Pháo Hôi Tấn Cấp Thư

Chương 9: Vũ nữ Bách Nhạc Môn (8)



Giữa trưa ngày hôm sau, Lý Diệu Nhi mới quay về với khuôn mặt trắng bệch.

Gò má cô ta sưng đỏ, tóc tai rối bời, bờ môi cũng đều bị rách. Vừa mới về là cô ta đã chạy vào phòng, khóc rống lên.

Cô ta bị hôn mê sau khi uống xong ly sữa của bà Lý đưa cho. Sau đó cô ta cảm thấy rất đau. Khi tỉnh lại, cô ta thấy một gã đàn ông to như lợn đang nằm trên người cô ta mà làm ‘ chuyện ấy’.

Cô ta đau muốn chết, vừa kêu la vừa giãy dụa nhưng đối phương đã tát vào miệng cô ta:

-Lão tử bỏ ra một số tiền lớn để chơi mày, còn giả bộ làm liệt nữ à! Mẹ kiếp, nếu không phải thấy mày còn là học sinh thì bây giờ chỉ cần bỏ ra năm mươi đồng là có thể mua được một con nha đầu ở nông thôn rồi đấy.

Mặc kệ Lý Diệu Nhi khóc lóc, cầu khẩn, ngoài việc làm thì còn đánh cô ta đến mức làm cô ta sợ hãi, cô ta chỉ còn cách làm theo yêu cầu của đối phương.

-Diệu Nhi, con ăn một chút cháo đi!

Bà Lý cẩn thận bưng tô cháo vừa mới ninh nhừ tới, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô ta:

-Uống gì mà uống, để con chết đi cho xong! Mẹ là mẹ ruột, sao lại có thể để con, để con…

Lý Diệu Nhi vẫn làm như không nghe thấy, vùi đầu vào trong chăn khóc rống lên.

-Diệu Nhi, không phải mẹ, mà là ý của chị gái con. Tiểu Phong không đủ tiền đóng học phí, mẹ cũng chẳng còn cách nào khác, xin lỗi con! Mẹ xin lỗi con! mẹ thật sự không còn cách nào khác!

Bà Lý vừa khóc vừa cầu khẩn. Giọng nói của bà ta làm tiêu tan đi khá nhiều oán hận trong Lý Diệu Nhi, mà giờ đây cô ta đã chuyển sự hận thù lên Lý Mẫn Nhi. Nghĩ tới điều đó thôi là cũng khiến cô ta giận run lên.

Cô ta nhảy từ trên giường xuống rồi lao ra ngoài như một cơn gió.

Thất Nguyệt đang thu dọn đồ đạc vì cô đã tìm được một nơi ở mới, thời gian còn nhiều cô trở nên thư giãn.

Thực ra cô cũng chẳng có đồ đạc gì, vài bộ quần áo, đựng trong một cái túi nhỏ là ổn rồi.

- Lý Mẫn Nhi, đồ đê tiện, rốt cuộc tôi có thù hận gì với chị mà chị lại hại tôi như thế hả?

Lý Diệu Nhi đạp cửa phòng rồi lao vào, nhào tới trước mặt Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt nhanh nhẹn bắt lấy tay cô ta, bẻ ngoặc ra đằng sau, sau đó ấn cô ta xuống giường. Lý Diệu Nhi không thể cựa quậy thân thể thì lập tức lớn tiếng chửi rủa, chẳng còn vẻ nhút nhát e lệ của một bông hoa sen trắng nữa, có bao nhiêu lời thô tục mà cô ta biết thì cô ta đều phun ra chửi hết.

- Cô la to nữa đi, để cho hàng xóm đều biết tối qua nhị tiểu thư của Lý Gia đi ra ngoài tiếp khách!

Thất Nguyệt không hề tức giận mà cười hì hì nói với cô ta.

Quả nhiên, Lý Diệu Nhi không tiếp tục chửi rủa nữa mà quay đầu nhìn Thất Nguyệt bằng ánh mắt đầy căm hận.

- Cho cô uống thuốc không phải là tôi, là mẹ ruột của cô! Cõng cô đưa lên xe cũng không phải là tôi, là em trai ruột của cô! Thậm chí tôi cũng không phải là người lấy tiên, cô phát điên lên với tôi làm gì? Cố gắng tương thân tương ái với mẹ ruột và em trai ruột thân yêu của cô đi! Người đàn ông tối qua mắc bệnh đường sinh dục đó, cô phải cẩn thận đấy!

Từng lời của Thất Nguyệt dồn cô ta đến bên giường, sau đó cô ngâm nga bài hát, cầm túi rời đi.

Lý Diệu Nhi ngồi trên giường mà hai hàm răng run lên, bệnh đường sinh dục! Cô ta sẽ không bị mắc bệnh đó chứ? Làm sao có thể? Toàn thân Lý Diệu Nhi run lên vì sợ hãi.

Thất Nguyệt vừa đi vừa nhớ lại, kiếp trước, Lý Diệu Nhi ở trong căn phòng này, điềm đạm khóc và nói với Lý Mẫn Nhi:

- Chị à, em xin chị, chị mắc bệnh đường tình dục như vậy, chẳng may để em rể, em dâu biết được thì phải làm sao? Sao chị lại ích kỷ đến vậy, sao chị không hề nghĩ cho Tiểu Phong! Em xin chị, chị đi đi! Tìm một nơi để ở rồ đợi khi nào khỏi bệnh thì lại quay về, có được không chị?

