Dịch bởi Axianbuxian12
Hoàng hôn buông xuống, cuối con đường tràn ngập ráng ngũ sắc, ánh sáng chiếu qua áo trắng trên người thiếu niên làm lộ ra đường nét vòng eo mảnh.
Kỷ Phong Miên đứng ở cửa tiệm thú cưng nhìn chăm chăm người con trai dần đi xa kia.
Ngay cả tên cũng không biết.
Ánh mắt trước khi rời đi của đối phương khiến Kỷ Phong Miên không vui, không có cảm xúc gì hết, giống như chỉ là người lạ vô tình đụng phải vai nhau ở trên đường.
Cảm xúc của hắn nhanh chóng hiện lên trên mặt, lộ ra cảm giác tàn nhẫn.
Triệu Sâm nhìn vẻ mặt này của hắn là biết chuyện này còn chưa kết thúc, cậu ta thuận miệng hỏi một câu, "Phong ca, tiếp theo tính làm thế nào?"
Kỷ Phong Miên không trả lời mà đi về phía trước vài bước, sải chân rất lớn, nhịp chân rất nhanh.
"Phong ca, Phong ca, bình tĩnh, vừa rồi không phải nói chuyện này đã xong rồi sao, Miêu Nhị Gia còn đang ở trong tiệm kìa." Triệu Sâm hốt hoảng lên can, sợ Kỷ Phong Miên đi theo người ta tới nhà gây chuyện.
Khi tới đây, bố cậu ta giao cho một nhiệm vụ đó là nhất định không thể để Kỷ Phong Miên gây ra chuyện lớn.
Xảy ra chuyện rồi, Kỷ Phong Miên không sao, người có sao sẽ là cậu ta.
"Mày tưởng tao định làm gì?"
Triệu Sâm: "À, tao tưởng mày muốn đi theo người ta tới nhà gây chuyện, phá nhà gì đó."
Chuyện này nghe có vẻ phi lý, nhưng đặt trên người Kỷ Phong Miên thì lại không có gì lạ.
Rốt cuộc, bọn họ đều biết Kỷ Phong Miên hơi có vấn đề, mạch não không giống người bình thường.
"Hừ, mày nhìn đâu ra chuyện đó vậy?"
Triệu Sâm không nói nữa, Phương Hiểu lại nhanh miệng tiếp lời, "Phong ca, không phải mày ghét nhất bọn làm màu à, nhất là cái người vừa nãy, từ đầu đến cuối ngay cả tên cũng không thèm nói cho chúng ta biết, có cảm giác như bị coi thường vậy."
Nghe xong lời này Kỷ Phong Miên lại càng thêm khó chịu.
Sau khi làm xong "thẻ triệt sản cả đời" thì hắn lại hỏi tên thiếu niên một lần nữa.
Không ngờ đối phương chỉ gật đầu chào, không nói một lời rồi đi thẳng luôn.
Kỷ Phong Miên không phục, hắn chạy theo hỏi, càng không ngờ người đó trực tiếp vờ như không nghe thấy.
Đi mất.
Kỷ Phong Miên sống mười mấy năm chưa có ai dám lờ hắn đi như vậy.
Tức quá.
"Tao ghét nhất bọn làm màu, đặc biệt là loại người như cậu ta, không được, tao nhất định phải biết được tên của cậu ta."
Phương Hiểu phụ họa, "Đúng đúng..."
Triệu Sâm đấm Phương Hiểu một cái, "Thằng ngu này, đừng thêm dầu vào lửa!"
Thế nhưng, dường như Kỷ Phong Miên đã không dừng lại được, "Đợi tao tìm được cậu ta, nhất định phải khiến cậu ta sống không được chết không xong..."
Mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, đèn đường còn chưa bật lên.
Kỷ Phong Miên chưa nói hết lời thì một cơn đau đầu dữ dội ập tới.
Hắn lảo đảo, đụng phải bức tường bên cạnh, trước mắt tối đen.
"Ahh—"
Triệu Sâm hốt hoảng muốn giơ tay ra đỡ, rồi cậu ta lại nhớ ra gì đó, tay vội rụt lại như bị điện giật, "Phong ca, mày sao rồi? Có cần tới bệnh viện không?"
Kỷ Phong Miên lại không đáp, hắn cúi đầu, đứng im bất động mấy phút.
