Long trong tiềm thức mơ màng, nhưng có một khoảnh khắc nào đấy nhận thức được người đàn ông đang đứng bên mình là thầy Liên, nghiễm nhiên rất muốn tỉnh táo. Thế nhưng thực càng lạ lùng, chỉ cần có ý nghĩ liên quan tới Liên thoáng qua đầu, anh liền lập tức đau đớn toàn thân.
Ông già không nói năng gì, lấy một tay đánh thẳng vào phía ấn đường Long, lập tức anh ngất lịm nằm im như một khúc gỗ.
"Thầy, có đúng không?"
Liên đứng bên cạnh sốt ruột hỏi lại. Thầy cô quay đầu, gật gật.
"Quả nhiên đúng là nó."
"Vậy phải làm thế nào bây giờ?"
"Còn thế nào nữa, theo thầy tới bàn đây ngồi."
Thầy Liên ngồi xuống bàn, lôi túi đựng đồ nghề ra bên ngoài, bắt đầu lấy một tờ giấy, viết chữ vào bên trong đấy. Sen ánh mắt khó hiểu nhìn Liên, cô lắc đầu, ánh mắt không khỏi lo lắng.
Cả đám người trong lán nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thầy của Liên, nói giọng ngoài bắc, quả nhiên là người gốc Hà Thành như lời cô nói. Nhưng còn hành động và túi đựng đồ đeo bên người này, thật kì lạ. Toàn những thứ Sen chưa thấy bao giờ. Có chăng cũng chỉ là những thứ mà cô có vẻ ngờ ngợ thôi. Chẳng hạn như, cái thứ ông ấy vẽ có giấy màu vàng, mực đỏ viết bằng bút lông này, giống như bùa ấy.
Khoan... Bùa?
Sen tròn mắt lên, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Liên ra hiệu im lặng.
"Liên, con mau đưa tờ giấy này nhờ người chuẩn bị mấy thứ trong đây đi. Cô gắng mà chuẩn bị cho đầy đủ, thầy biết là khá khó khăn, nhưng mà cũng phải làm cho được."
"Vâng."
Liên đưa tờ giấy cho Sen, Sen nhăn mặt lại, chết dở, trời tối thế này, quân y các cô là phận đàn bà con gái, làm sao mà ra đi chuẩn bị cho kịp được?
Liên như nhìn thấu nỗi lo lắng của Sen, cô đứng lên, dặn dò.
"Chị, chị đem tới khu tập trung của các anh bộ đội, cử một hai người tìm kiếm chuẩn bị, còn nhờ lấy một hai người nữa tới đây, phụ thầy em."
"Phụ thầy em... Này, chị hỏi, thầy em có phải là..."
Sen nói đoạn, nhỏ ngay miệng lại. Cô có tính cách thẳng thắn, lại cũng hay tò mò, nên không nín được. Liên cũng không ngăn cản, chỉ khẽ gật đầu nói nhỏ.
"Vâng. Thầy em là pháp sư."
Sen nghe xong tròn mắt, cô nhanh tay đưa giấy cho cô quân y nhỏ tuổi kia đi thông báo.
"Thế làm sao? Anh đại đội trưởng này làm sao đấy?"
"Anh ấy bị trúng bùa yêu. Em đoán không lầm, là của con bé dân tộc tên Ngri hôm trước em dặn chị phải cẩn thận. Có lẽ bùa này phải qua một tuần lễ mới bắt đầu hết cơn đau, hoàn toàn có tác dụng được. Nào ngờ trở về, sao anh ấy nặng quá."
"Ngri?!? Con bé đó... Hồi chiều mới bước vào trong lán này."