Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 45



Thời gian cứ thế nhanh chóng trôi lần này trên đường họ thuộc lợi đi đến nơi đó hơn rất nhiều, có lẽ và vì nhiều người càng chết, hoảng sợ nên không ai dám bước ra ngoài, vì thế mà bọn họ không còn gặp quá nhiều chướng ngại chỉ là đường đi vẫn cực kỳ khó khăn, bọn phải vấn vả dọn dẹp lắm mới dễ dàng đến được đây.

Bầu trời lúc này cứ thế lần nữa bắt đầu tối dần buổi đêm thứ hai tiếp tục của bọn tiếp tục được diễn ra. Lần này có khinh nghiệm hơn lần trước họ nhanh chóng làm xong mọi thứ đứng canh gác. Trong bóng tối Tề Lạc đang đứng nhìn đám quái vật bên ngoài bỗng chốc anh liền cảm nhận ra được gì đó.

Trực giác của anh trước giờ luôn luôn đúng, anh nhanh chóng gọi mọi người dậy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Bầu trời càng lúc càng tối đen tiếng gào thét của quái vật bắt đầu cất lên, bọn chúng đang không ngừng tiến gần hơn về phía trước như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Tề Lạc cầm vũ khí trên tay nắm chặt quan sát mọi thứ xung quanh.

Mọi người cũng đứng thành hình tròn bao vây lấy Uy Lan ở giữa vì cậu không có dị năng, cũng không thể đánh nhau nên cần phải bảo vệ. Trong lòng mỗi người lúc này ai nấy đều hết sức căng thẳng, không dám thở mạnh vì sợ xảy ra sơ xuất quái vật sẽ lập tức tấn công.

Dưới ánh sáng bóng điện Mặt Trời được chiếu thẳng vào nhóm người, mà Uy Lan lúc này cũng căng thẳng nhìn về phía dị năng của Hộ Hùng phát ra trong đầu liền bỗng nảy số nói:" Hộ Hùng hay là cậu tạo một đám lửa vây xung quay nơi này đi, tôi thấy hình như chúng nó sợ lửa như vậy biết đâu được chúng sẽ không dám tấn công ".

Hộ Hùng nghe xong cũng cảm thấy hợp lý thế là dưới sự đồng ý của Tề Lạc, hắn nhanh chóng điều khiển dị năng vây quanh lấy khu vực, nhưng vì để bảo an toàn của mọi người Hộ Hùng cố gắng kiểm soát dị năng một cách an toàn, bên cạnh Ngô Chi Tề thấy thế bắt đầu sử dụng dị năng hệ băng của mình, tạo ra gần mọi người để đảm bảo không bị nóng chết.

Quả nhiên thế là ngay giây sau đó đám quái vật liền lùi lại không dám tiếng lên, mọi người thở phào một chút nhưng trong lòng vẫn cảnh giác không thôi, họ lúc này không nhịn được tán thưởng trình độ IQ này Uy Lan, quả nhiên kẻ thông minh ắt có chỗ dùng tới.

Đêm hôm đó cứ thế nhanh chóng qua đi, quái vật biến mất họ lần nữa nhanh chóng thu dọn chuẩn bị lên đường, trên đường đi tối qua có vì không được ngủ nên mọi người thỉnh thoảng thay phiên nhau để nghỉ ngơi, vì để đảm bảo tối nay phải có tinh thần đối phó với đám quái vật này.

Mất ngày sau đó cuối cùng đám người Tề Lạc cũng đã đến nơi may mắn cho họ quái vật không tiếp tục thăng cấp, nên họ may mắn an toàn mà đến nơi được nơi này.

Tề Lạc đứng nhìn vùng biên giới trước mắt, xa xa có thấy một hòn đảo Lộ cách đó không quá xa mà cũng không quá gần, mà anh cũng cảm nhận được một làm sóng kì lạ mạnh mẽ từ nơi đó phát ra rõ hơn, trong lòng càng khẳng định có vẻ như đúng như Lưu Uyển nói, ở đây thật sự có thứ họ cần tìm.

Khang Kiện cũng bắt đầu quan sát hòn đảo này nói:" Trước đó chúng ta cần tìm một con thuyền mới có thể qua được ".

Tề Lạc gật đầu nói với mọi người công cuộc chuẩn bị tạo ra một con thuyền, bởi nơi này vốn vắng vẻ không có cư dân sinh sống nên xung quanh chả có lấy một con thuyền, đành phải bắt tay vào tìm kiếm, lợi dụng mọi thứ nơi này có thể làm được con thuyền mà bắt đầu chế tạo.

