Tay Thân Tự Cẩm bị thương không phải rất nghiêm trọng, chỉ là bị thương ngoài da, nhưng mặt ngoài vết thương thoạt nhìn vẫn rất kh ủng bố, thời điểm khâu vết thương, Xa Cố Lai đều cảm thấy đau thay nàng.
Thân Tự Cẩm lại không có phản ứng gì, biểu tình bình tĩnh, một tiếng cũng không kêu.
Sau khi băng bó xong, Thân Tự Cẩm liền có thể xuất viện, Xa Cố Lai đưa nàng tới trường học.
Trên đường đi, hai người cũng không nói chuyện.
Xa Cố Lai nhìn mấy mũi khâu trên lòng bàn tay Thân Tự Cẩm, nhíu mày luôn muốn nói chút gì đó, nhưng lại nói không nên lời.
"Em vì cái gì đột nhiên lao ra." Xa Cố Lai vừa nhìn xe, một bên ý vị không rõ hỏi.
Thân Tự Cẩm cúi mặt thấp xuống, thần sắc tái nhợt, hơi hơi nhếch lên một nụ cười, bộ dáng nhìn rất ngoan, "Bởi vì chị phải bị thương, em không nghĩ nhiều liền xông lên."
Trái tim đang chảy xuôi của Xa Cố Lai chợt phanh động cổ quái, lan tràn trong xương cốt, cô cho tới bây giờ không có loại cảm giác này, không rõ trong lòng cổ cảm giác này là loại tình cảm gì.
Theo lý thuyết, Thân Tự Cẩm chết sống không có quan hệ gì với cô, thay cô cản dao cũng là nàng tự nguyện, Xa Cố Lai cảm thấy bản thân sẽ không cảm kích nàng, dù sao Thân Tự Cẩm trước đó đối với cô làm nhiều chuyện không đủ để dùng loại chuyện này để tẩy trắng.
Cô hẳn nên âm thầm cao hứng, đối nỗi thống khổ của nàng.
Hẳn nên mừng thầm, thế nhưng cô lại không có cảm giác cao hứng quá nhiều.
Xa Cố Lai giãy dụa trong nội tâm phiền chán của mình, cô căm ghét mình bây giờ không quả quyết, điều này không giống bản thân cô.
Xa Cố Lai trong lòng loạn thành tê dại, cũng không có tâm tư nói chuyện cùng nàng.
Thân Tự Cẩm thật lâu không có nghe được cô nói nửa câu.
Ngay cả nói chuyện cũng không muốn cùng nàng nói nhiều lời sao?
Thân Tự Cẩm cúi mắt xuống thấy băng gạc trên lòng bàn tay, ánh mắt trống rỗng.
Chu Tứ vào tù, Trần Hữu Phồn tử vong, hai nhân vật quan trọng của thế giới này đều bị phá hủy.
Đều do một tay nữ chủ tạo thành không có ngoại lệ.
Hai người bọn họ điểm giống nhau đều là đã từng khi dễ qua Xa Cố Lai.
Thân Tự Cẩm nghĩ tới lời bọn họ đã từng nói với nàng, để bản thân nàng rời xa Xa Cố Lai.
Nàng trước kia không nguyện ý theo đuổi ý nghĩa của lời nói đó đến cùng, bởi vì nàng cảm thấy đây đều là lời chửi bới nói nhảm về Xa Cố Lai, bất quá đều là lời nói vô dụng nhằm khích bác ly gián.
Nàng tin tưởng Xa Cố Lai không phải là người như thế.
Nàng mặc dù lạnh nhạt, nhưng là một người rất tốt.
Nhưng nàng bây giờ không hiểu sao lại bắt đầu suy tư với những lời này.
Nàng nghĩ Xa Cố Lai rốt cuộc là hạng người gì.
Thân Tự Cẩm liều mạng nghĩ, lại tái nhợt phát hiện, bản thân thật ra hoàn toàn không hiểu Xa Cố Lai, nàng đối Xa Cố Lai lý giải phần lớn bắt nguồn từ ấn tượng được miêu tả trong sách.
Nàng chỉ là đơn thuần cho rằng Xa Cố Lai giống như nàng có tuổi thơ thê thảm, nhưng tự thân lại có tính tình lãnh đạm thập phần cường đại.
Rất nhiều lần, tựa hồ cũng chỉ có nàng một mình nhiệt tình tiến lên phía trước, mà Xa Cố Lai lãnh đạm kiệm lời, cũng không mười phần thân cận nàng, cũng từ chối nàng ôm, rõ ràng các nàng là người yêu, lại không có nửa điểm thân mật của tình nhân.
Thậm chí ngay cả điều nàng yêu thích cũng không thèm để ý.
Thân Tự Cẩm tự cho rằng Xa Cố Lai chỉ là tính tình lãnh đạm, nhưng thật là như vậy sao?
Nàng không dám nghĩ sâu.
Những chi tiết kia lướt qua như hải triều rút lui, vô số cát đá lạnh băng hiện lên ở trước mắt.
Thân Tự Cẩm thiên tính đơn thuần, nhưng cũng không có nghĩa là nàng ngốc, nàng chỉ là thật không dám tin tưởng suy đoán của nàng.
Quá lạnh lùng, giống như cao băng, Thân Tự Cẩm không dám đi suy đoán nữa.
