Dịch bởi Axianbuxian12
Cuộc sống của Khương Nam Thư rất quy luật, sau khi loại bỏ tạp niệm thì anh nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Đợi sau khi hô hấp anh đều đều thì người bên cạnh anh mới mở mắt.
Ý thức của Kỷ Phong Miên mới thoát khỏi bóng tối vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì đã cảm nhận được sự ấm áp truyền tới từ bên người.
Sau đó là tiếp thở nhè nhẹ đều đều bên tai, là Khương Nam Thư?
Người Kỷ Phong Miên cứng cả lại.
Nhất thời hắn không biết đêm nay là đêm nào.
Nhưng mắt hắn nhanh chóng thích ứng với bóng tối, trước mắt hắn là một căn phòng chật hẹp.
Hóa ra là phòng trong viện điều dưỡng mà không phải căn hộ họ từng ở chung với nhau.
Hoảng hốt qua đi, sự tức giận không biết từ đâu trào lên trong lòng.
Cái thằng mất dạy! Quả nhiên vẫn ôm chấp niệm với Khương Nam Thư, ngay cả việc ngất đi cũng không trị được nó sao?
Kỷ Phong Miên suy nghĩ rất nhiều, cơ thể lại không dám động đậy.
Khương Nam Thư ngủ rất nông, còn bị mất ngủ thời gian dài, chỉ khi triền miên kịch liệt quá mệt mỏi thì Khương Nam Thư lại đi ngủ một mình.
Trong những năm sau khi Khương Nam Thư ra nước ngoài, những kí ức trên giường ngắn ngủi chính là thứ hắn luôn hồi tưởng lại trong những giấc mơ đêm khuya.
Không ngờ sống lại một đời, gặp lại Khương Nam Thư sớm hai năm lại có thể có được thay đổi lớn đến thế này.
Khương Nam Thư lúc này vẫn chưa đầy phòng bị như hai năm sau, tuy trưởng thành hơn bạn bè cùng lứa nhưng thi thoảng vẫn lộ ra chút tính tình thiếu niên.
Ví dụ như...
Em ấy còn biết làm nũng?
Có lẽ do "hắn" ban ngày chịu kích thích quá lớn nên Kỷ Phong Miên nhớ ra mấy câu Khương Nam Thư đã nói.
"Anh ơi, em không biết gói há cảo, anh dạy em được không?"
Nhưng rõ ràng Khương Nam Thư biết, những năm còn nhỏ Khương Nam Thư đều qua nhà hắn ăn Tết, giao thừa đều gói há cảo.
Tay nghề của anh cũng do bà nội hắn đích thân dạy, Khương Nam Thư gói còn giỏi hơn hắn nhiều.
Tư vị phức tạp đầy trong lòng, hắn vui vì hắn nhìn thấy sự nhẹ nhàng của Khương Nam Thư, nhưng lại thấy ghen ghét vì người Khương Nam Thư bộc lộ không phải là hắn.
Hắn biết rõ nhân cách kia cũng chính là hắn, là hắn khi 187 tuổi, thế nhưng Kỷ Phong Miên trưởng thành vẫn ghen ghét cực kì một cách trẻ con.
Thậm chí dưới sự thúc giục của ghen ghét, Kỷ Phong Miên trưởng thành đã lâu lại làm ra một hành động hết sức trẻ con.
Hắn ngồi dậy, nghiêng người nhìn Khương Nam Thư đang ngủ bên cạnh.
Dưới ánh trăng, làn da của Khương Nam Thư nhìn càng thêm sáng bóng, lông mi dài và dày, nhưng lại không cong mà rủ xuống tạo thành cái bóng trước mắt.
Kỷ Phong Miên nhìn đến xuất thần, cơ thể hắn làm trái với đại não, hắn từ từ cúi đầu.
Tao có thể chạm vào em ấy, còn mày thì không...
Hắn giống như chàng thủy thủ bị mê hoặc, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì.