Vì hiện tại ai nấy đều có dị năng ít nhiều gì cũng dễ dàng làm ra được con thuyền hơn, chỉ là vẫn phải mất hơn nửa ngày sau đó, con thuyền cuối cùng mới được hoàn thành. Khi họ làm xong cũng là lúc bầu trời lần nữa lại tối, nhóm người thấy thế liền nhanh chóng dọn dẹp, thắp lên những ánh sáng ngọn lửa xung quay vây quanh lấy họ.

Quái vật xuất hiện cũng là thời điểm mọi người cảnh giác nhất, xung quanh đầy rẫy nguy hiểm, kèm theo tiếng kêu kì quái của đám quái vật liên tục phát ra, khiến ai nấy nghe mà lòng sợ hãi.

Nhóm người lúc này tụ tập lại với nhau quan sát mọi nhất cử nhất động của đám quái vật, để đề phòng trường hợp không hay xảy ra, bầu không khí xung quanh phút chốc trở nên căng thẳng, không một ai dám mở lời nói chuyện mà tận trung quan sát mọi thứ.

Trong không gian tiếng gió thổi bắt đầu mạnh hơn đám quái vật không biết vì sao lại ngừng kêu, im lặng đến khác thường. Mọi người xung quanh thấy tình hình không ổn đều lập tức đứng dậy nhìn nhau gật đầu, họ bắt đầu đề cao cảnh giác hơn.

Đùng … một tiếng một đám con quái vật màu lam xuất hiện bắt đầu tiến tới phá hủy ngọn lửa, ngay sau đó nhóm người liền nhanh chóng tạo ra dị năng không ngừng tấn công về phía quái vật đang đến gần, tốc độ của con quái vật màu lam này rất nhanh, mà chúng không chỉ có một con hơn chục con lận.

Điều này làm cho nhóm người Tề Lạc khó có thể đối phó kịp lúc, chúng có vẻ dần thông minh hơn trước, thay vì tấn công con người nó lại tiến lên phá hủy những thứ đang được thắp sáng. Mắt thấy tình hình sắp không ổn Tề Lạc nhanh chóng tạo một vòng bảo vệ cho nơi này, tấn nhiên lớp phòng vệ Tề Lạc tạo ra nếu đối với loài quá vật kém cỏi khác ít nhiều gì cũng duy trì được khá lâu, nhưng đối với con quái vật này thì không hẳn.

Bởi chúng có sức mạnh rất khủng bố và nó đang không ngừng liên tục tấn công lớp phòng vệ đó, mắt thấy lớp bảo hộ cứ thế dần dần có giấu hiệu bị nứt ra, Tề Lạc ra hiệu với mọi loại hợp lực đánh về phía con quái vật này. Đùng … một tiếng do những con còn lại xung quanh kém hơn sợ ánh sáng nên chúng không dám gần, mà đợi đến khi quái vật lam thành công phá hủy được một nguồn ánh sáng thì chúng mới bắt đầu tiến đến tấn công.

Uy Lan lạ là người không may mắn đứng gần nơi đó, hắn vốn không có sức chiến đấu gì mấy, mắt thấy con quái vật đang tiến tới tấn công mình đôi mắt của Uy Lan trừng to.

Ngô Chi Tề đang không ngừng chiến đấu với đám quái vật, nhìn thấy Uy Lan bị tấn công lập tức hét lên:" An Minh ".

Tề Lạc nghe thế nhanh chóng quay đầu lại, định dùng dị năng tấn công nó nhưng không kịp, đùng … một tiếng con quái vật không biết vì sao lập tức bay xa, một thanh niên không rõ từ đầu xuất hiện sử dụng dị hệ quang của mình chiếu sáng lại nơi này, có lẽ ánh sáng quá mạnh mẽ chiếu thẳng về phía quái vật, khiến chúng lập tức nheo mắt lại, phản ứng chậm chạp hẳn đi.

Mà nhóm người thấy thế liền nhân cơ hội này ra sức tiêu diệt đám quái vật, đến khi con quái vật màu lam cuối cùng bị giết chết, những con quái vật kém hơn thấy thế cùng lập tức lui lại xa hơn, không còn dám tới gần nhóm người đó nữa.

Xung quanh bắt đầu trở lại bình thường mọi người thấy thế không nhịn được thở phào quay sang nhìn thanh niên kia, thì đập vào mắt là cảnh thanh niên kia đang ôm lấy Uy Lan. Ai nấy đều há hộc mồm với vẻ khó tin được, cảm thấy tam quan của mình lập tức vỡ vụng.

Thanh niên đó căng bản chẳng hề để tâm đến nhóm người mà ôm chặt lấy Uy Lan giọng nói run rẩy:" Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.