Đã từng là người khi dễ Xa Cố Lai, đều bị cô trả thù, đủ để chứng minh tâm lý trả thù của Xa Cố Lai cực mạnh.
Mà nguyên chủ đã từng cũng không khá hơn chút nào, nàng ta đối đãi với Xa Cố Lai thế nào, Thân Tự Cẩm rất rõ ràng.
Như nam chủ nam phụ đều bị cô phá hủy, một nữ phụ ác độc như nguyên chủ thật có thể tránh khỏi nữ chủ trả thù sao? Đừng nói chi là yêu nàng, thậm chí hai người còn kết giao.
Thân Tự Cẩm trước đó bị tình cảm của mình che mắt, bây giờ suy nghĩ một chút quan hệ của hai người căn bản cũng không bình đẳng. Xa Cố Lai cùng nguyên chủ có quan hệ vốn vặn vẹo, thật có thể như nàng suy nghĩ trở thành một mặt bình tĩnh ôn hòa như mặt hồ sao?
Nguyên chủ cùng cô ở giữa có quá nhiều ân oán tồi tệ, nàng một cái cái sau vượt cái trước loạn nhập người, dựa vào cái gì có thể cho rằng có thể dễ dàng mà loại bỏ hết thảy đây.
Nói một cách khác, thật sẽ có người thích bạo hành người khác sao?
Phảng phất có một thùng nước lạnh như băng, đổ vào nàng vì suy nghĩ ngây thơ ngu xuẩn, hung hăng hất lên tình cảm mông lung tốt đẹp của nàng, đem nàng từ trong ảo tưởng kéo về hiện thực, lưu lại run lẩy bẩy vì lạnh.
Thân Tự Cẩm rốt cuộc hậu tri hậu giác cảm nhận được hết thảy những gút mắc sau lưng.
Nàng đã nghĩ quá đương nhiên rồi.
Thế nhưng là, Xa Cố Lai trước đó đối với nàng tốt lại giống như không phải giả, bởi Thân Tự Cẩm khó mà cảm nhận được ý tốt.
Nguyên nhân chính là như thế, nàng mới thống khổ.
Nàng không biết hiện tại tình cảm của hai người rốt cuộc là cái gì. Nàng tàn nhẫn phát hiện, Xa Cố Lai có khả năng không yêu nàng, nhưng cô đối với nàng lại là một tồn tại khắc sâu trong trí nhớ.
Tình cảm của Xa Cố Lai dành cho nàng là gì?
Nàng thật sự rất muốn biết.
Trước kia cảm thấy Xa Cố Lai yêu bản thân nàng, bây giờ nàng lại không xác định được.
Thân Tự Cẩm thật không biết phải hình dung như thế nào tình yêu của Xa Cố Lai cùng nàng.
Nàng không hiểu, cũng không dám hỏi Xa Cố Lai.
Thân Tự Cẩm bị vây trong sương mù không thấy rõ lối đi, mấy ngày nay tinh thần uể oải rất nhiều, Bạch Minh Dục nhìn đau lòng muốn chết, vẫn luôn truy hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
Thân Tự Cẩm không muốn nói cho cô biết, quá phức tạp, chính bản thân nàng cũng không hiểu rõ.
Qua mấy ngày có một trận khảo thí, Thân Tự Cẩm quyết định trước tạm thời đặt tâm tư ở đây.
Thư viện có rất nhiều người, Thân Tự Cẩm thật vất vả chiếm được một vị trí, một nữ sinh đột nhiên đi đến đối diện nàng.
Thân Tự Cẩm ngẩng đầu, là Tang Hòa.
Tang Hòa sớm đã thấy nàng, thấy nàng có chỗ ngồi liền đi tới.
"Giúp tôi giữ chỗ đi." Tang Hòa mang khẩu trang và mũ, nhỏ giọng nói, "Tôi muốn đi toilet."
Thân Tự Cẩm đối với Tang Hòa người này ấn tượng rất phức tạp, nhưng nàng không tiện cự tuyệt người khác, dù sao Tang Hòa cũng không làm gi nàng.
Nàng gật đầu.
Tang Hòa cười lên, "Cảm ơn."
Cô ấy rất nhanh liền từ toilet ra tới, ngồi đối diện Thân Tự Cẩm.
Cô ấy mặc dù có thông cáo rất nhiều, nhưng sẽ không bởi vì diễn mà trì hoãn việc học.
Hai người ăn ý không cùng đối phương nói chuyện, đều tự làm riêng của mình.
Nửa đường Thân Tự Cẩm muốn đi lấy nước, nhìn thấy Tang Hòa không có nước, liền hảo tâm hỏi một câu có cần lấy nước hay không.
Tang Hòa vội vàng gật đầu, "Muốn, cám ơn em."
Mấy giờ trôi qua rất nhanh, hai người học không sai biệt lắm, liền rời khỏi thư viện.
Thân Tự Cẩm chuẩn bị về phòng ngủ, Tang Hòa từ phía sau đuổi theo, "Em chờ một chút."
Tang Hòa vỗ vỗ bờ vai của nàng, "Đã trễ thế này, cùng đi ăn đi."
Thân Tự Cẩm cảm thấy hai người còn không có thân đến mức có thể cùng đi ăn cơm, đừng nói chi ở giữa còn có quan hệ của Tang Hòa cùng Xa Cố Lai, Thân Tự Cẩm đối mặt với cô ấy luôn cảm thấy là lạ.