Trong cơn hoảng hốt, Kỷ Phong Miên thậm chí còn cảm thấy bản thân đã nhìn thấy hơi thở hắn lướt qua lông tơ trên mặt Khương Nam Thư, khoảng cách gần quá rồi.
Chỉ một chút thôi.
Em ấy sẽ không phát hiện ra.
Khi môi hắn hạ xuống trong lòng vẫn thấy sợ, hắn khẽ nghiêng đầu hôn lên tóc Khương Nam Thư.
Đủ rồi.
Khương Nam Thư vẫn chìm trong giấc ngủ, Kỷ Phong Miên nhận ra Khương Nam Thư không bị dễ tỉnh hay có khi mất ngủ cả đêm như nhiều năm sau.
Hắn giơ tay chạm vào má anh bằng mu bàn tay, cực kì kiềm chế, thậm chí hắn không dám dùng lòng bàn tay, sợ nhiệt độ trong lòng bàn tay khiến Khương Nam Thư thức giấc.
Hắn không dám thở mạnh, thế nhưng cơ thể nam sinh cấp ba lại phản ứng nhiệt tình ngoài mong đợi.
Kỷ Phong Miên chỉ muốn im lặng hưởng thụ khoảng thời gian này, chỗ nào đó lại không chịu nghe lời, bản năng nguyên thủy đang gặm nhấm đại não hắn.
Tay hắn khẽ run, hắn nhắm chặt mắt, thầm mắng một câu trong lòng.
Cầm thú.
Nhưng, cơ thể nam sinh cấp ba còn cứng hơn kim cương không vì một câu mắng mà lắng xuống, ngược lại còn hưng phấn hơn.
Khương Nam Thư dường như cũng cảm thấy khác thường.
Anh khẽ động đậy.
Kỷ Phong Miên cứng đờ người, sợ làm anh tỉnh giấc.
Thật may, Khương Nam Thư chỉ xoay người.
Không! Không may chút nào.
Khi Khương Nam Thư xoay người thì tay anh cũng đổi chỗ, đặt về phía trước lại đặt đúng chỗ đang bừng bừng khí thế của Kỷ Phong Miên.
Anh hoàn toàn không hay biết, ngón tay anh co lại, nắm chặt một phát.
Ầm—
Nơi đang hừng hực khí thế muốn nổ tung, như núi lửa phun trào mắc-ma cuốn trôi đi lý trí của Kỷ Phong Miên.
Ban đêm ở viện điều dưỡng rất yên tĩnh, trong phòng lại càng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng thở.
Trong không gian tĩnh lặng, dường như hắn có thể nghe thấy tiếng huyết dịch đang sục sôi trong huyết quản.
Dòng huyết dịch sôi trào xông về một nơi, máu không đủ lên đại não, lý trí như bị thiêu rụi.
Những điều cất giấu sâu trong kí ức ngay lúc này lại hiện lên không đúng lúc.
Khương Nam Thư có làn da trắng trẻo và mỏng, dễ bị để lại vết.
Lưng anh rất đẹp, khi có những vết đỏ bên trên thì như mai đỏ trong tuyết, chỉ nhìn một lần là có thể khắc sâu mãi trong tim.
Ở đây...
Kỷ Phong Miên giơ tay lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét giận dữ trong đầu.
"Tên khốn, mày định làm gì anh em khác cha khác mẹ của tao!"
"..."
Lý trí quay lại, tiếng máu sôi sục trong huyết quản biến mất, Kỷ Phong Miên xoa mặt, kiềm chế dùng sức hít sâu hai hơi, bấy giờ hắn mới ép được cảm xúc không nên có xuống.
hắn xuống giường.
Hắn đóng cửa khẽ khàng, đi ra cửa sổ ngoài phòng khách kéo cửa ra.
Gió lạnh tràn vào, gió như con dao sắc lẹm đâm thẳng vào đỉnh đầu.
Kỷ Phong Miên bình tĩnh lại, nhân cách kia dường như cũng chỉ tỉnh lại trong giây lát nhưng cũng đủ để hắn lấy lại lý trí..
