Thất Nguyệt gầy xuống thay đổi rất nhiều nên bây giờ Thu Đào lại cảm thấy Thất Nguyệt hiện tại không có cảm giác không thật.
Lúc mập nhìn không ra nhưng giờ Thất Nguyệt mới phát hiện: Thủy Phong Khinh rất biết lớn. Nàng kế thừa hết ưu điểm của cha mẹ, đường nét nhu hòa giống Thủy Hạo Nguyệt nhưng đôi mắt rất giống Tiêu Thất Nuông, là cặp mắt phượng xinh đẹp, khẽ nhướng lên sẽ có cỗ khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng pha thêm chút quyến rũ. Năm đó, Tiêu Thất Nuông và Thủy Hạo Nguyệt đều nằm trong những người đẹp nhất, hôm nay, Thủy Phong Khinh lại là hậu sinh khả úy ( Nghĩa là lớp người sau (người trẻ) nhưng lại rất đáng phục, đáng nể, tài giỏi, những bậc thế hệ đi trước không thể xem thường), tướng mạo này được cho là khuynh quốc khung thành thì cũng không phải nói quá.
Bởi vì gầy xuống quá nhanh nên Thất Nguyệt cảm thấy da cũng không đẹp nữa. Cô lại bắt đầu kế hoạch làm đẹp. Có câu nói “một trắng che trăm xấu”, huống chi cô phải làm mỹ nhân đệ nhất thiên hạ thì hiển nhiên phải có làn da trắng nõn rồi.
May la Thủy gia vớt được không ít bạc, Thất Nguyệt cũng không khách khí mua rất nhiều bột ngọc trai, mỗi ngày đều pha chúng với loại mật đặc thù của Bách Hoa Cốc rồi thoa một lớp mỏng lên mặt.
Nếu như để người ngoài nhìn thấy thì nhất định sẽ mắng Thất Nguyệt phá sản, bột ngọc trai cũng không có gì nhưng loại mất này lại cực kỳ quý giá, chỉ có ở Bách Hoa Cốc. Mật này tên là Ngọc Thần Mật, là do hoa Ngọc Thần ở Bách Hoa Cốc sản xuất ra. Hoa Ngọc Thần cò thể giải rất nhiều loại độc, đồng thời nó còn có thể trị các loại nội thương. Sau khi ủ thành mật, nó còn có tác dụng trợ giúp tu luyện nội lực, bảo dưỡng kinh mạch, đưa ra ngoài có thể bán với giá trên trời.
Có điều, Bách Hoa Cốc có rất nhiều laoị mật này, ngoại công của Thất Nguyệt gần như không hề tới đây, cũng không nhớ rõ chuyện mật hoa. Bách Hoa Cốc đều giao cho hai người hầu bị câm chăm sóc, người hầu câm cũng vô cùng thật thà, cắt mật xong thì niêm phong vò cất vào kho, sau đó tích trữ nó, khi Thất Nguyệt phát hiện thì hầm đã đầy mật rồi.
Sau một ngày luyện công, Thất Nguyệt thoa mặt nạ dưỡng da rồi nắm trên ghế trong viện, gió chiều thổi qua, Thất Nguyệt thoải mái hừ vài tiếng.
- Tiểu thư, tiểu thư, người đoán xem nô tỳ bắt được trộm nè!
Thu Đào còn chưa đi vào sân đã la lớn.
Ở chung một khoảng thời gian, Thu Đào càng lúc càng hoạt bát, không còn dáng vẻ cẩn thận, dè dặt khi Thất Nguyệt mới gặp.
Người không phận sự thì sẽ không vào Bách Hoa Cốc được, sao ở đây lại có kẻ trộm được? Thất Nguyệt nghi ngờ ngồi dậy, thấy Thu Đào đang dắt một nam tử đeo mặt nạ bạc bị trói thành cái bánh tét tới.
Thất Nguyệt lấy khăn khô mịn thấm nước trong bồn bạc kế bên rồi lau sạch mặt nạ trên mặt.
