Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 37



Mà Ưng Vệ lúc này cũng hiểu ý nhanh chóng ra hiệu với mọi người ngồi xuống, Tề Lạc thấy thế cũng gật đầu quay sang nhìn Lưu Uyển ra hiệu với cậu, cậu mới chịu buông tay ra ngồi xuống theo Tề Lạc.

Thế là bầu không khí im lặng lúc đó mới được bỏ qua mà bắt đầu được diễn ra, An Minh là người mới cũng là người phát ngôn trước, hắn liền lên tiếng giải thích đưa ra mọi phương pháp mình biết được, lẫn tình hình mà cả đội đang muốn. Có thể nói mỗi câu từ của An Minh đều nói rất rõ dành và đúng trọng tâm, hắn cũng rất tự tin trong lĩnh vực của mình và mong muốn bản thân mình được sự công nhận của mọi người mà giúp đỡ lẫn nhau.

Trong đó có 4 người Ưng Vệ đều cảm thấy ý kiến của An Minh mang lại rất hữu ích cho họ, hơn hết An Minh còn mang lòng thành mình ra để đảm bảo, khiến 4 người ít nhiều gì cũng có chút tán thưởng. Thật ra không đơn giản căn cứ của họ dễ dàng chấp nhận một người lạ đến vậy, chủ yếu do Khang Kiện mang loại dị năng có thể phán đoán được lời nói dối và sự thật, nhưng tất nhiên nó không phải vạn năng kiểu gì cũng sẽ có chút điểm yếu, giống như chính bản thân Khang Kiện khi nói chuyện với Lưu Uyển, hắn hoàn toàn không thể xác định được Lưu Uyển đang có mục đích gì.

Bởi mỗi câu từ của cậu Khang Kiện đều nghe ra được mỗi câu nói nói đó đều là sự thật cả. Chính vì sự thật đó mới càng khiến hắn cảm thấy nghi ngờ hơn, hơn hết phong cách nói chuyện của cậu quả thực rất ngắn gọn, nhưng điều quan nằm ở chỗ cậu nói rất ít, cho dù bọn họ có muốn dò hỏi điều ở cậu thì Lưu Uyển vẫn luôn dữ im lặng. Khiến họ không thể biết thêm được chút thông tin nào cả, cũng vì vậy mà Khang Kiện mới hoàn toàn không thể xác định được cậu muốn gì và có ý đồ gì.

Còn về phần An Minh này Khang Kiện nhận ra người này có nói dối về thân phận của mình nhưng lòng thành và muốn giúp đỡ thì lại là thật, dù không biết tại sao An Minh lại nói dối về thân phận của mình, nhưng dù sao nó cũng không quá ảnh hưởng gì đến căn cứ của họ, bởi chỉ cần An Minh mang lợi ích cho họ thì họ cũng không phải không chấp nhận được.

Dù sao xuất thân của mỗi con người ra sao nó cũng không quá quan trọng đối với họ, bởi nếu không có khi thật sự là quá khứ tồi tệ mà họ không muốn nhắc đến thì khả năng này qua thực là rất người nói dối về nó.

Chính vì vậy họ mới đồng ý cho An MiNh tham gia vào đội của họ, ừm tham gia thì tham gia rồi đó, chỉ là chủ yếu vẫn đợi Tề Lạc xác nhận mới được nếu Tề Lạc không chấp nhận thì họ sẽ lấy phương án khác, đó là lợi dụng.

Dù sao đi nữa tên An Minh này cũng có tài nếu có thì cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy được, bởi thứ họ cần nhất hiện tại là mang lợi ích về cho căn cứ của họ, còn về lý do là gì đi nữa thì 4 người này sẽ không quan tâm đâu.

Đương nhiên Tề Lạc cũng biết suy nghĩ này của đồng đội mình, nên anh mới bắt đầu suy nghĩ xét lại tình huống lúc này.

An Minh sau khi nói xong chờ đợi mọi người đưa ra ý kiến mình, 4 người lúc này cũng bắt đầu nên ra ý kiến riêng của mình, mỗi người một ý nhưng nhìn chung đều mong muốn mang lợi ích cho đội ngũ, còn Tề Lạc thì vẫn không hề lên tiếng chút nào, tư tế nãy giờ của anh vẫn luôn gữi nguyên, tay trái đặt lên bàn mà gõ từng nhịp rất quy luật, khuôn mặt thì luôn lâm vào trầm tư như thể suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng.