Thật may, đây chỉ là bản năng của nhân cách kia, chỉ cần hắn khống chế được thì nhân cách ban ngày sẽ không nhớ những chuyện này.
Kỷ Phong Miên mười bảy tuổi đột nhiên tỉnh lại lại khiến hắn nhìn thấy được những mảnh kí ức ban ngày.
Khương Nam Thư yêu cầu hắn chuyển qua ban Tự nhiên, lý do là đại học B.
Đây là một vấn đề, chuyển tới ban Tự nhiên là cách xử lý tốt nhất.
Kỷ Phong Miên lại luôn cảm thấy không thể rời xa Khương Nam Thư.
Hai năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn không hề hay biết, hắn cũng không biết tại sao Khương Nam Thư lại học khoa luật đại học B.
Cho dù vì chuyện của Phạm Bình thì cũng không hợp lý.
Vì trả thù mà từ bỏ ngành anh muốn học ư, đấy không phải chuyện mà Khương Nam Thư sẽ làm.
Khương Nam Thư đủ lý trí, anh biết bản thân muốn đi con đường nào, tuyệt đối sẽ không vì hai chữ "trả thù" mà từ bỏ ước mơ.
Chuyện của Phạm Bình có rất nhiều lỗ hổng, đi ngược với mong muốn bản thân, chưa thành niên, từ các phương diện này đều có thể khiến cho bản hợp đồng kia vô tác dụng.
Sau này chắc chắn còn xảy ra chuyện khác, cộng thêm chuyện của Phạm Bình mới dẫn tới việc Khương Nam Thư từ bỏ khảo cổ học sang học luật.
Nghĩ tới đây, Kỷ Phong Miên nhìn đồng hồ, chưa đến 1 giờ, vẫn chưa phải giờ đi ngủ của luật sư Lý.
Hắn gửi đi một tin nhắn: Chú Lý, chúc mừng năm mới, chú đã ngủ chưa?
Mấy phút sau, luật sư Lý gọi điện thoại tới.
"Nói đi, cháu có chuyện gì?
"Chú Lý, cháu muốn nhờ chú sắp xếp phẫu thuật cho cháu."
***
Ba ngày sau.
Tám giờ tối, sân bay.
Khương Nam Thư nắm chặt vé máy bay, "Vậy tôi về trước nhé?"
Khi tới An Bình hai người họ đã hẹn trước sẽ cùng nhau quay về Lễ Châu.
Thế nhưng bây giờ lại chỉ có anh cầm vé máy bay.
Kỷ Phong Miên cầm hành lý của anh đẩy nhẹ sang, "Ừ, tôi...sau khi về nước sẽ về Lễ Châu."
Tay anh dùng sức, có thể nói là thô lỗ, anh kéo lấy va li hành lý, "Ừ, tạm biệt."
Giọng nói Khương Nam Thư không hề dao động, nhưng trong lòng anh biết, anh có hơi tức giận.
Có lẽ là một loại cảm xúc giống như giận dỗi.
Kỷ Phong Miên nói hắn phải ra nước ngoài một chuyến, đi tìm mẹ hắn, thế nên bảo Khương Nam Thư về Lễ Châu trước, còn hắn thì một thời gian nữa sẽ về sau.
Lý do hợp tình hợp lý, là bạn bè, Khương Nam Thư không có lý do gì để ngăn cản hắn.
Anh biết nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Đơn giản là lý do hăn ra nước ngoài cứ giấu không chịu nói.
Chuyện này đã từng xảy ra.
Lúc trước cũng như vậy, Kỷ Phong Miên ra nước ngoài tìm mẹ, không lâu sau thì mất liên lạc.
Cho dù anh biết liên tưởng này quá ngớ ngẩn nhưng lòng Khương Nam Thư vẫn không yên.
Anh lo lắng Kỷ Phong Miên lại biến mất lần nữa...
Có lẽ, đổi cách khác có thể hỏi được, còn có thể tăng sức đề kháng ở mặt nào đó cho Kỷ Phong Miên.