Nàng vô ý thức từ chối, "Em còn có việc..."
Tang Hòa biết nàng muốn nói gì, ai một tiếng, "Không nên cự tuyệt học tỷ, em vừa mới thay tôi lấy nước, tôi mời em ăn cơm, yên tâm, tôi có tiền."
Thân Tự Cẩm đối mặt với người nhiệt tình luôn luôn sẽ ngượng ngùng, nàng còn nghĩ giãy giụa một chút.
"Không được đi."
"Em có phải hay không chán ghét tôi?" Tang Hòa hơi nghiêng đầu.
Không tính là chán ghét, nhiều nhất chỉ là có một chút ghen tị, ghen tị quan hệ của cô ấy cùng Xa Cố Lai.
Cái này cũng bình thường, nàng thích Xa Cố Lai, dù cho phần thích này hiện đang từ từ biến chất vặn vẹo, nhưng bản chất vẫn là thích.
Chỉ cần thích liền sẽ có tâm tình tiêu cực.
Thân Tự Cẩm có thể cảm giác được Tang Hòa là một người rất tốt, thế này ngược lại là nàng có vẻ lòng dạ hẹp hòi, liền vội vàng lắc đầu "Em không có ý này."
Tang Hòa cảm thấy nàng lắc đầu bộ dáng rất đáng yêu, giống gấu Teddy lông xù, không nhịn cười được, "Vậy được, đi thôi, đi ăn cơm nào."
Thân Tự Cẩm không cự tuyệt nữa, đành phải đáp ứng.
"Tay em bị thương à, để tôi giúp em cầm sách." Tang Hòa nói liền muốn giúp nàng.
Thân Tự Cẩm ngượng ngùng phiền phức người khác, "Không sao học tỷ, em có thể tự cầm được."
"Cầm mấy cuốn sách mà thôi, không có gì." Tang Hòa cường thế đoạt lấy sách trong tay của nàng.
Thân Tự Cẩm mặt đỏ rần, bởi vì ngượng ngùng.
"Muốn ăn cái gì, Tự Cẩm." Tang Hòa vào nhà ăn, hỏi nàng.
Thân Tự Cẩm ngoài ý muốn, "Học tỷ, chị biết tên của em sao?"
"Khẳng định a, em là bạn bè duy nhất của chị Cố Lai, tôi làm sao có thể không biết." Tang Hòa tìm một cái bàn để sách xuống.
Bạn bè duy nhất sao?
Chỉ là bạn bè à.
Xa Cố Lai vẫn là không nói với bất kỳ người nào quan hệ thực sự của các nàng.
Thân Tự Cẩm buồn bực một hồi, rất nhanh liền bị Tang Hòa kéo đi mua cơm.
Hai người mua cơm xong, ở vị trí bên trên ngồi xuống.
Thời điểm này người ăn cơm không nhiều, không thì Tang Hòa sẽ không tới đây ăn, cô ấy lúc ăn cơm thích nói gì đó, vẫn luôn lôi kéo Thân Tự Cẩm trò chuyện.
"Em cùng chị Cố Lai quen nhau như thế nào." Tang Hòa tò mò.
Thân Tự Cẩm đang chậm rãi ăn cơm, lập tức ngừng lại, nàng nên nói như thế nào đây?
Nên nói cảnh tượng nguyên chủ cùng cô gặp mặt hay là cảnh tượng nàng xuyên đến thế giới này cùng cô gặp mặt.
Cảnh tượng đó cũng không quá tốt.
"Liền... quen nhau như vậy." Thân Tự Cẩm không muốn ăn, dùng đũa chọt chọt cơm một chút.
"Xem ra là không thể nói a." Tang Hòa cười nói.
"Vậy học tỷ chị thì sao?"
"Tôi a." Tang Hòa vẫn cười như cũ, chỉ là ánh mắt có chút gian, "Là tự tôi chủ động đi tìm chị ấy tạo cơ hội gặp mặt."
Thân Tự Cẩm nói bất chấp đầu óc, "Chị thích chị ấy sao?"
Tang Hòa sửng sốt một chút, "Cái gì?"
Thân Tự Cẩm vội vàng giải thích, lúng túng mặt đỏ rần, "Không phải, ý của em là..."
Tang Hòa che miệng không nhịn cười được, "Em làm sao lại nghĩ như vậy, tôi nhìn giống thích cô gái lắm sao?"
Thân Tự Cẩm thành thật lắc đầu.
Tang Hòa khóe mắt mang theo ý cười, "Quan hệ hai chúng ta tương đối phức tạp đó."
Phức tạp như thế nào.
Thân Tự Cẩm tò mò, lại không dám hỏi, chỉ mở to đôi mắt nước trong và gợn sóng, thẳng tắp nhìn cô ấy.
Tang Hòa cũng không ăn được, liền buông đũa xuống.
Cô ấy đối Thân Tự Cẩm ấn tượng không tệ, ở bên nàng ngoài ý muốn có thể hạ giá bản thân, dù sao Thân Tự Cẩm cùng Xa tổng quan hệ không tệ, những sự tình này nói ra cũng không quan hệ.
Tang Hòa đã từng có một chị gái, hai người quan hệ rất tốt, cô ấy gần như là được chị gái nuôi lớn.
