Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 245



Sáng sớm ngày hôm sau, như thường lệ, khi Hoàng dậy thì cũng đã nhìn thấy lão Long đầu hói tỉa cành hoa trước sân.

Tối hôm qua ba người họ ôn lại chuyện cũ chán chê, mãi sau tối muộn mới về, làm Hoàng buồn ngủ quá không thể hóng được phải đi ngủ trước.

"Con chào thầy."

"Mày định đi đâu nữa? Ăn sáng chưa? Sao dạo này ra ngoài chơi lắm thế?"

"Con đi với bạn nữa đây. Dù sao cũng chẳng có việc gì ở nhà nhờ con làm cả mà thầy. Con hẹn bạn đi ăn sáng rồi, chẳng biết khi nào mới về, thầy nói mợ cắt cơm con đi nhé."

"Bạn bè nào mà thân thiết tới thế cơ? Cái mặt của mày..."

"Thầy, quỷ vương là ai?"

"Hả? Ờ à..."

Lão Long nghe Hoàng cắt ngang thì ngớ người ra, sau đó mới lén lút nhìn xung quanh.

"Bé bé cái mồm thôi thằng kia. Bà ấy nghe được bây giờ. Đấy đấy. Mày thích đi đâu thì tao kệ mẹ mày. Đi đi."

"Hí hí..."

Hoàng cười gian xảo, nháy mắt với thầy mình rồi đi bộ ra bến xe buýt.

Lão chẳng hay gọi vợ mình là quỷ vương ác độc.

Hoàng vừa bước lên xe, lấy điện thoại gọi ngay cho Mai.

"Mai, bố đây. Ừ ừ, tao đang đi chuyến tới phòng trọ nhà thằng Vương đầu đất rồi, mày cũng đi dần đi là vừa."

Nói đoạn Hoàng cúp máy. Hôm nay phải quay trở lại dãy trọ kia, xem xét tình hình như thế nào.

Cậu nhảy xuống xe, đi bộ vào bên trong chiếc ngõ nhỏ.

"Hoàng ơi..."

Tiếng Mai gọi ra từ bên kia đường rất to, ai cũng nhìn thấy, Hoàng cười nhăn, vẫy cô sang đường với mình, miệng nghiến răng lầm bầm.

"Thứ cô hồn, mày muốn cả tao cả mày bị hốt lên phường à mà gào lên như phát bệnh phát rồ thế kia?"

Mai vui vẻ chạy lại nơi Hoàng đang đứng.

"Ha ha, may quá, vừa kịp lúc mày tới thì tao cũng tới."

"Mau đi vào trong."

"Ừ."

Mai gật đầu, cả hai cùng đi về phía phòng trọ Nhung ở hôm trước hai người vừa tới.

Lần này, cửa trọ không đóng im ỉm như lần trước nữa, mà tất cả các cửa mở hết ra đúng như lời Hoàng dặn hôm bữa, bên ngoài giày dép cũng nhiều hơn, Hoàng nhìn mà khó hiểu.

"Này, sao nhiều giày dép thế kia?"

"Chắc đây là bạn phòng với con bé đấy. Nó không ở một mình mà ở cùng với hai đứa con gái nữa."

"Ra là thế à."

Hoàng cởi giày ra, theo Mai đi vào trong phòng. Trái lại với sự mong đợi của hai người, không nhìn thấy Nhung đâu, chỉ có hai người con gái đang ngồi cầm điện thoại với nhau.

"Nhung có nhà không các em?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.