Khoảng cách giữa hai người trong lớp học gần có hơi quá mức.
Đổi thành người khác, Khương Nam Thư sẽ tránh đi vì không thoải mái, nhưng Kỷ Phong Miên đã từng là người bạn thân nhất của anh.
Thời thơ ấu hai người từng tắm chung, trong lòng anh không hề thấy bài xích.
Chỉ là, thời gian không tránh khỏi đã quá lâu.
Hơn nữa, vẻ mặt của Kỷ Phong Miên cũng không giống hung dữ mà ngược lại giống như đang thừ người ra.
Hắn đứng đơ như một bức tượng không có hô hấp...hô hấp?
Không đúng, hình như anh không cảm nhận được hơi thở của Kỷ Phong Miên.
"Cậu...không thấy ngạt à?"
"Hả?" Kỷ Phong Miên vẫn đang nhìn chằm chằm mắt của Khương Nam Thư.
Ở khoảng cách này mắt của Khương Nam Thư trông càng đẹp hơn.
Khóe mắt hơi xếch, đôi mắt phượng dài, đồng tử đen láy như phủ một tầng nước mỏng.
Dạy luyện ánh mắt gì, có dữ hay không, Kỷ Phong Miên đều đã quăng lên chín tầng mây.
Trong đầu hắn chẳng nghĩ được gì, khi thấy Khương Nam Thư lên tiếng cũng không phản ứng lại.
Khương Nam Thư: "Ý của tôi là, cậu không thở nãy giờ rồi, ngạt thở không khó chịu à?"
"!"
Khương Nam Thư nhìn Kỷ Phong Miên lùi lại một bước, hắn ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển, anh lại xác định được một đạo lý.
Ngốc nghếch đúng là sẽ lây.
Rốt cuộc lúc nãy anh bị sao mà lại ngồi luyện mắt với Kỷ Phong Miên chứ.
Kỷ Phong Miên hít sâu mấy hơi mới cảm thấy hồn về lại xác, "Làm lại đi."
Khương Nam Thư không để ý hắn, anh thu dọn hộp cơm rồi bỏ vào cặp sách, sau đó mở sách ra.
"Không luyện nữa hả?" Kỷ Phong Miên từ bỏ, trong lòng đầy thất vọng, "tại sao?"
"Không luyện được."
Kỷ Phong Miên đau đớn, oán trách: "Khương Nam Thư, tôi nhìn nhầm cậu rồi.
Cậu lại là người ý chí không kiên định như vậy!"
"..." Khương Nam Thư có hơi cạn lời, anh không hiểu sao anh lại ý chí không kiên định.
Anh nhìn sang thì thấy đối phương vẻ mặt hung dữ của đối phương lộ ra chút ấm ức, anh lại nhớ tới thằng nhóc đen đen mập mập lúc trước.
Ông nội Kỷ Phong Miên thường mắng hắn là con lừa cứng đầu, đánh cũng chẳng được, phải dỗ.
Điều Khương Nam Thư quan tâm là nhanh chóng giải quyết vấn đề, "Tôi không có tài năng, không giỏi được như cậu."
"Hừm." Kỷ Phong Miên vuốt mái tóc tạo kiểu soái khí của hắn, "cũng không giỏi thế đâu, nếu cậu đã khen tôi như thế, vậy thì tan học tôi sẽ miễn cưỡng giúp cậu giải quyết phiền phức."
Khương Nam Thư: "..., cũng được."
Có lẽ, mạch não kì lạ của Kỷ Phong Miên thật sự có thể giải quyết được vấn đề.
Cho dù không cần dùng tới ánh mắt hung dữ của hắn, chỉ riêng gương mặt của hắn đã có tác dụng rồi.
Nữ sinh ở trường bên cạnh không có giao lưu gì với Khương Nam Thư.
Đối phương chỉ thích vẻ ngoài, điều này cũng hợp tình, thế thì, Kỷ Phong Miên cũng rất đẹp trai, nói không chừng sẽ có hiệu quả ngoài mong đợi.
***
Sau khi tan học, Khương Nam Thư chọn đi cổng phụ, mà Kỷ Phong Miên thì lại đi cổng chính.
Quả nhiên, nữ sinh tên Triệu Ân Du đó đang đợi ở cổng, trong tay còn cầm hai cốc trà sữa.
Hừ, tặng trà sữa gì chứ, tôi còn được Khương Nam Thư chủ động tặng trà sữa kìa.
Kỷ Phong Miên so sánh rồi vui vẻ đắc ý, hắn bước vài bước qua đó rồi dừng lại, "Cô đang đợi Khương Nam Thư?"