Nhưng một năm kia chị gái của cô ấy gặp tai nạn máy bay chết rồi, Tang Hòa có một lần muốn bồi chị gái cô ấy cùng chết.
Cho đến khi xem điện thoại cô ấy nhìn thấy hình ảnh Xa Cố Lai, khí chất của cô cùng đôi mắt chị gái cô ấy đều cực kỳ giống nhau như đúc.
Tang Hòa thực sự rất muốn gặp chị gái, liền đi đến công ty của Xa Cố Lai.
Cô ấy nghĩ rất đơn giản, chỉ là muốn dùng gương mặt của Xa Cố Lai để xoa dịu tượng niệm của bản thân đối với chị gái.
Nhưng không nghĩ tới là, gương mặt của cô ấy cùng người bạn tốt đã chết của Xa Cố Lai lại giống nhau đến mấy phần.
Hai người đều có nhu cầu của riêng mình, Tang Hòa lợi dụng Xa Cố Lai thành chị gái mình xem như chị gái luôn ở bên người cô ấy ở hiện thực, Xa Cố Lai lại lợi dụng cô ấy để xoa dịu nỗi áy náy chưa kịp đền bù cho bạn tốt.
Hai người đều biết rõ lòng dạ nhau, lại không vạch trần đối phương, chỉ duy trì loại quan hệ quỷ dị này.
"Không nghĩ tới sao, quan hệ chúng ta kỳ quái như vậy mà." Tang Hòa nói.
Thân Tự Cẩm rất chấn động, nàng gật gật đầu.
"Người bạn tốt đó của Cố Lai với chị ấy rất quan trọng sao?" Thân Tự Cẩm do dự nói.
"Quan trọng a, đó là người xuất hiện trước em là người bạn duy nhất của chị Cố Lai, người kia đối với chị Cố Lai có ý nghĩa đặc biệt." Tang Hòa nghĩ nghĩ, sờ sờ mặt mình, "Đoán chừng là mất sớm, chị Cố Lai luôn cảm thấy hết sức thống khổ, có đôi khi nhìn mặt tôi mà thường xuyên thất thần, đại khái là đang nhớ cô ấy đi."
Thân Tự Cẩm cảm thấy khó chịu.
Xa Cố Lai tựa hồ cho tới bây giờ không có vì nàng mà thương tâm.
"Tên là Tần An Mục phải không?" Thân Tự Cẩm thấp giọng nói.
Tang Hòa nói: "Đúng, em còn biết cái tên này a. Xem ra em đối với chị Cố Lai cũng thật quan trọng."
Thân Tự Cẩm cười cười, không có phản bác cô ấy.
Tang Hòa nhìn thấy cái gì đó, tiến lên trước, sờ lấy vòng tay của nàng, "Cái vòng tay này —— "
"Sao vậy?"
"Đây không phải chị Cố Lai chuẩn bị cho Tần An Mục sao?" Tang Hòa vô ý thức thấp giọng một câu.
Cô ấy tự cho là nói rất nhỏ, nhưng Thân Tự Cẩm lại nghe được, nàng cho rằng mình nghe lầm, bỗng nhiên cầm cổ tay Tang Hòa, gấp giọng "Chị nói cái gì? Cái gì gọi là chuẩn bị cho Tần An Mục?!"
Tang Hòa ý thức được bản thân lỡ miệng, vì thế không nói nên lời, "Không có, tôi nói lung tung thôi."
"Học tỷ." Thân Tự Cẩm liều mạng làm bản thân tỉnh táo lại, trái tim gấp muốn nhảy ra ngoài, "Chị nói cho em đi, cầu xin chị, nói cho em đi."
Tang Hòa nhìn đôi mắt của nàng.
Ướt át vỡ vụn.
Vốn nên là một gương mặt đáng yêu sáng rỡ, lại có một đôi mắt bi thương.
Tang Hòa chỉ có thể tự trách mình lanh mồm lanh miệng, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cô ấy cũng kéo không về được, chỉ có thể nói hết.
"Đó là vòng tay mà chị Cố Lai định cho Tần An Mục, Tần An Mục thân thể không tốt, đặc biệt cầu cho cô ấy." Tang Hòa nói, lại thấy đôi mắt Thân Tự Cẩm ướt át đang từ từ biến đỏ mà vỡ vụn.
"Chỉ là cuối cùng Tần An Mục bệnh tim tái phát chết rồi, chị Cố Lai còn chưa kịp đưa cho cô ấy, cái vòng tay này vẫn luôn được chị ấy cất giữ. Tôi tò mò, liền hỏi chị ấy cái vòng tay này làm sao bây giờ? Chị ấy nói cái vòng tay này đã không còn ý nghĩa, hôm nào đó muốn vứt nó đi."
"Nhưng mà nó hiện tại vì sao ở trên tay của em vậy?" Tang Hòa không hiểu.
Thân Tự Cẩm thấy bản thân nghèn nghẹn không thể phát ra tiếng nói.
"Khẳng định là vậy sao?"
Tang Hòa ừ một tiếng, "Em có thể nhìn thử ở giữa viên hạt châu kia có phải có khắc một số ký tự xem không hiểu không, đó là chữ Phạn tên của Tần An Mục."