Lý do này nhanh chóng thuyết phục được bản thân anh.
Bước chân Khương Nam Thư dừng lại.
Anh quay bước lại, khẽ nói, "Cậu nói cậu muốn xin nghỉ học hơn một tháng, tôi hơi lo lắng cậu không theo kịp bài học, dù sao thì...chúng ta đã nói là lên đại học cũng phải làm bạn học."
Dừng vài giây, Kỷ Phong Miên thở dài cảm thán, "Xem ra, chỉ có tôi coi trọng chuyện này."
Kỷ Phong Miên đơ người, hắn lúng túng không biết làm sao.
Hắn không muốn nói chuyện phẫu thuật với Khương Nam Thư, không muốn anh lo lắng, cũng không muốn ảnh hưởng anh học hành.
Để cho qua chuyện này, hắn cố ý chọn chuyến bay đêm cho Khương Nam Thư.
Bây giờ có lẽ vì đã thích ứng với tình trạng hiện tại, khi ý chí bị kích thích mạnh thì ban đêm Kỷ Phong Miên có thể cướp được quyền làm chủ từ tay Kỷ Phong Miên 17 tuổi.
Khương Nam Thư đợi một hồi mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, anh kìm nén sự tức giận đang sôi trào trong lòng.
Chỉ là anh hướng nội, nên dù có tức giận cũng không lộ ra ngoài.
Điều duy nhất anh làm là quay người bỏ đi.
Kỷ Phong Miên mua vé khoang hạng nhất cho anh, lối xếp hàng vào kiểm tra đã thưa hơn.
Mắt thấy đã sắp tới Khương Nam Thư, Kỷ Phong Miên vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay chân lạnh lẽo.
"Cút sang một bên, để tao!"
Đầu Kỷ Phong Miên quay cuồng, nhất thời mất đi khả năng khống chế cơ thể.
"Khương Nam Thư, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Giọng hắn rất lớn, không ít người quay lại nhìn hắn, Kỷ Phong Miên chẳng hề để ý, chỉ nhìn chằm chằm lưng của Khương Nam Thư, "Tôi sẽ nói hết cho cậu!"
"Em ấy sẽ không quay lại đâu." Kỷ Phong Miên trong đầu nói.
Hắn đã tiễn Khương Nam Thư ra sân bay vô số lần, Khương Nam Thư chưa từng quay đầu.
Không ngờ, Khương Nam Thư lại quay người đi về, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Kỷ Phong Miên lại có thể nhận ra vẻ mặt anh dường như đã thả lỏng hơn nhiều, bước chân đi tới cũng nhanh hơn.
Hóa ra...Khương Nam Thư...đang đợi một lời giải thích.
Mười phút sau hai người ngồi ở quán cà phê trong sân bay.
Kỷ Phong Miên tính tình vội vàng, vừa gọi hai cốc cà phê xong thì vào thẳng vấn đề, hắn không cần Khương Nam Thư hỏi thêm câu nào.
"Tôi ra nước ngoài để làm phẫu thuật."
Khương Nam Thư không ngờ đến đáp án này, "Phẫu thuật?"
Kỷ Phong Miên gật đầu, "Ừ, lần trước tai nạn tôi nói với cậu thực ra không đúng hoàn toàn, lúc đó có nhiều người, tôi lại không muốn nhiều người biết rõ.
Mấy năm trước khi tôi ở nước ngoài gặp phải trận đánh nhau trên đường, tôi đã bị trúng một mảnh đạn."
Kỷ Phong Miên cúi đầu, rẽ tóc ra, "Trúng vào chỗ này."
Khương Nam Thư nhìn kĩ, quả nhiên ở đó có một vết sẹo nhỏ.
Anh đột nhiên hiểu ra tại sao lúc đó Kỷ Phong Miên lại mất liên lạc, hóa ra là vì bị thương.
"Bây giờ sao rồi?"