Sau khi chỉnh tề, Thất Nguyệt xoay người đang bị trói, quỳ trên mặt đất.
Người nọ bị trói cũng không giaỹ giụa, tuy trông khá chật vật nhưng vẫn kiệt ngạo như cũ. Khi Thất Nguyệt xoay mặt lại, trong mắt người nọ hiện lên một tia kinh diễm.
Thất Nguyệt chỉ liếc hắn một cái rồi ngẩng đầu hỏi Thu Đào:
- Ngươi bắt được hắn bằng cách nào?
Thu Đào cầm bình mật trong tay, vừa khoa tay múa chân vừa nói với giọng khoe công với Thất Nguyệt:
- Tiểu thư nói buổi tối muốn uống nước mật, mật trong phòng bếp cũng không còn bao nhiêu nên nô tỳ đi xuống hầm mật! Không ngờ lại gặp tên trộm này trốn ở đó, nhìn thấy nô tỳ mà còn muốn đánh lén nô tỳ, sau đó bị nô tỳ đánh ngã. Không biết là hắn ta vào đây bằng các nào nữa! Tiểu thư, chúng ta phải thẩm vấn hắn ta thật kỹ càng để biết hắn ta còn đồng bọn hay không, có phải vào đây để hại chúng ta hay không!
Thu Đào tức giận đá người nọ một cước, một cước này làm cho sát khí lạnh lùng lóe lên trong mắt nam tử kia. Sát khí dày đặc khiến Thu Đào hoảng sợ tới mức nhảy lên, bị hù dọa tới mức mềm chân, thiếu chút nữa đã té ngã. Nhưng chỉ một thoáng sau, Thu Đào đã tỉnh táo lại, hắn ta bị trói lại rồi, nàng ta cần gì phải sợ nữa.
- Trừng cái gì mà trừng! Tí nữa ngươi sẽ biết tay ta, ta sẽ rút hết móng tay của ngươi, xem ngươi có chịu khai thật không, mang mặt nạ lén lén lút lút thế này chắc chắn không phải là người tốt!
Thu Đào buồn bực tháo mặt nạ của người kia xuống, dưới mặt nạ để lộ ra gương mặt tuấn mỹ, Thu Đào nhìn xong thì không khỏi sửng sốt, tên trộm này đẹp trai ghê!
Thất Nguyệt cũng không xen vào quá trình này, chỉ ở bên cạnh, vừa lẳng lặng uống trà vừa nghĩ cách vào cốc tại sao lại bị tiết lộ ra ngoài. Sau khi Thu Đào tháo mặt nạ xuống, Thất Nguyệt phun thẳng trà trong miệng ra ngoài, ho khan xong thì nở nụ cười, đúng là “đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công”!
Ý trời rồi! Nếu không thì sao lại có câu “phong thủy luân chuyển” chứ! Cư nhiên thật sự có ngày hắn rơi vào tay cô!
- Không cần thẩm vấn! Ta biết tên này!
Thất Nguyệt nhàn nhã dựa nghiêng trên ghế nằm, thời tiết nóng nực, vốn dĩ cô đã mặc ít, một thân lụa mỏng màu tím nhạt tản mát ra để lộ đường cong hoàn mỹ của cô. Mái tóc đen dài cũng chỉ dùng sợi buộc lại một chút, vì vừa lau mặt nên gương mặt nhìn như đóa hoa đào còn vương giọt sương, mắt phượng hơi híp lại, sự quyến rũ xen lẫn với vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, xinh đẹp như tiên nữ lạc đường nơi phàm trần.
- Tiểu thư biết hắn ta à?
Thu Đào hơi nghi hoặc nhìn Thất Nguyệt rồi lại nhìn nam tử bị trói trên đất một chút.
- Nhắc đến tên hắn thì chắc ngươi cũng biết đấy! Thượng Quan Vân Mộng, nghe quen tai không?
- Thượng Quan Vân Mộng, Thượng Quan Vân Mộng, sao nghe quen thế nhỉ? A…không thể nào, là giáo chủ Ma giáo sao?