Thân Tự Cẩm không muốn xem, bởi vì nàng biết viên kia hạt châu xác thực có một số ký tự mà nàng xem không hiểu.
Vừa mới bắt đầu nàng không nghĩ nhiều, tưởng rằng đó là một số kiểu chữ lời chúc phúc đặc thù.
Thì ra đó là tên của một người khác.
Lòng nàng tràn đầy vui mừng vì đồ vật mà người khác không cần.
Quá châm biếm.
Giữa cổ họng có cảm giác dâng lên một trận nôn mửa, nàng khó chịu rất muốn ói.
Điều này khiến nàng tiêu tan thế nào đây, mình tới đầu đến cuối nhận đồ vật đó, còn ngu xuẩn tưởng rằng đó là vật may mắn của mình.
Kẻ trộm ngây thơ.
Thật ra nàng cho tới bây giờ không có được cái gì đi, tất cả đều là lừa dối.
Ngày đó Xa Cố Lai lừa nàng nói là đặc biệt cầu cho nàng, đích thật là đặc biệt cầu, lại không phải cho nàng.
Xa Cố Lai rốt cuộc lừa nàng bao nhiêu.
Vì cái gì hết thảy nàng có đều không phải của nàng.
Vì cái gì Xa Cố Lai muốn gạt nàng.
Đắng tâm tích lự lừa dối nàng rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Nàng đã làm sai điều gì sao?
Nàng rõ ràng yêu cô như vậy, hận không thể đem tất cả của bản thân đều dâng lên cho cô, cuối cùng lại phát hiện bản thân không lấy được gì cả.
Vì cái gì.
Vì cái gì.
Vì cái gì.
Vì cái gì tất cả đều không phải nàng.
Nàng thật cái gì cũng không có thể có sao?
Nhưng mình chỉ là muốn được một chút tình yêu chân thành thôi.
Nàng giống như một thùng rác, nhận lấy rác rưởi mà người khác không cần.
Thân Tự Cẩm mặt không đổi sắc, một chuỗi nước mắt xẹt qua gò má tái nhợt, nhẹ nhàng nhỏ xuống ở xương quai xanh, lại không có người biết.
Tang Hòa luống cuống, tranh thủ thời gian lấy ra tờ giấy muốn giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt, Thân Tự Cẩm lại nắm lấy cổ tay của cô ấy.
"Học tỷ." Âm thanh của Thân Tự Cẩm nghèn nghẹn, trên mặt còn chống đỡ một nụ cười ôn thuận, nhu hòa lại làm người đau lòng.
"Cám ơn chị đã nói cho em."
"Chị yên tâm, tem sẽ không đem chuyện ngày hôm nay của hai chúng ta nói cho chị ấy." Thân Tự Cẩm đứng lên, hướng cô ấy gật gật đầu.
"Cám ơn chị mời em ăn cơm, em đi trước."
Tang Hòa phiền não nắm lấy tóc, sau đó gọi điện thoại cho bạn của mình, "Bảo bối, mình giống như gây họa rồi."
Thân Tự Cẩm đi trên đường, bên tai là âm thanh xa xa mơ hồ của đám người, bước chân phù phiếm, nàng tựa như một mình đi vào không gian tĩnh mịch, bước đi cô độc nuốt chửng thân thể nàng.
"Tiểu Cẩm!" Bạch Minh Dục lôi kéo nàng hướng bên cạnh, "Cậu xảy ra chuyện gì? Thấy xe cũng không biết tránh a."
Thân Tự Cẩm ngơ ngác nhìn cô.
Bạch Minh Dục muốn trách cứ đột nhiên nói không ra lời, cô ôm lấy khuôn mặt Thân Tự Cẩm, đau lòng nói "Tiểu Cẩm của chúng ta thế nào vậy? Vì cái gì có biểu tình này, là ai khi dễ cậu sao?"
Thân Tự Cẩm bờ môi nhúc nhích mấy cái, sau đó ôm Bạch Minh Dục.
Bạch Minh Dục vỗ vỗ lưng của nàng, như dỗ dành đứa nhỏ, "Không có việc gì không có việc gì, Tiểu Cẩm, nói cho mình là ai làm cậu không vui, mình đi tìm người đó."
Thân Tự Cẩm lắc đầu, không nói lời nào.
Nên nói cái gì đây?
Nói nàng bị Xa Cố Lai lừa gạt rất thảm, nói nàng giống như kẻ trộm đoạt đồ vật của người khác sao.
Vẫn là nên nói nàng giống như kẻ ngu ngốc mỗi ngày đều vì thứ không thuộc về mình mà đắc chí.
Nàng nói không nên lời.
Những lời này là dao găm, là khối băng, là đinh sắt, hòa tan trong xương cốt nàng, khiến nàng từng giây từng phút đau đớn.
Bạch Minh Dục không biết nàng xảy ra chuyện gì, cảm thấy đau lòng muốn chết, cô đưa Thân Tự Cẩm đến công viên giải sầu một chút.
Hai người ngồi trên ghế dài, Thân Tự Cẩm nhìn chằm chằm mặt hồ trước mắt, cả người giống như chết lặng, trầm mặc không nói.
"Tiểu Cẩm, cậu nói một chút đi." Bạch Minh Dục tới gần mặt của nàng, lo lắng muốn chết, "Nói cho mình một chút, được không?"