Triệu Ân Du ngẩng đầu lên, cô khẽ sững người rồi lùi một bước theo bản năng.
Nam sinh trước mắt thật sự là quá áp lực, ngoài chiều cao ra còn có cả địch ý khó nói, giống như con đực đang bảo vệ lãnh thổ của nó.
Cô nghi ngờ, hỏi một câu: "Cho hỏi, khi nào Khương Nam Thư sẽ ra?"
Mặt Kỷ Phong Miên nghiêm túc, hắn nhìn Triệu Ân Du bằng ánh mắt hung dữ, "Bạn học này, cô ảnh hưởng tới việc học của Khương Nam Thư như vậy là không đúng."
"?" Triệu Ân Du không ngờ tới, thiếu niên trông đẹp trai này lại nói ra mấy lời như mấy ông già, "Kết bạn thôi mà."
"Hừ, Khương Nam Thư chỉ cần một người bạn là tôi thôi, những người bạn khác đều là đá ngáng chân cậu ấy trên con đường học tập.
Nếu cô thích cậu ấy thì không nên làm lỡ dở tiền đồ của cậu ấy.
Triệu Ân Du: "..., mọi người đều còn trẻ, có ai nghĩ nhiều như vậy chứ, tôi chỉ thấy Khương Nam Thư đẹp trai nên muốn làm quen, cậu ở đây nói mấy lời này làm gì?"
Kỷ Phong Miên nghe xong thì bùng nổ, "Cô đúng là vô trách nhiệm, chỉ vì ham muốn cá nhân mà ảnh hưởng tới tương lai của Khương Nam Thư! Tôi cảnh cáo cô, đừng đeo bám Khương Nam Thư nữa, nếu không tôi sẽ đánh cô!"
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, rất dữ, không hề giống như nói giỡn.
Triệu Ân Du ngây người, mãi không lấy lại tinh thần, cho đến khi bóng dáng Kỷ Phong Miên biến mất.
Cô ta thật sự chưa từng thấy nam sinh nào không nể mặt cô ta, hắn ta thật sự..thật sự muốn đánh người?
"Đồ thần kinh!"
Cô ta tức giận mắng một tiếng, cô ta quyết định qua tiệm trà sữa bên cạnh đăng topic nặc danh, lên án hành vi không lịch sự của hotboy mới nhậm chức của Ngũ trung.
***
Kỷ Phong Miên hoàn toàn không biết những hành động trước cổng trường của hắn đã kéo lên một trận tinh phong huyết vũ trên diễn đàn ngay tối hôm đó.
Đương nhiên, có biết thì hắn cũng không để tâm.
Trong lòng hắn chỉ nghĩ tới việc nhanh chóng lấy xe đạp rồi đi tìm Khương Nam Thư.
Tuy Khương Nam Thư nói rằng sẽ ngồi xe buýt số 13 về nhà, nhưng bây giờ chạy qua có khi vẫn kịp.
Không ngờ, hắn mới đi tới cạnh xe đạp thì đã gặp một người.
Trần Học Lễ.
Kỷ Phong Miên nhìn cậu ta một cái, gật đầu coi như chào hỏi.
Trần Học Lễ lại sáp tới gần, thấp giọng nói, "Phong ca, hôm nay Khương Nam Thư gây nhau với cậu à?"
Hắn không trả lời, hắn hừ một tiếng không rõ ý.
Sáng nay bởi vì di chứng do bị lạc trong con hẻm, cảm xúc của Kỷ Phong Miên khá kém, hắn và Khương Nam Thư người trước người sau bước vào lớp.
Trong mắt người khác, có vẻ là Kỷ Phong Miên bước vào lớp sau Khương Nam Thư nên khó chịu.
Kỷ Phong Miên không trả lời là vì hắn nhận ra Trần Học Lễ có địch ý với Khương Nam Thư.
Loại người này hắn gặp nhiều rồi, sức gây hại không lớn, nhưng đôi lúc lại khiến người ta buồn nôn.
Hắn không nói, Trần Học Lễ tự hiểu thành thừa nhận.
Thời gian qua cậu ta biết rõ Kỷ Phong Miên là một người không có tâm cơ, nghĩ gì nói đó.
"Tôi thấy Khương Nam Thư này đúng là thích giả vờ." Trần Học Lễ càng nói càng hăng, "Chẳng trách đám người bên trường nghề không vừa mắt cậu ta."
Kỷ Phong Miên khẽ nhíu mày, hắn cắn chặt răng, hỏi, "Có ý gì?"