Thu Đào hét lớn, nhào về phía trước, kéo dãn khoảng cách với Thượng Quan Vân Mộng. Tuy ngày bị bắt cóc, Thu Đào ở cạnh Thất Nguyệt nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua thì nàng ta đã bị đánh bất tỉnh rồi, căn bản là không nhìn thấy diện mạo của Thượng Quan Vân Mộng.
- Đúng rồi đó! Chính là giáo chủ đại nhân có mắt cao hơn đầu đó! Đúng là ai cũng có lúc xui xẻo, xem ra giáo chủ đại nhân của chúng ta đã bị mất hết võ công rồi! Nếu không thì sao hôm nay ngươi có thể bắt được hắn, hôm nay còn thực sự rơi vào tay ta nữa! Thu Đào à, ngươi nói ta nên đền đáp thế nào đây!
Thất Nguyệt chậm rãi đứng lên, cầm quạt tròn trong tay vỗ vỗ lên gương mặt Thượng Quan Vân Mộng, vừa nói vừa cười.
Thu Đào còn chưa hoàn hồn từ cú sốc nàng ta bắt được giáo chủ Ma giáo làm tù binh, trợn mắt há mồm nhìn Thượng Quan Vân Mộng.
Lớn như vậy rồi mà Thượng Quan Vân Mộng còn chưa từng bị người khác đối xử thế này, trong giáo của hắn có người làm phản, nhân thời cơ hắn đang cưỡng ép đột phá Ma công tầng bảy, khi cảnh giới của hắn còn chưa ổn định thì tả hộ pháp hắn tin tưởng lại phá hủy cơ quan trong động băng, xông vào trong, hắn bị cắt ngang giữa chừng nên chân khí đi ngược chiều, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma. Thượng Quan Vân Mộng nhanh trí tự chặt đứt kinh mạch mới tránh khỏi kết cục bạo thể (cơ thể nổ tung) mà chết. Tả hộ pháp muốn giết hắn nhưng dù Thượng Quan Vân Mộng đã tẩu hỏa nhập ma, hắn cũng không phải là kẻ dễ bị đánh chết như thế. Cuối cùng hắn trốn thoát được nhưng vì tẩu hỏa nhập ma, lúc trốn còn dùng bí pháp nên toàn thân không thể sử dụng võ công, trừ phi dưỡng tốt kinh mạch lại, nếu không thì tương lai sẽ thành phế nhân (người tàn phế).
Thứ có thể ôn dưỡng, tu bổ kinh mạch chính là mật Ngọc Thần, Thượng Quan Vân Mộng biết Bách Hoa Cốc là nơi duy nhất có loại mật này mà trước đây, hắn từng lén phá giải được phương pháp xâm nhập vào cốc, nơi này lại khá an toàn nên Thượng Quan Vân Mộng vốn dĩ muốn tới đây dưỡng thương cho tới khi khỏi hẳn. Nhưng hắn không ngờ là Bách Hoa Cốc nhiều năm không có ai, tại sao bây giờ lại có người vào ở, làm hại hắn bị phát hiện rồi bị tóm. Hắn nhất định hoàn trả gấp mười lần nỗi nhục hôm nay trong tương lai, còn dám đá hắn nữa, Thượng Quan Vân Mộng dâng lên sát ý, đợi hắn khỏi rồi thì phải thiên đai vạn quả nha hoàn kia.
Sau khi gặp, nữ tử kia lại khiến hắn có cảm giác rấ kỳ quái, hắn không có ấn tượng gì về cô nương này nhưng đối phương rõ ràng là biết hắn, hơn nữa hình như còn có thù oán với hắn nữa.
- Bản tọa không biết đã từng đụng chạm ngươi thế nào nhưng nếu ngươi biết bản tọa là ai mà hôm nay còn làm như thế, ngươi không sợ sau ày bản tọa sẽ chém người thành nhiều mảnh sao?
Tuy Thượng Quan Vân Mộng là tù nhân nhưng hắn không hề có cút tự giác nào của tù nhân, giọng điệu vẫn là vênh vào hung hăng, trong mắt đầy tia uy hiếp.