Hai người đứng cạnh im như thóc, kinh nghiệm nói cho họ biết, lúc này tốt nhất là giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Khoảng mấy tháng trước, vào buổi tối Kỷ Phong Miên sẽ xuất hiện triệu chứng như vậy; đau đầu, rồi sau đó im lặng giữ nguyên một động tác hồi lâu.
Thời gian không quá dài, chỉ mấy phút là sẽ trở lại bình thường, nhưng vào lúc đó tuyệt đối không ai được đụng vào hắn, ai đụng vào thì hầu như đều bị đánh bay.
Đến bệnh viện kiểm tra cũng không kiểm tra ra vấn đề gì, bác sĩ nói có thể là hậu di chứng.
Não là một cơ quan cực kì tinh vi, khoa học nghiên cứu về não vẫn chưa đủ.
Nói đơn giản, não sau khi gặp chấn thương xuất hiện hậu di chứng cũng khôn không phải điều kỳ lạ.
Triệu Sâm và Phương Hiểu nhìn nhau, cả hai ăn ý lùi lại một bước.
Không lùi là đồ ngu, Kỷ Phong Miên phát bệnh giống như thuốc nổ, chẳng ai dám chịu.
Thật không ngờ tới, Kỷ Phong Miên đứng im lặng một hồi đột nhiên mở miệng: "Ban nãy, huy hiệu trường trước ngực cậu ta có phải là Ngũ trung Lễ Châu không?"
Nhất thời Triệu Sâm không phản ứng lại, rốt cuộc thì lúc trước Kỷ Phong Miên phát bệnh không hề nói chuyện.
"Có phải không?"
"Hả, ai?" não Triệu Sâm quay nhanh, phản ứng lại trong tức khắc, "mày nói người lúc nãy à, đúng là ghi Ngũ trung Lễ Châu.".
Đam Mỹ Hay
Kỷ Phong Miên nhận được đáp án, hắn lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: "Luật sư Lý, tôi muốn chuyển trường tới trường Ngũ trung Lễ Châu."
Bên kia điện thoại nói mấy câu.
Kỷ Phong Miên: "Kỷ Quốc Hoa? Ông ta không quản được tôi, ừ, tuần sau tôi muốn chuyển tới đó."
Triệu Sâm và Phương Hiểu đứng cạnh nghe thấy hết, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt chưa đầy sự hoang mang khó hiểu.
Hả?
Không đúng, Phong ca cho dù mày ghét bọn làm màu thì cũng không cần chuyển trường để báo thù chứ? Vả lại, sao hắn lại đột nhiên gọi là "Luật sư Lý", không phải lúc trước đều gọi là "chú Lý" à?
Lại còn Kỷ Quốc Hoa, đấy không phải bố mày à, sao lại gọi thẳng là Kỷ Quốc Hoa vậy?
Xong rồi, hình như bệnh của Phong ca ngày càng nghiêm trọng rồi.
Triệu Sâm và Phương Hiểu nhìn nhau, họ cảm thấy lần này quay về chắc chắn sẽ bị gia đình dạy dỗ cho một trận.
***
Thứ Hai.
Ngũ trung Lễ Châu chính thức khai giảng.
Hôm nay thông lệ là lễ khai giảng, phó hiệu trưởng vốn nên xuất hiện trong buổi lễ lại không có mặt mà lại đang đứng đợi ở cổng trường.
Đợi một lúc, cuối đường xuất hiện một chiếc Maybach màu đen có biển số xe của thành phố An Bình, đó chính là khách quý mà ông ta đã đợi nửa tiếng.
Rất nhanh, có hai người xuống xe.
Phó hiệu trưởng lên tiếp đón, ông bắt tay với người đàn ông trung niên mặc vest đeo kính trông rất tinh anh, "Luật sư Lý, chào anh."
"Chào ông."
"Cậu đây chính là quý công tử?"
Luật sư Lý cười nói, "Tôi không có cái phúc này, đây là con của cố chủ tôi, Kỷ Phong Miên."
Luật sư Lý là người có địa vị cao trong giới luật pháp trong nước, cố chủ của ông không phú thì quý, huống hồ, điều kiện chuyển trường lần này là sẽ xây cho trường một cái thư viện.