Kỷ Phong Miên nhún vai, "Mảnh đạn vẫn ở bên trong, không ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày nhưng có ảnh hưởng rất lớn tới trí nhớ và tính khí, nhưng trước đây nó nằm ở vị trí nguy hiểm, lấy ra có nguy cơ rất lớn nên xem tình hình tạm thời để đó."
"Bây giờ..."
"Ừ, lần trước kiểm tra mảnh đạn đã rời tới nơi khá an toàn, đã đạt đủ điều kiện phẫu thuật, tôi vốn định thi đại học xong sẽ lấy nó ra."
Khương Nam Thư nhíu mày, "Vậy sao cậu lại đột ngột quyết định lấy nó ra?"
Kỷ Phong Miên chống cằm, cười nói, "Đương nhiên là vì không muốn chuyển sang ban Tự nhiên rồi."
Khương Nam Thư hơi bất ngờ, "Tại sao?"
Anh không hiểu, chỉ vì lý do đơn giản này mà Kỷ Phong Miên lại quyết định phẫu thuật sớm hơn dự định.
"Tôi vốn cảm thấy chẳng qua chỉ là ban ngày không được gặp nhau thôi, sau nghĩ lại thấy không đúng." Kỷ Phong Miên giải thích, "Sau khi lớp 11 thi toàn quốc xong, chúng ta sẽ bắt đầu tự học buổi tối, thứ 7 cũng phải đi học, chủ nhật cũng học nửa ngày, tính ra phần lớn thời gian chúng ta đều ở trường, thế là không được, quá nguy hiểm."
Đã lâu Khương Nam Thư không có cảm giác không theo kịp tư duy của Kỷ Phong Miên, "Nguy hiểm? Tại sao?"
"Tôi sợ cậu bị "số không" nguy hiểm bắt mất! Là anh trai đương nhiên tôi phải bảo vệ cậu nửa bước không rời rồi."
Kỷ Phong Miên nói thật, hắn không biết tại sao nhân cách kia lại một mực không chịu chuyển lớp, thậm chí còn muốn phẫu thuật sớm.
Nhưng hắn cũng lại thấy quyết định vô cùng chính xác, hơn nữa còn dựa theo tư duy của mình để đưa ra lời giải thích nữa.
"..."
"Số không" lắm mưu kia chỉ có hứng thú với Kỷ Phong Miên.
Nhưng dù có không quan tâm ra sao thì Khương Nam Thư cũng không nói ra câu này.
"Phẫu thuật có dám chắc không?"
"Cậu yên tâm, đã tìm được chuyện gia có tiếng ở nước D, ông ta cũng luôn theo sát tình hình của tôi, đến lúc đó ngày nào tôi cũng nhắn tin báo cáo cho cậu nhé?"
"Ừ, được." Khương Nam Thư im lặng giây lát, "Tôi muốn ở lại thêm vài ngày."
Kỷ Phong Miên: "Hả? Sao thế?"
"Đợi tới ngày cậu ra nước ngoài, tôi cũng bay chuyến cùng lúc về Lễ Châu, được không?"
"Ừ."
Hai thiếu niên bằng đôi ba câu đã giải thích rõ mọi chuyện, hai người thân thiết rời khỏi sân bay.
Lúc này, những giận dỗi và xung đột nho nhỏ lại khiến quan hệ giữa bọn họ trở nên khăng khít hơn.
Nửa đêm, Kỷ Phong Miên tỉnh lại trên giường, hắn mở mắt nhìn trần nhà, hắn nhớ lại tình cảnh lúc ở sân bay mà tâm trạng phức tạp.
Khương Nam Thư là một người lý trí lại không có cảm giác an toàn, thay vì giấu diếm anh không bằng thành thật nói ra hết.
Trước đây, cách của hắn có lẽ thật sự đã sai, nó chỉ khiến Khương Nam Thư yếu ớt càng thêm áp lực.
May mà hắn có được cơ hội làm lại.
Lần đầu tiên Kỷ Phong Miên cảm thấy, bản thân khi 17 tuổi bốc đồng mà hắn từng ghét ở một số mặt lại phù hợp với Khương Nam Thư hơn hắn khi đã trưởng thành.