Thân Tự Cẩm thật sự không biết nói cái gì, nàng hơi mệt mỏi.
Nhưng nhìn thấy bạn tốt vì bản thân mà lo lắng, nghĩ nghĩ vẫn không quá tốt.
"Mình... Không có việc gì đâu." Thân Tự Cẩm nhẹ giọng, "Mình chỉ là đột nhiên biết một số việc thôi."
"Chuyện gì." Bạch Minh Dục khẩn trương hỏi.
Thân Tự Cẩm cầm tay của cô, cười nhạt, muốn bày ra nụ cười như lúc trước.
"Một chút chuyện nhỏ thôi, mình rất nhanh sẽ xử lý tốt."
Nụ cười của nàng mặc dù đã hết sức giả vờ mềm mại như trước, nhưng cuối cùng vẫn giấu không được mệt mỏi trong đó.
Bạch Minh Dục biết bản thân hỏi không được cái gì, dự định trở về sẽ len lén điều tra.
Cô nhéo nhéo gương mặt của Thân Tự Cẩm, "Có cái gì không vui nhất định phải nói cho mình biết, cậu nhìn coi mặt của cậu không có bao nhiêu thịt, mình đau lòng chết đi được."
Thân Tự Cẩm khẽ mỉm cười một cái, vừa ngại ngùng vừa đáng yêu.
Nhưng Bạch Minh Dục vẫn nhìn ra được giữa lông mày của nàng nhuộm màu bi thương.
*
Thân Tự Cẩm đã thật lâu không gửi tin nhắn cho Xa Cố Lai, Xa Cố Lai mấy ngày nay lại khác thường tìm nàng mấy lần, nhưng đều bị nàng cự tuyệt.
Xa Cố Lai giống như rất tức giận, cũng không tới nữa.
Thân Tự Cẩm nghĩ nếu như bản thân vẫn luôn không tìm cô, về sau hai người các nàng có phải sẽ không gặp mặt nữa.
Nghĩ nghĩ vẫn có chút khổ sở.
Cho tới bây giờ, khi biết sự thật về Xa Cố Lai, ngoại trừ bên ngoài đối với cô bài xích cùng thất vọng, nàng lại còn có chút không nỡ bỏ Xa Cố Lai.
Thật uất ức a.
Nhưng không có cách, Xa Cố Lai là người đầu tiên mà Thân Tự Cẩm thích như thế, mặc dù nàng bây giờ vẫn còn tình cảm với Xa Cố Lai, nhưng đã không còn nhiệt tình như trước.
Xa Cố Lai lãnh đạm như băng, khiến tình cảm nhiệt liệt của nàng từ từ chết lặng.
Nàng hiện tại không muốn nhìn thấy Xa Cố Lai.
Nàng sợ hãi đau đớn.
Nhìn thấy Xa Cố Lai sẽ khiến nàng đau đớn.
Nàng biết tim mình vô dụng, không có cách nào hận hoàn toàn, lại yêu co rúm lại, còn không bằng tạm thời trước không muốn thấy Xa Cố Lai.
Nàng đi thăm bà ngoại.
Nghe người viện điều dưỡng nói, thân thể của bà ngoại càng ngày càng kém, Thân Tự Cẩm luôn cảm thấy hoảng hốt, có thời gian rảnh sẽ đi thăm bà ngoại.
Bà ngoại dần dần già nua, mỗi lần thấy trên tay nàng bị thương đều đau lòng không chịu được.
Thân Tự Cẩm mỗi lần đều an ủi bà, "Yên tâm nha bà ngoại, chỉ là nhìn có chút dọa người thôi, thật ra một chút cũng không có nghiêm trọng đâu."
"Nha đầu con thật càn rỡ." Bà ngoại nói nàng, "Không khỏi làm bà ngoại bớt lo."
Thân Tự Cẩm cười cười, vùi ở bên người bà làm nũng, "Lần sau con sẽ cẩn thận, nếu như bị thương nữa bà liền hung hăng mắng con đi sẽ khỏe hơn."
"Con đó con đó." Bà ngoại điểm điểm đầu của nàng, trong mắt đều là cưng chiều.
Thân Tự Cẩm có đôi khi nghĩ, dù cho cuối cùng Xa Cố Lai không cần nàng, nhưng nàng còn có bà ngoại, còn có người nhà cùng bạn bè.
Có các nàng ở đây, bản thân cũng có thể ở trong thế giới này sống sót.
Chỉ cần có bà ngoại ở bên người, Thân Tự Cẩm mới phát giác được bản thân như đứa bé nhỏ, có thể tự do phóng khoáng làm nũng.
Trái tim nặng nề của nàng khi ở cạnh bà ngoại có thể được nghỉ ngơi.
"Bà ngoại, con rất thích người a." Thân Tự Cẩm co lại trong ngực bà, hốc mắt ê ẩm, "Người sẽ mãi bồi tiếp con được không?"
Không có người muốn mình, cho dù là người mình thích nhất cũng không phải rất muốn mình.
"Rất biết làm nũng." Bà ngoại từ ái sờ sờ đầu của nàng.
Lúc trở về, bà ngoại đột nhiên gọi lại nàng.
"Tiểu Cẩm a, ký ức không vui vẻ liền quên đi, người để bản thân khổ sở cũng quên đi, người sống là vì theo đuổi vui vẻ của bản thân, không nên để tâm vào những chuyện vụn vặt."
