Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 254



Xem chừng Mai rất tò mò và sốt ruột, cô ngắt đôi cọng rau nát bét, nhìn Hoàng đầy tức giận.

"Không nói thì cút ra đằng sau chơi với Vương đầu đất"

Hoàng vẫn không nói gì, chỉ cười cười nhìn Mai rồi đi ra cửa sau làm cô phát điên hơn. 

Hoàng thấy Vương đang cho chim ăn ở cửa sau, có ba chiếc lồng nhỏ nhỏ, cậu thấy mấy con này lông màu sặc sỡ nhưng chẳng biết là chim gì.

"Nuôi chim à Vương?"

Vương đầu đất giật mình quay lại gật đầu. 

"Ừm, nuôi lâu lắm rồi. Khi bắt đầu nuôi nó không hay ngồi một mình trong nhà nữa."

"Bố mẹ cậu sắp về chưa?"

"Thôi chết." 

Vương giật mình gãi đầu, luống cuống giơ tay ra xem đồng hồ.

"Sắp về rồi. Đi, mau vào nhà nấu cơm đi không bố mẹ lại muộn làm mất."

Ba người tất tả nấu nướng dọn dẹp, lát sau bà nội Vương cùng ông ngồi trên xe lăn cũng đi xuống bếp. 

Ông Vương thuộc dạng bác sĩ tri thức cách mạng lão thành, già rồi nhưng phải đeo kính mới nhìn rõ được.

"Xong chưa bây ơi?"

"Xong rồi ạ." 

Vương chạy lại đỡ xe lăn cho ông, ông cậu có vẻ như đã lẫn, mắt nhìn cũng không rõ nữa, nheo mắt lại, đẩy gọng kính vào sâu.

"Sao có hai thằng Vương ở đây thế này?"

"Tôi mới nói với mình rồi còn gì. Đây là bạn Vương, không phải Vương, hai đứa tới chơi, nay ăn cơm với nhà mình đấy." 

Bà nội Vương biết chồng mình bị lãng tai, cố mói thật to vào cho ông nghe, ông nội Vương ngờ ra một lúc. Sau đó như phân tích câu nói thật kĩ, nghiêng đầu sang cười.

"Tôi nghe rõ rồi. Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi."

Hoàng cùng Mai đứng sang một bên thấy ảnh này, trong lòng khỏi cảm thán. Cuối cùng ở với nhau đến già, tình yêu thực sự của thế hệ trước mới là tình yêu bền bỉ chân thành nhất. 

Không lâu sau đấy bố mẹ Vương cũng về tới, hai người trung niên tri thức, người làm bác sĩ, người làm giáo viên. Mẹ Vương có nét đẹp mặn mà, chẳng những Vương rất giống mẹ là còn cả bố nữa, chỉ tiếc là tạo hoá chẳng cho không bất kì ai cái gì.

Sau khi đã ăn xong, Mai xuống phụ giúp bác gái dọn dẹp, cả nhà ai cũng vui lắm, bác bảo chẳng bao giờ thấy Vương dẫn bạn về nhà chơi mà nay lại thế này. Ngồi được một lát, hai người kiếm cớ xin phép rồi chuồn nhanh ra ngoài. Trước khi ra tới bến xe, Vương còn tiễn hai người Hoàng một đoạn, không muốn cho về sớm. Hoàng cùng Mai nhìn nhau ái ngại, thấy Vương tốt quá, hẹn nhau lần sau đi uống nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.