Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 214



Lâm thở dốc, hiện giờ lồng ngực anh như đang có trăm nghìn áp lực như đầu mũi kim chĩa thẳng vào làm anh khó thở.

Sen thấy biểu hiện của người bên cạnh, hoảng hồn.

"Thôi chết rồi, làm thế nào bây giờ? Hay là... Chúng ta quay về nhé?" 

Quay về? Nếu như giờ này mà quay về, Lâm nghĩ chắc anh không chống cự nổi. Cả người anh giờ mềm oặt ra, chân tay không làm chủ được. Hơn nữa...

Anh là người gián tiếp tham gia sự việc này, mà còn bị đau đến vậy, thế còn Long? Người trực tiếp bị bỏ bùa, hẳn đang trong cơn thập tử nhất sinh, mà đã như vậy, Liên sẽ lo lắng cho Long lắm, nếu như anh quay về, nhìn thấy cảnh cô túc trực chăm sóc, lo đến phát khóc thế kia...

Không đành lòng, nhất quyết không đành lòng. Anh không muốn nhìn thấy những thứ như vậy. Điều ấy có khi còn đau hơn cơn tức ngực này gấp trăm, gấp ngàn lần nữa. 

"Thế nào? Anh có nghe tôi nói không Lâm? Chúng ta quay đầu về nhé?"

"Không. Đi tiếp đi. Cô giúp tôi."

Sen nhìn thái độ của Lâm, thấy anh mím môi nén đau, không nói gì, biết rõ nếu như bây giờ quay về thì cũng không thể, nên đành dìu anh bước tiếp. 

Gió trong rừng thổi mỗi lúc một mạnh, Sen vừa nheo mắt vì nắng, lại vừa phải mở to mắt ra nhìn dấu vết, vì gió giữa trời nắng gắt thế này, dấu chân và chống gậy có thể bị phủi bay đi không còn một dấu vết.

Hai người im lặng dìu nhau đi được một đoạn nữa, Sen ngẩng đầu lên trời.

"Ơ, làm sao chỗ này lại có bóng mây đen thế nhỉ? Gió thổi hình như cũng từ hướng này. Hay chúng ta lại đó xem sao đi." 

"Được."

Lâm gật gật đầu, thế nào cũng được.

Đôi nam nữ tiếp tục tiến tới bãi đất trống. Càng tiến tới lại gần, Lâm cành cảm thấy áp lực như lồng ngực của mình ngày một lớn hơn. Anh như muốn nổ tung ra vậy. 

Bỗng chốc, đôi chân đang dìu Lâm của Sen khựng lại, cô hác hốc miệng, kéo Lâm lùi xuống một gốc cây to.

"Sao... Sao thế?"

"Suỵt." 

Sen ra hiệu cho Lâm ngồi xuống, chỉ vào phía trước khiến anh tò mò nhìn theo.

À, ra là bà cụ cùng thầy Liên đang đứng ở đấy ư? Nhưng bãi đất trống này, tự nhiên mọc ra giữa khu rừng nhiều cây thế?

Cả Sen lẫn Lâm nín thở nhìn chăm chú vào hai người trước mắt. 

Thầy Liên giờ đang cầm trong tay một thanh kiếm gỗ, ở đầu kiếm có thứ gì toả ra màu vàng, trông thật quái dị, cùng với lão bà kia, một thân chống gậy trông sắc nét hơn khi gặp ở bản hồi nãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.