Ngũ trung cũng không phải trường trọng điểm, đây đúng là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Phó hiệu trường là một người tinh ý, thấy luật sư Lý tránh không đáp, ông ta cũng không hỏi thêm, "Vào thôi, tôi đưa hai vị đi tham quan một vòng trước."
Tiếp đó là những lời hàn huyên giới thiệu nhàm chán, Kỷ Phong Miên tất nhiên là lười nghe.
Tay hắn cuộn trong túi áo, trên mặt cà lơ phất phơ, hắn chỉ cảm thấy cái trường này đúng là nát, chả trách đồng phục người đó mặc nhìn có vẻ không vừa người.
Tuy mặc nhìn rất đẹp, nhưng chất liệu có vẻ rất cứng không thoải mái, hay là quyên cho trường một lô đồng phục vậy, làm bằng sợi bông, mềm mại thoáng khí...
Tư duy của hắn đã quẹo bảy tám vòng, không hề để tâm tới việc chuyển trường.
Phó hiệu trưởng chốc chốc lại liếc nhìn thiếu niên đi bên cạnh, ông ta không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên muốn chuyển tới Ngũ trung, cho dù muốn tới Lễ Châu học thì lựa chọn tốt nhất đương nhiên là Thực nghiệm.
Nếu cảm thấy bên Thực nghiệm áp lực quá lớn thì cũng còn nhiều trường tư, trường quốc tế điều kiện tốt hơn, dù sao thì cũng không thể là Ngũ trung.
Thực ra Kỷ Phong Miên cũng không biết bản thân bị sao mà lại muốn chuyển trường tới đây, thậm chí hắn còn không nhớ là hắn đã gọi điện cho luật sư Lý.
Hôm sau hắn tỉnh dậy thì đã là 11 giờ trưa, sau đó thì liền nhận được cuộc gọi từ luật sư Lý.
Luật sư Lý nói chuyện chuyển trường đã làm xong, thứ 2 có thể tới trường xem qua rồi quyết định vào học lớp nào.
Đầu Kỷ Phong Miên mơ màng nhưng lại không có ý định thay đổi chủ ý.
Cũng giống như việc chạy tới Lễ Châu lần này cũng được quyết định khi hắn không hề có ý thức.
Sáng sớm tỉnh lại thì thấy quản gia gõ cửa, nói rằng xe đi Lễ Châu đã chuẩn bị xong, làm theo yêu cầu tối qua của hắn.
Dù sao thì hắn cũng không phải người bình thường, làm ra mấy chuyện kỳ lạ cũng rất bình thường.
Hửm?
Bước chân hắn dừng lại, hắn nhìn bảng vinh danh trước mặt.
Ảnh chụp 4x6 rất ít ai có thể chụp đẹp, thiếu niên nào đó lại rất đẹp, cho dù mặt không biểu cảm cũng đẹp không tưởng.
"Khương, Nam, Thư." Kỷ Phong Miên đọc lên từng chữ trong tên anh, có vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Khi hắn dừng lại, hai người kia tất nhiên cũng dừng lại theo.
Phó hiệu trưởng nghe thấy cái tên này thì thuận tiện giải thích: "Em Khương là học sinh đứng đầu trường chúng tôi, kì thi liên trường lần trước cũng đứng đầu, là một học sinh rất xuất sắc."
Học hành đứng nhất lại là kiểu mà Kỷ Phong Miên ghét, hắn không đè nén được muốn nhìn thấy người đáng ghét này.
Hắn muốn nhìn thấy biểu cảm của người nọ khi hắn xuất hiện.
Kỷ Phong Miên càng nghĩ càng hưng phấn, hỏi: "Cậu ta học ban nào?"
"Lớp A ban Xã hội."
"Chú Lý, cháu muốn chuyển tới lớp A ban Xã hội." Kỷ Phong Miên nói thẳng.
Luật sư Lý lại do dự chốc lát.
"Ừm...theo ý kiến cá nhân thì tôi thấy ban Tự nhiên hợp với cháu hơn, trí nhớ của cháu hiện giờ không được tốt."
Nói trí nhớ Kỷ Phong Miên không tốt đã là nói khéo, nói thẳng thì trí nhớ của hắn không khác gì con cá.