Thân Tự Cẩm đầu tiên là bối rối một chút, sau đó đột nhiên ý thức được ý tứ của bà ngoại.
Bà ngoại đã sớm nhìn ra nàng mấy ngày nay không thích hợp, nhưng con cháu không nói, bà ngoại cũng không bắt buộc, nhưng lão nhân gia sống hơn nửa đời người, có chuyện gì mà nhìn không ra?
Bà dường như có thể đoán được Thân Tự Cẩm cùng người khác tranh cãi, lão nhân gia nhìn mà đau lòng, chỉ là muốn bản thân cháu mình vui vẻ một chút.
Thân Tự Cẩm hốc mắt hồng hồng một mảnh, vẫn luôn gật đầu, nói không ra lời.
Nàng rời khỏi viện điều dưỡng, bên ngoài đột nhiên mưa to, Thân Tự Cẩm không mang theo dù, chỉ nhanh chóng vọt tới trạm xe buýt.
Nhưng mưa quá lớn, quần áo Thân Tự Cẩm đều nhanh ướt.
Chính thời điểm nàng tưởng mình sẽ ướt đẫm, một chiếc xe dừng ở trước mặt nàng, là xe của Xa Cố Lai.
"Lên xe."
Mặc dù không biết Xa Cố Lai vì cái gì xuất hiện ở đây, nhưng nàng không muốn lên xe.
Xa Cố Lai thần sắc lạnh băng, xuống xe trực tiếp nắm chặt cổ tay Thân Tự Cẩm nhét nàng vào ghế lái phụ.
Thân Tự Cẩm thấy không cự tuyệt được, liền không cử động, trầm mặc ngồi ghế lái phụ không nói một lời.
Mưa quá lớn, Xa Cố Lai lái xe đến biệt thự của mình, đây là lần đầu tiên Thân Tự Cẩm đến nhà của cô.
Nhắc tới cũng thật buồn cười, hai người kết giao lâu như vậy, Thân Tự Cẩm cũng không biết nhà của cô ở nơi nào.
Xa Cố Lai ném cho nàng một cây dù, "Vào đi."
Thân Tự Cẩm đi theo cô đi vào.
Xa Cố Lai tìm cho nàng một bộ quần áo, "Đi tắm đi."
Thân Tự Cẩm cầm quần áo, trầm mặc vào phòng tắm, lúc ra tới thì thấy Xa Cố Lai mang theo một hòm thuốc đi ra, hất cằm."Ngồi đó đi."
Nàng ngồi xuống, Xa Cố Lai cầm povidone, ngồi xổm ở trước mặt nàng, "Đưa tay ra đây."
Thân Tự Cẩm muốn tiếp nhận povidone trong tay cô, "Để em đi."
Xa Cố Lai ngữ khí lãnh đạm "Đừng nhúc nhích."
Nàng không biết Xa Cố Lai vì cái gì biến thành thế này, giống như người yêu ôn hòa, nhưng cũng không nói gì.
Xa Cố Lai một bên bôi thuốc cho nàng, vừa nói "Thân Tự Cẩm, em gần đây thế nào rồi?"
"Vì sao hỏi như vậy."
Nói thực ra, nàng cũng không biết bản thân vì sao hỏi như vậy, sau khi Trần Hữu Phồn chết, Thân Tự Cẩm giống như càng trầm mặc hơn, cùng cô xa cách nhiều hơn.
Cô vốn không muốn lý giải tính nết của Thân Tự Cẩm, cho là nàng rất nhanh sẽ giống trước đó, hấp tấp đến tìm chính mình.
Nhưng nàng khoảng thời gian này vậy mà thật rất ít đến tìm cô, Xa Cố Lai quả thực tức giận đến cười, nghĩ đến Thân Tự Cẩm vì cô bị thương, cô hơi nhân nhượng một chút, liền chủ động tìm nàng mấy lần, kết quả nàng vậy mà cự tuyệt!
Từ trước đến nay chỉ có cô từ chối Thân Tự Cẩm, cô lúc nào bị cự tuyệt qua, Xa Cố Lai trong lòng cười lạnh, lười quản nàng.
Dù sao ở hai người thì người rơi vào tầng dưới chót vĩnh viễn là Thân Tự Cẩm, Thân Tự Cẩm yêu cô, nàng chính là hèn mọn nhất, Xa Cố Lai hoàn toàn không lo lắng Thân Tự Cẩm thay lòng đổi dạ.
Cho tới hôm nay, hai người có gần một tháng không gặp.
Nghệ sĩ của công ty xảy ra chút chuyện, Xa Cố Lai vẫn luôn vội vàng giải quyết, mà khoảng thời gian này Thân Tự Cẩm không có tin tức gì.
Xa Cố Lai không nhịn được, cô rất muốn biết Thân Tự Cẩm phát điên cái gì.
Cô tới trường học cùng chỗ làm thêm tìm nàng, cũng không thấy nàng, liền nghĩ đến nàng hẳn là đi thăm bà ngoại, liền chạy dọc theo con đường bệnh viện, thấy được Thân Tự Cẩm.
"Chị muốn hỏi thì hỏi." Xa Cố Lai thấy nàng xa cách liền nổi nóng, ngữ khí cũng không được tốt, "Trả lời chị."