Nhưng dù vậy đi nữa hắn cũng sẽ không nhận thua.
Giống như An Khả Hạ, chỉ cần cậu ta còn đây mới có thể cắt đứt mọi khả năng nguy cơ có thể xảy ra.
Nếu không phải lần này hắn nhận thấy nguy cơ khi chuyển lớp thì giữa hắn và Khương Nam Thư không chừng lại xảy ra chuyện gì đó không thể cứu vãn được.
***
Hai tháng sau.
Qua nghỉ lễ không lâu Lễ Châu đã bắt đầu vào xuân.
Đại hội thể thao Ngũ trung Lễ Châu thường thích tổ chức vào đầu tháng 4, khí hậu thích hợp, mặt trời cũng tỏa ra nhiệt độ vừa phải.
Tuy Khương Nam Thư không hợp làm nhóm nhưng dưới sự khẩn cầu của lớp phó thể dục, anh đã tham gia đội chạy 5000m nam.
Dù sao thì ban Xã hội ít con trai, nhà trường lại yêu cầu hạng mục tham gia của mỗi lớp.
Sau khi phân chia, mỗi nam sinh đều phải tham gia 1 đến 2 hạng mục.
Thảm nhất là người có khả năng vận động nhất lớp xã hội, người có thể ôm trọn các hạng mục thể thao là Kỷ Phong Miên nay lại xin nghỉ dài hạn.
Lớp phó thể dục khóc không ra nước mắt, cuối cùng cậu ta chỉ đành cầu ông bà cố gắng tập hợp người cho mấy hạng mục này.
Nơi nghỉ ngơi của lớp A là một gốc cây, vị trí khá tốt.
Bên cạnh là lớp Tự nhiên B, lớp Tự nhiên B không may bị phân tới chỗ nắng.
Tuy trời tháng ba không quá nắng nhưng ngồi lâu dưới mặt trời cũng có hơi hoa mắt.
Thế là lớp B và lớp A nghỉ chung một chỗ.
Hạng mục chạy 5000m của Khương Nam Thư một lát nữa mới bắt đầu, lúc này anh đang ngồi trong góc đọc sách.
Cho dù xung quanh có ồn ào cũng không ảnh hưởng tới sự tập trung của anh.
Bỗng nhiên có người ngồi xuống bên cạnh anh, "Khương...anh, anh biết anh trai em đi đâu không?"
Khương Nam Thư ngẩng đầu lên nhìn thấy An Khả Hạ.
Anh thấy kì lạ, người này dường như có hơi...
Dùng từ có hơi không lịch sự, đó là mặt dày.
Sự không thích và cự tuyệt của anh đã thể hiện rất rõ ràng, trước đó khi ở An Bình cũng tính là tan rã trong không vui.
An Khả Hạ lại có thể sấn tới hết lần này tới lần khác.
Có lẽ đây là đặc tính trong tiểu thuyết, một trong những nguyên nhân khiến cậu ta có thể tu thành chính quả với nam chính công?
Anh chỉ ngước mắt nhìn, "Không biết."
Khương Nam Thư cho rằng anh ý đuổi khách của anh đã đủ rõ ràng, nhưng vẫn không thể khiến An Khả Hạ biết khó mà lui.
"Em lo cho anh ấy lắm, anh ấy ra nước ngoài phẫu thuật...á, xin lỗi, em lỡ lời, anh đừng nói cho ai khác biết nhé."
An Khả Hạ tỏ vẻ hoảng hốt, miệng giải thích: "Chuyện này chỉ có người trong nhà biết, nhất định không thể để người khác biết, đến cả Triệu Sâm với Phương Hiểu cũng không biết."
Khương Nam Thư: "..."
"Ờ."Anh nói với vẻ lạnh nhạt.
An Khả Hạ chớp mắt, "Vậy thì tốt quá, dọa chết em, em còn tưởng rằng mình đã bất cẩn nói ra bí mật của anh trai rồi, nhưng anh là bạn thân của anh ấy nên anh ấy chắc chắn sẽ không để bụng đâu."