Trong nhà để xe vốn đã tối mờ, Trần Học Lễ không nhìn rõ biểu cảm của Kỷ Phong Miên, cậu ta chỉ cho rằng hắn đang tò mò.
"Tôi nghe nói, thằng cầm đầu trường nghề đã theo đuổi hoa khôi bên đó một thời gian dài rồi, kết quả người đó lại thích Khương Nam Thư." Mặt Trần Học Lễ hớn hở, "Nghe nói hôm nay bọn chúng định chặn đánh cậu ta cho một trận, sau đó chụp ảnh đăng lên diễn đàn, ha, tối nay có cái hay để xem rồi."
"Khương Nam Thư cũng chỉ dựa vào cái mặt...ối!"
Trần Học Lễ bị túm cổ áo, sức lực lớn và sự cách biệt chiều cao giữa hai người còn khiến chân cậu ta rời khỏi mặt đất.
"Mày nói cái gì?"
Lúc này cậu ta mới thấy rõ biểu cảm của Kỷ Phong Miên đã cực kỳ dữ tợn.
"Tôi..tôi..." Trần Học Lễ bị dọa không nói nên lời.
"Nói mau!"
"Bọn chúng biết hôm nay Khương Nam Thư không đi xe đạp mà ngồi xe buýt, chắc chắn sẽ đi qua con hẻm, chúng định chặn Khương Nam Thư trong hẻm...á."
Trần Học Lễ bộc phát tiềm lực giữa lằn ranh sống chết, cậu ta chưa từng nói nhanh như vậy.
Cậu ta bị đẩy ra, run rẩy nhìn bóng lưng rời đi của Kỷ Phong Miên.
***
Quay lại 10 phút trước.
Khương Nam Thư không định đợi Kỷ Phong Miên, anh thấy nữ sinh nọ khá lì lợm, Kỷ Phong Miên chắc phải mất chút thời gian.
Tuyến xe buýt 13 nằm trước cổng trường nghề, đi xuyên qua con hẻm sẽ tiết kiệm thời gian.
Đi được khoảng 5 phút, trước mặt Khương Nam Thư xuất hiện 3 nam sinh mặc đồng phục của trường nghề phía đối diện.
Anh chỉ nhìn một cái, cũng không để trong lòng.
Khi đi lướt qua nhau, nam sinh dẫn đầu đột ngột đẩy Khương Nam Thư một cái, mấy người còn lại thuận thế vây quanh anh.
Lúc này Khương Nam Thư dựa vào tường đối diện với nam sinh cao to nhuộm tóc vàng có vẻ mặt bất thiện.
"Mày chính là Khương Nam Thư?"
Khương Nam Thư: "Có chuyện gì?"
Anh không trả lời, đối phương cũng không cần đáp án, đã tìm tới rồi, hỏi thêm một câu cũng chỉ là một câu thừa thãi nhằm tăng khí thế.
"Hôm nay Triệu Ân Du tới tìm mày để tỏ tình?" Nam sinh tóc vàng đánh giá Khương Nam Thư, "Dựa vào đâu mà cô ấy lại thích thằng gà như mày."
Khương Nam Thư khẽ rủ mắt, khóe mắt lại nhanh chóng quét qua vị trí đứng của đám người.
"Tôi từ chối rồi."
Không ngờ nam sinh tóc vàng nghe vậy lại nổi khùng lên, "Mày lại dám từ chối! Cho thể diện mà không cần à!"
Trong thời gian ngắn ngủi Khương Nam Thư đã vạch ra con đường thoát thân.
Anh chưa từng đánh nhau, cũng không biết cách đánh nhau, nhưng tất nhiên anh cũng không ngu để cho người ta đánh.
"Vậy thì muốn thế nào? Triệu Ân Du thích tôi thế này đấy." Anh ngẩng đầu nhìn Tóc vàng.
Giọng điệu thẳng thắn và hơi kiêu ngạo khiến Tóc vàng tức tối.
Hắn ta chưa sắp xếp lại từ ngữ thì đã bị đạp một phát vào ngực khiến hắn ta ùi lại mấy bước.
Giữa đám người xuất hiện khoảng trống, Khương Nam Thư len qua chỗ trống chạy đi không chút do dự.
"Đuổi theo cho tao!"
Đám người phía sau không chịu thua như vậy, lập tức đuổi theo.
Khương Nam Thư không giỏi đánh nhau, cũng không giỏi vận động, nhưng mỗi sáng anh đều chạy bộ.
Bởi vì khảo cổ cần thể lực và sức chịu đựng, chạy bộ buổi sáng là để chuẩn bị cho sau này.
Không ngờ lại cần dùng tới trước.