Lý Diệu Nhi luôn luôn lương thiện, chu đáo, quan tâm tới em trai và mẹ ruột như vậy. Trong mắt người khác, cô ta giống như là đóa hoa sen trắng, không bị nhiễm bụi bặm. Còn chị gái của cô ta, giống như nước bùn trong hồ sen, bị cô ta đạp dưới chân, không những bị cô ta hút khô chất dinh dưỡng mà còn bị cô ta ruồng bỏ một cách triệt để.

Mà đời này.

Người bị bệnh đổi lại là cô ta, không biết cô ta có còn vô tư mà nghĩ cho em trai để bản thân mình lưu lạc nơi đầu đường hay không.

Thất Nguyệt chỉ thuê một phòng trọ, tiền của cô còn phải tích lũy để làm việc khác. Đối với cô mà cô tai, có một nơi để đặt chân là được rồi.

- Lý Mẫn Nhi, có người tìm!

Bà Vương gào lên ở trong sân.

Trong khuôn viên này có năm hộ gia đình. Vì buổi tối Thất Nguyệt thường ra ngoài nên mọi người đều biết cô làm nghề gì. Họ lén lút chê cười cô nhưng mặt ngoài vẫn luôn tỏ vẻ vô cùng hòa nhã với cô.

- Ai vậy?

Bây giờ mới là sáng sớm, Thất Nguyệt vừa mới rửa mặt xong, đang chải đầu. Cô không hề cô tai cho ai biết mình sống ở đây, nên không nghĩ ra được ai đến tìm mình.

Thất Nguyệt đẩy cửa nhìn ra, nhìn thấy James và một người khác đang đứng trong sân. Bởi vì anh ta là người nước ngoài nên hàng xóm đều đẩy cửa ra nhìn, vô cùng náo nhiệt, sau đó còn có tiếng xì xào bàn tán.

Thất Nguyệt sững sờ:

- Sao anh lại biết tôi ở đây?

Thất Nguyệt hỏi bằng tiếng Pháp.

Những người ở trong sân không ngờ rằng cô vũ nữ mới sống ở đây được có vài ngày lại biết tiếng Pháp. Những lời nghị luận lại dấy lên. Thất Nguyệt không thèm để ý đến bọn họ. Nhiều chuyện là thú vui của những ông già bà cả nơi đây. Hôm nay, họ lại có chủ để mới để bàn luận.

James cảm thấy quẫn bách khi nhìn thấy Thất Nguyệt. Anh ta vẫn chưa quen với Thượng Hải, thường có nhiều người để ý tới. Do đó, cô liền mời hắn vào trong phòng, còn người phiên dịch thì đứng lại ở trong sân.

-Kella, sao nhà cô nhìn đơn sơ quá vậy?

James bước vào phòng, kinh ngạc kêu lên. Sau khi kêu xong thì anh ta mới nhận ra mình lỡ lời, sợ Thất Nguyệt khó xử nên anh ta lập tức lén quan sát vẻ mặt của Thất Nguyệt.

- Tôi cảm thấy tốt mà, có thể ở là được rồi!

Thất Nguyệt hoàn toàn không để ý, sau đó cô tiện tay cột mái tóc bù xù của mình lại. Thấy Jame cẩn thận nhìn mình từng li từng tí, cô hỏi:

- Sao anh lại tìm được chỗ này?

James thấy Thất Nguyệt không hề tức giận thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trả lời câu hỏi của cô:

- Người mà cô thuê để tìm nhà có qua lại với nhân viên nghiệp vụ của công ty chúng tôi, do đó họ nói cho tôi biết.

Thất Nguyệt suy nghĩ, sợ rằng nhân viên công ty của James là vì muốn lấy lòng nên mới cố ý đi điều tra chỗ cô ở để báo cho James biết, sau đó cô hỏi tiếp:

- Anh đến đây có việc gì không?

-À, tôi sắp về nước rồi! Lần này, tôi tới là để thị sát các hạng mục của ngân hàng, hiện tại vẫn chưa hoàn thành mà đã phải rời đi rồi. Kella thân mến, em có đồng ý lấy tôi và sống ở Pháp với tôi không? Tôi xin thề, tôi sẽ đối xử tốt với em! Xin em hãy lấy tôi!

James vừa nói vừa quỳ xuống, lấy nhẫn cầu hôn từ trong túi ra, ánh mắt lóe sáng chờ đợi nhìn Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của người đàn ông trước mắt thì do dự một lát, nhưng cô vẫn quyết định lắc đầu.

- Tại sao?

Ánh mắt James đầy đau khổ, anh ta rất nghiêm túc nhưng người con gái mà anh ta yêu lại không hề thích anh ta.

- James, anh có hiểu rõ tôi không?

Thất Nguyệt hỏi.

- Đương nhiên rồi Kella, anh tất nhiên phải hiểu em chứ! Em là thiên sứ, em xinh đẹp, lương thiện là món quà mà Thượng Đế ban cho trần gian!

James nhìn Thất Nguyệt bằng ánh mắt chờ đợi và nồng cháy.

- Không đâu! James, anh không hiểu rõ tôi! Tôi không phải là thiên sứ. Chỉ mấy ngày trước thôi, tôi vừa mới đưa em gái của mình lên giường với một người khách làng chơi.

Ngữ khí của Thất Nguyệt không hề có chút phập phồng, chỉ có sự lạnh nhạt, vô tình.

- Không thể nào! Kella, em không nên vì từ chối tôi mà hạ thấp bản thân mình như vậy! Em lương thiện như thế thì sao lại có thể làm chuyện như thế được.

James cảm thấy hơi kích động. Anh ta đứng lên, kéo Thất Nguyệt bằng bàn tay run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.