lâu về sau thì lại khác. Những kẻ từng thích hắn vì không được Uy Lan đáp lại nên trong lòng vốn đã không cam lòng rồi, mà lâu dần Uy Lan lại càng không quan tâm đến sống chết của họ.

Khiến họ từ yêu thành hận thù, chính vì điều này kiếp trước Uy Lan bị bọn họ bắt ép, muốn cưỡng bức hắn. Nếu không phải Hộ Bình- người từng được Uy Lan cứu, vẫn luôn chân thành một lòng với Uy Lan, đã cứu cậu ra thì mọi chuyện có lẽ sẽ tồn tệ hơn rồi.

Nên chỉ cần mỗi lần nghĩ đến nó thôi, khiếp Uy Lan khó mà dữ nổi bình tĩnh mà như muốn phát điên lên.

Nếu không phải tinh thần của hắn cao có lẽ mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu.

Sau đó khi bị Tề Lạc giết chết từ khoảng khắc đó, Uy Lan đã buông bỏ thù hận với Tề Lạc, vì trong lòng Uy Lan, Tề Lạc đã không còn là kẻ đáng ghét đến vậy. Còn việc Tề Lạc giết hắn cũng do Uy Lan hắn tự làm chịu mà thôi.

Nhưng điều Uy Lan không ngờ tới tiếp theo là bản thân lại trùng sinh, càng bất ngờ hơn sau khi trùng sinh Uy Lan biết được bản thân mình đã sống trong cuốn tiểu thuyết, tác giả viết cuốn tiểu này là ai thì hắn không biết, hắn chỉ biết nhân vật chính là Tề Lạc, là người sau này phải đi trên con đường giải cứu thế giới.

Mà hắn là nhân vật phản diện trong đó, tất nhiên sau khi biết chuyện này Uy Lan rất sốc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, không phải Uy Lan chưa từng nghĩ đến việc chết đi cho rồi, vì dù sao giờ đây hắn không còn muốn sống chút nào.

Nhưng Uy Lan ngay đó liền biết nếu hắn chết thì mọi thứ sẽ được sắp đặt lại từ đầu, điều khinh khủng hơn là nếu không thể cứu lấy được thế giới này thì hắn và những người trong cuốn tiểu thuyết này, sẽ một lần nữa phải trải qua những gì trước đó bản thân trải qua … thêm lần nữa.

Nó giống như vòng lặp không giới hạn vậy, chỉ cần ngươi chết mọi thứ sẽ bắt vào điểm xuất hiện phát ban đầu, chỉ cho đến khi ngươi thành công hoàn thành điều gì, khiến vòng lặp đó ngừng thì mọi chuyện mới dừng lại.

Chính vì vậy mà Uy Lan không còn ý định tự tử nữa, mà bắt đầu tìm cách cứu được thế giới này. Đó cũng là lý do khiến Uy Lan có ý định gia nhận căn cứ Tề Lạc.

Ừm bạn không nghe nhầm là Uy Lan muốn trở thành đồng đội của Tề Lạc đó.

Nghe có vẻ rất máu chó nhưng đó là sự thật, bởi trong bản nháp Lưu Uyển đã viết cho Uy Lan từ phản diện đối đầu với nhân vật chính, thành đồng đội của nhân vật chính. Có thể bạn cũng khá bất ngờ nhưng đừng hỏi tại sao Lưu Uyển lại viết vậy, vì lý do đó chỉ có bản thân Lưu Uyển biết thôi.

Mà cũng vì nguyên nhân này mà Lưu Uyển mới vui vẻ tìm đến Uy Lan đấy, cậu thật sự rất chờ mong nhân vật phản diện chính tay cậu viết ra, khi biết sự thật sẽ có phản ứng như nào.

Mọi thứ từ đầu đến cuối nó đã được Lưu Uyển tính toán từ trước, cậu cứ như một vị thần trong thế giới này vậy. Bởi cậu biết tất cả mọi thứ thế giới này sẽ xảy ra và chỉ cần cậu muốn cậu cũng có thể thay đổi nó, hay thậm chí là phá hủy thế giới này một cách dễ dàng.

Suy nghĩ của Lưu Uyển thật ra không giống người bình thường, thứ gì càng nguy hiểm càng không bình thường thì Lưu Uyển càng thích, tuy vậy cậu vẫn có nguyên tắc của mình mà không điên rồ đến mức lúc nào cũng muốn phá hủy mọi thứ, cho nên cũng từ lúc nào đó mà Lưu Uyển mới cho ra đời cuốn tiểu thuyết này.

Cậu muốn viết ra những gì mình thích yêu thích, suy nghĩ của mình ra cuốn tiểu thuyết, từng câu từng chữ đều mang tâm huyết cho Lưu Uyển rất nhiều và nó khiến cậu thấy thật thỏa mãn khi viết ra cuốn tiểu thuyết này.

Vốn dĩ Lưu Uyển đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước để viết phần 2 của cuốn tiểu thuyết này, nhưng lại không ngờ tới bản thân mình lại xuyên vào cuốn sách do chính tay mình viết, thật ra lúc đầu Lưu Uyển không còn hứng thú nữa, chỉ là nhờ có cái hệ thống xuất hiện nó đã gợi lên hứng thú của cậu.

Càng tiếp xúc lâu Lưu Uyển nhận cái thế giới mình viết dường như thú hơn cậu tưởng rất nhiều.

...

Phía này Dư Mặc, Đàn Hứa và Tô Hải cuối cùng cũng tỉnh lại họ mở mắt ra đã thấy mình nằm trong phòng bệnh, sau đó mới biết được họ được bảo vệ phát hiện ra mà đưa tới bệnh viện, cả ba sau khi tỉnh lại điều đầu tiên nghĩ đến Uy Lan nhưng lại không thấy Uy Lan đâu. Nghĩ đến Lưu Uyển cả ba liền biết Lưu Uyển đã Uy Lan đi, cả ba lúc này liền hoảng hốt không quản vết thương trên người mình mà chạy đi tìm Uy Lan.

Sau một hồi tìm kiếm vẫn là Tô Hải phát hiện ra nhanh hơn, nhìn camera hướng mà Lưu Uyển tới là gần bờ biển, trong lòng Tô Hải liền căng thẳng. Hắn không dám chần chừ thêm nữa mà nhanh chóng lái xe đến đó.

Mà lúc này Dư Mặc và Đàn Hứa cũng nhanh tìm được nơi Uy Lan bị đưa, 2 người họ cũng lái xe tới đó, đợi đến lúc cả ba tìm được nơi thì chỉ thấy một dấu chân chỗ gần vách đá.

Nhìn từ độ cao này xuống sắc mặt ba người không mấy tốt đẹp, nhanh chóng gọi người đến tìm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.