"Chị đang quan tâm em sao?" Thân Tự Cẩm hơi nghiêng đầu.
Động tác xoa thuốc của Xa Cố Lai chợt dừng lại, bị câu hỏi ngây thơ của nàng làm cười đến.
Quan tâm nàng?
Cũng không.
Cô làm sao lại quan tâm một kẻ thù của mình.
Là nàng điên rồi hay vẫn là cô điên rồi.
Thân Tự Cẩm thật càng ngày càng không có tự biết mình.
Xa Cố Lai không ngừng ở trong lòng bác bỏ lời nói của Thân Tự Cẩm, cảm thấy nàng buồn cười vô cùng.
"Đừng kiếm chủ đề." Xa Cố Lai ngữ khí lạnh lùng.
Trái tim Thân Tự Cẩm ảo não, khả năng nằm trong dự liệu đi, nàng cũng không cảm thấy quá thương tâm.
Vì cái gì đây?
Là bởi vì lúc trước bị thương nhiều, có sức miễn dịch sao?
Xa Cố Lai luôn luôn để nàng thương tâm, bây giờ cũng không có chuyện gì càng làm cho nàng thương tâm hơn.
Dù sao chuyện thương tâm nàng đều biết.
Nàng không nói gì mà nhìn dung nhan xinh đẹp của Xa Cố Lai.
Nghĩ thầm vì sao Xa Cố Lai lại biến thành bộ dáng mà nàng không nhận biết được nữa?
Lạ lẫm mỹ lệ, nhưng lại làm người ta hết sức bi thương.
"Bà ngoại em bị bệnh, em ở cạnh chiếu cố bà." Thân Tự Cẩm tìm một cái cớ.
Thật ra nàng không phải người thích nói dối.
Xa Cố Lai nhíu mày, "Phải không?" Đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Chị còn tưởng rằng em lại bày tính tình, đột nhiên nổi điên không để ý tới người khác?"
Thân Tự Cẩm mặt tái nhợt xám xịt, nhìn qua rã rời không chịu nổi.
"Trong mắt chị, em tùy hứng vô lý như vậy sao?"
Xa Cố Lai xùy cười một tiếng, "Chẳng lẽ không phải?"
Không phải.
Thân Tự Cẩm ở trong lòng yên lặng nói.
Nàng cho tới bây giờ không có bất kỳ tư cách gì để bốc đồng.
Nàng là tồn tại bị người chán ghét, không có lý do để bốc đồng.
Người được yêu, người được hạnh phúc mới có thể tùy hứng.
Nàng không có, điểm này nàng rất rõ ràng.
Đây là Xa Cố Lai dạy nàng.
Xa Cố Lai cho tới bây giờ đều không hiểu nàng, cũng như nàng cho tới bây giờ cũng không thể lý giải được Xa Cố Lai.
Thân Tự Cẩm cảm thấy mệt mỏi, nàng rút tay lại muốn về nhà, Xa Cố Lai còn đang giúp nàng bao băng gạc, lạnh giọng "Đừng nhúc nhích!"
"Em muốn trở về." Thân Tự Cẩm ngoan cường nói.
Xa Cố Lai không cho, hai người cứ như vậy giãy dụa, trong nháy mắt, ngón tay Xa Cố Lai móc vào vòng tay của Thân Tự Cẩm, không cẩn thận kéo một cái.
Lạch cạch lạch cạch.
Vòng tay đứt đoạn, phật châu tí tách rơi xuống sàn nhà sáng bóng.
Hết thảy đều giống như bộ phim quay chậm.
Thân Tự Cẩm thấy phật châu chậm rãi rơi xuống.
Giống như trái tim vỡ thành mắt nước pha lê sôi sục rơi xuống đất.
Đồ vật mà Xa Cố Lai lần đầu tiên đưa cho nàng, vỡ rồi.
Mặc dù cũng không là tặng cho nàng.
Phảng phất như một ngụ ý nào đó, nói cho nàng —— quan hệ của Xa Cố Lai cùng nàng đang từ từ vỡ vụn.
Xa Cố Lai ngược lại không để ý, chỉ là nhíu mày một cái, để người hầu quét dọn.
"Hôm nào mua cho em cái mới." Xa Cố Lai nói với nàng.
Thân Tự Cẩm ngồi ở trên ghế sofa, không nói gì.
Xa Cố Lai thấy nàng thần sắc không thích hợp, "Không nguyện ý sao?"
Nàng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Xa Cố Lai nhìn gương mặt Thân Tự Cẩm.
Nàng thần sắc tái nhợt, trên khuôn mặt buồn bã bi thương, giống như đóa hoa dưới ánh đèn ban ngày chết khô.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các vị ném dịch dinh dưỡng thể cùng địa lôi các đại lão, phi thường cảm tạ nga, tốn kém.
Cũng cảm tạ các vị thích, ta thật có đôi khi cảm thấy bản thân đang viết một đống phân, đều nhanh viết không nổi nữa, sau đó nhìn xem bình luận lại lập tức chi lăng lên rồi (.) tóm lại, phi thường cảm tạ các ngươi không chê do ta viết rác rưởi, thật cám ơn nga các vị thân yêu, a a, nếu như cảm thấy không thích, vậy thật thật có lỗi là vấn đề của ta, ngượng ngùng QAQ.
Cảm tạ đặt mua