Mà mọi có vẻ như đã quen bộ dáng của anh vẫn tiếp tục nói tiếp …

Đang lúc họ đang nói chuyện thì bên Lưu Uyển bắt đầu có thông báo của hệ thống vang lên.

[ Đinh … thời gian nhiệm vụ trừng phạt sắp kết thúc, chúc mừng kí chủ sắp lấy lại được quyền kiểm soát nha ><, 10 giây đến ngược trừng phạt kết thúc sẽ được bắt đầu … ]

[ 10, 9, …, 7 …]

Mà Lưu Uyển khi nghe thấy âm thanh hệ thống thông báo thì bắt đầu cảm thấy hưng phấn hơn bình thường, chỉ là nhìn cái cách hiện giờ của hệ thống khi nói chuyện mà xem … thật đáng ghét, còn dáng khịa cậu đây à, được lắm cứ chờ mà xem sau này cậu chả thù nó thế nào, đến lúc đó xem ngươi còn dám dùng cách nói như thế hay không ha.

Nhìn dòng thời gian đang không ngừng đếm ngược tâm trạng bực bội bị hệ thống nói mà ngay sau đó liền bỏ qua, cậu lại bắt đầu trở nên phấn khích trở lại.

[ 3, 2, …1 ]

Đinh một tiếng Lưu Uyển lúc này liền cảm nhận được quyền kiểm soát cơ thể đã trở lại, lấy lại được quyền kiểm soát cậu lập tức không chịu nổi mà đứng dậy tay đập mạnh vào cái bàn.

Chỉ là ngay sau hình như cậu quên mất sức mạnh của mình thì phải, mà cũng đúng lúc đó đám người đang nói chuyện thì bị hành động của Lưu Uyển làm cho giật mình, và tất nhiên ngay sau đó cái bàn vốn đang yên lành lập tức nứt ra, cạch … một tiếng

Mọi người trong phòng lúc này kiểu:"…" (⊙_⊙)

Bọn quả thực bị hành động của đột ngột của Lưu Uyển làm cho giật cả mình không biết ra sao, ngay sau đó liền đứng dậy cách xa cái bàn đang trong quá trình từ từ nứt ra. Xong đó lại nhìn Lưu Uyển với ánh mắt kỳ dị, trong lòng lúc này đều là hàng loại câu hỏi chấm … chả lẽ họ nói gì sai sao, mà sao phải ứng lớn thế nhưng mà phản ứng này thì cũng hơn thái quá rồi đó.

Mà Tề Lạc cũng phát hiện ra có gì đó không đúng anh nhìn về phía Lưu Uyển rồi ngay sau đó chợt nhận ra ánh mắt hiện giờ của cậu đã thay đổi, giống như cậu trước kia đã quay trở lại vậy.

Tề Lạc lúc này cẩn thận lên tiếng dò hỏi:" Lưu Uyển ".

Lưu Uyển nghe vậy liền nhìn anh với ánh mắt sắp lạnh, xong đó lại nhìn cái bàn nhanh chón lùi ra xa chút. Một phút sau Lưu Uyển mới phản ứng lại, bình tĩnh mà nhìn đám người mỉm cười nhưng trông rất quỷ dị.

Lưu Uyển:" Ha tôi hơn xúc động chút ".

Đám người:"???".

Thế là bọn nhìn Lưu Uyển rồi lại nhìn cái bàn khuôn mặt kiểu, ha đây là xúc động một chút à. Cũng không đến nỗi ngay cả cái bàn gỗ Australian Buloke có độ cứng lên tới 5060 ibf, chỉ cần một nhát là có thể phá hủy được hay quá ha. Chưa nói đến dù hiện tại dị năng cũng xuất hiện nhưng loại bàn này đã được Ưng Vệ nâng cấp lên rất nhiều, độ cứng hiện giờ của nó phải nói đã lên gấp 5 lần rồi.

Nhưng mà Lưu Uyển chỉ cần một cú đập thôi đã phá hủy thành như vậy! ha thật sự không có gì để nói luôn á aaaa, thật không biết thực lực của cái tên Lưu Uyển mạnh cỡ nào mà đến mức đem nó phá hủy chỉ cần một nhát luôn đó??.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.