Địa hình trong con hẻm rất phức tạp, Khương Nam Thư lại không hề lạc đường, phương hướng của anh rất rõ ràng, không chút do dự.
Chỉ là những người kia đuổi theo không dứt, bọn chúng cũng cực kì quen thuộc đường lối.
Khương Nam Thư không cắt đuôi được bọn chúng, nhưng không sao, đây là kế hoạch của anh, chỉ cần đến được địa điểm trong dự định thì...
Tại khúc ngoặt Khương Nam Thư đụng phải một người.
"Kỷ Phong Miên?"
Trán Kỷ Phong Miên đầy mồ hôi, dường như hắn chạy từ đằng khác tới.
Khương Nam Thư khẽ sững lại, "Sao cậu lại tìm tới đây?"
"Này! Cậu chạy chậm thôi, tôi không chạy nổi nữa!" Đằng sau hắn là Triệu Ân Du đang hổn hển chạy theo.
Khương Nam Thư đã hiểu, chắc Kỷ Phong Miên chặn Triệu Ân Du lại bảo cô dẫn đường, thế nên mới thuận lợi tìm được anh.
Mấy người đằng sau đã đuổi gần tới.
Kỷ Phong Miên quay đầu lại, "Cô đừng qua đây! Tôi chuẩn bị đánh nhau rồi, quà cảm ơn tôi sẽ nhờ người gửi cho cô sau!"
Bước chân Triệu Ân Du dừng phắt lại, cô đổi hướng không chút do dự, cô không muốn bị đám lưu manh trong trường bám lấy.
Dù sao thì cô ở lại cũng không giúp ích được gì.
"Khương Nam Thư!"
Tóc vàng đã xuất hiện ở chỗ ngoặt, bọn chúng nhìn thấy cạnh Khương Nam Thư có thêm một người thì cũng dừng lại.
"Ha! Còn dám tìm người tới giúp à? Lên!"
Kỷ Phong Miên tiến lên một bước, chuẩn bị bảo vệ Khương Nam Thư ở phía sau.
Tính tình hắn không tốt, dễ đắc tội người khác, nhà lại có tiền, từ nhỏ đã học được các loại tán đả.
Hắn căn bản không để mấy tên này vào mắt.
Một bàn tay hơi lạnh kéo hắn lại.
Kỷ Phong Miên khẽ dừng, sau đó hắn nghe thấy giọng của Khương Nam Thư.
"Chạy mau, chạy theo tôi!"
"Hả?"
Khi Kỷ Phong Miên phản ứng lại thì đã chạy theo Khương Nam Thư được 10m.
"Chờ đã, sao phải chạy chứ! Mày thằng gà đấy vài phút là tôi xử xong."
Giọng Khương Nam Thư mang theo hơi thở gấp, "Ở đây không hợp, đợi lát nữa sẽ có nơi cho cậu phát huy."
Nghe vậy Kỷ Phong Miên cũng không hỏi thêm, hắn chạy theo Khương Nam Thư.
Mấy phút sau, bọn họ đã sắp nhìn thấy đường lớn.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, trên đường đèn đường với đèn xe giao nhau kết thành bức tranh phồn hoa.
"Được rồi, dừng ở đây." Khương Nam Thư ngẩng đầu nhìn máy quay an ninh cách đó không xa, anh xác nhận đèn hồng ngoại đang sáng.
Kỷ Phong Miên dừng lại, hít sâu mấy hơi, chuẩn bị đón một trận đấu ác liệt.
Rất nhanh, đám người trường nghề đã đuổi tới.
Cả người Kỷ Phong Miên đều là sức mạnh, hắn muốn thể hiện khả năng đánh nhau trước mặt Khương Nam Thư.
Tóc vàng dẫn đầu vung nắm đấm xông tới, Kỷ Phong Miên bày xong tư thế, đang chuẩn bị đá chân thì lại bị người đứng sau kéo lại.
Tay hắn bị Khương Nam Thư ôm chặt, "Cậu cản tôi làm gì...á!"
Kỷ Phong Miên ăn một đấm vào xương sườn, đau nhe răng.
"Sao lại không cho tôi đánh trả?"
Trong cơn hỗn loạn, Kỷ Phong Miên quay người để bảo vệ Khương Nam Thư đang đứng giữa hắn và bức tường, hắn lấy lưng chặn lại mọi cú đấm.
Trong hỗn loạn, gò má Khương Nam Thư cũng bị trúng một đòn, "Bởi vì đánh trả thì sẽ là đánh nhau."
Theo sau tiếng nói nhàn nhạt là tiếng còi và tiếng hét.
"Mấy đứa đang làm gì đó!".