Rất nhiều chuyện nói cái là quên, khỏi nói tới môn lịch sử chính trị cần phải học thuộc rất nhiều.
Nhưng hắn lại rất thông minh, thành tích môn tự nhiên luôn rất tốt.
Kỷ Phong Miên xua xua tay, "Thi đại học với cháu không quan trọng."
Luật sư Lý dừng lại giây lát rồi nói, "Được." Ông ta cũng không phải người giám hộ của Kỷ Phong Miên, ông chỉ là người được ông nội hắn thuê để tiện xử lý những việc của Kỷ Phong Miên mà thôi.
Phó hiệu trưởng lại ngây ra, Kỷ Phong Miên rốt cuộc tới đây để làm gì, làm việc có vẻ như tùy tâm tùy tính.
Tóm lại, không giống người tới đây để học hành tử tế.
***
Sau lễ khai giảng, buổi chiều lên lớp như thường.
Khương Nam Thư không tới nhà ăn mà ở lại lớp học ăn bánh bao rồi tiếp tục đọc sách, trong lớp chỉ còn lại một mình anh.
Một lát sau, trên hành lang có tiếng nói chuyện.
"Này, mày nghe gì chưa, có học sinh mới chuyển tới đấy."
"Chuyển trường thì chuyển trường, có gì lạ đâu."
"Không, nghe nói là chuyển từ An Bình tới đấy."
"Hử? Lại có người từ An Bình chuyển tới đây, não bị hư rồi à?"
"Não mày mới hư ấy!"
"Mày bị hâm à, tự nhiên chửi tao?"
"Mày mắng nam thần mới của tao đương nhiên tao phải mắng mày, hihi, đẹp trai muôn năm, người chuyển tới là một soái ca cực kì đẹp trai.
Mày xem đi, có ảnh chụp trộm này."
"Đúng là đẹp trai...chậc, đẹp trai thật, khác hoàn toàn tới Khương học thần."
"Hihi, đúng không, nếu Khương học thần là ánh trăng trên cao không thể với tới, còn soái ca này thì là..ừm...bình hormone di động.."
Nữ sinh ôm điện thoại mặt mày hớn hở bị cô bạn bên cạnh kéo lại, đối mắt với Khương Nam Thư.
Mặt cô đỏ bừng, nói năng lộn xộn, "Khương học thần..à..Khương Nam Thư, cậu không đi ăn cơm à."
Khương Nam Thư gật đầu chào rồi lại cúi đầu tiếp tục làm đề, dường như không nghe thấy lời thảo luận về anh.
Học sinh chuyển trường cũng không liên quan tới anh.
Khi nhìn thấy học sinh mới đi theo lão Chu vào lớp thì suy nghĩ này của anh cũng không có gì thay đổi, anh chỉ cảm thấy có hơi trung hợp.
Hôm kia mới gặp người này vì chuyện con mèo, hôm nay hắn đã chuyển tới đây học.
Chỉ là, vẫn chẳng liên quan tới anh.
Khương Nam Thư chỉ nhìn một cái rồi tiếp tục đọc sách.
Cho đến khi...
"Tên tôi là Kỷ Phong Miên."
Khương Nam Thư đột ngột ngẩng đầu, mắt mở to, anh nhìn thiếu niên đứng trên bục giảng với vẻ không dám tin.
Kỷ Phong Miên? Trùng tên, trùng họ?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Khương Nam Thư, rồi lại nhanh chóng phủ nhận.
Đôi mắt rất giống, Kỷ Phong Miên lại là cái tên ít gặp, kết hợp lại, khả năng trùng tên là không lớn.
Là Kỷ Phong Miên đó.
Người bạn duy nhất của anh.
Hồi nhỏ Kỷ Phong Miên là một thằng nhóc béo, thích thể thao ngoài trời nên da đen, so với thiếu niên đẹp trai nước da màu lúa mạch trên bục giảng gần như chẳng có chỗ nào giống nhau.
Kỷ Phong Miên lớn lên cùng với Khương Nam Thư, từ lúc chưa biết đi đã chơi chung với nhau, cả thời thơ ấu hai người như hình với bóng.
Cho đến năm tốt nghiệp tiểu học, bà nội Kỷ Phong Miên qua đời, hắn khóc lóc được đưa về An Bình.
Sau đó, một đi không trở lại.
_____.