"Ừ." Khương Nam Thư gật đầu.
Kỷ Phong Miên tất nhiên sẽ không để ý, mỗi bản báo cáo kiểm tra của hắn đều nằm trong điện thoại của anh, ngày nào cũng gọi một cuộc video call để Khương Nam Thư biết rõ tình hình của hắn.
"À đúng rồi, lát nữa anh có hạng mục thi phải không, em đưa nước cho anh nhé.
Anh trai không có ở đây, em phải chăm sóc bạn thân của anh ấy cẩn thận."
Khương Nam Thư đứng dậy, cởi áo khoác đồng phục ra, "Không cần, lớp tôi vẫn còn có người khác."
Sau khi lạnh lùng từ chối, anh cũng lười đợi chờ câu trả lời, anh đứng dậy đi sang bên cạnh làm nóng người.
5000m đối với Khương Nam Thư không phải là thử thách không thể vượt qua, chỉ là còn phải giành thứ hạng nên cũng hơi tốn sức.
Dù sao thì so sánh với người rèn luyện cơ thể thời gian dài thì việc chạy bộ của anh chỉ coi là sở thích cá nhân mà thôi.
Trong tiếng hoan hô cổ vũ, Khương Nam Thư là người thứ 2 chạy về đích.
Anh thấy hơi hoa mắt, gắng gượng bước nhanh một lúc mới chống đầu gối thở dốc.
Các bạn trong lớp chạy tới, Khương Nam Thư xua xua tay, anh nghe thấy lớp phó thể dục nói, "Được rồi được rồi, đừng vây lấy cậu ấy, để cậu ấy thở đã."
Chỉ là mới được một lúc lại có người sấn tới, trong tay cầm chai nước đưa tới, theo đó là tiếng nói chuyện không ngớt.
"Anh Khương anh siêu thật đấy, anh có thể chạy được những 5000m, chẳng giống em chỉ có thể giúp mọi người việc vặt, thật là vô dụng mà.
Nếu anh trai ở đây nhất định sẽ lấy được hạng nhất."
Ồn quá.
Đặc biệt là sau khi chạy 5000m, bên tai vẫn vang lên tiếng tim đập mạnh, nghe thêm mấy lời này khiến Khương Nam Thư cảm thấy rất phiền.
Khương Nam Thư đứng thẳng người lên quả quả nhiên nhìn thấy An Khả Hạ mặt tươi cười nhìn anh.
"Uống nước nè." An Khả Hạ lại đưa nước.
Anh nhíu mày, giơ tay đẩy chai nước chắn trước mặt ra, anh muốn đi ra chỗ lớp phó thể dục lấy nước.
Rõ ràng chỉ khẽ đẩy ra nhưng anh lại nghe thấy tiếng kêu, "Á—"
An Khả Hạ tự nhiên lùi về sau mấy bước, giống như bị người ta đẩy vậy, cậu ta đụng phải một người đang chen qua nhóm người đi tới.
Động tác của người nọ rất nhanh, người nhoáng một cái, tay túm lấy cổ áo An Khả Hạ.
"Cậu lại muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cậu, đừng hòng giở trò với Khương Nam Thư!"
Giọng nói quen thuộc.
Khương Nam Thư ngước lên nhìn thì đối diện với người đã hai tháng không gặp.
Tóc của hắn rất ngắn, nhìn giống như bị cạo trọc, bây giờ mới mọc lên được mấy cm.
Kiểu tóc này càng làm lộ rõ ngũ quan sắc nét của hắn, sống mũi cao mang theo sự kiêu ngạo.
Kỷ Phong Miên nhíu mày dạy dỗ An Khả Hạ xong thì tiện tay ném cậu ta ra sau, giống như ném một túi rác to.
Sau đó hắn nhoẻn miệng tươi cười đưa tay khoác vai Khương Nam Thư.
"Nào, để anh trai đỡ em."
_______.