Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 319



"Hả? Con làm sao?"

Nhung không kéo tay thằng bé ra, cô đặt tay mình nắm nhẹ lấy cổ tay nó.

Cổ tay lạnh ngắt như đá vậy.

Thằng bé không nói gì cả, nó ngước nhìn Nhung.

Ánh mắt cầu khẩn.

Nhung phát hiện có điều gì đó không ổn, cô lo lắng không đi nữa, cúi xuống nhìn thằng bé.

"Có chuyện gì à?"

Thằng bé vẫn tiếp tục không nói gì, nó rớm nước mắt nhìn mẹ nó thật lâu thật lâu.

Từng nét mặt, đôi mắt đến đôi môi, giống y đúc người mẹ đã sinh ra nó hơn 40 năm về trước. Không nhầm lẫn đi đâu được.

Nó biết, sớm muộn gì cũng sẽ tới ngày, nó gặp một pháp sư cao tay nào đấy, dễ dàng tống cổ nó đi xuống dưới âm ty, dù muốn hay không muốn, mỗi một giây trôi qua ở đây lại thêm một chồng chất tội nghiệt nữa. Hơn mấy chục năm trời có lẻ, nhất định nó sẽ không dễ gì mà được các quan phía dưới ban phát cho cái quyền được đi đầu thai ngay. Nhưng nó vẫn cố chấp, cố chấp lắm.

Vì nó muốn tìm mẹ. Nó luôn nghĩ, đã là mấy chục năm trời, thêm vài ngày nữa ở đây, tội cũng vẫn chỉ tăng thêm chút thôi, huống gì, nhỡ đâu... Nhỡ đâu nó tìm thấy được mẹ nó vào ngày mai, ngày kia, hay thậm chí là tuần sau thì biết làm thế nào?

Cuối cùng, sự chờ đợi cố chấp của thằng bé cũng nhận được sự đền đáp xứng đáng.

Mẹ nó xuất hiện rồi. Nhưng nó tham lắm, nó vẫn luôn nghĩ, mẹ nó và nó đã gặp nhau, nhưng nó còn muốn cạnh mẹ một hôm, nốt hôm nay, nốt hôm nay thôi... Bây giờ, thậm chí là bây giờ mẹ nó đã nhận nó rồi, thì còn chờ điều gì nữa?

"Con ơi?"

Nhung thấy thái độ thất thần như muốn khóc của thằng bé, cô lo lắng quay sang nhìn Hoàng.

"Anh ơi, hay do âm khí ở đây nhiều, nó tụ lại xung quanh nặng quá làm thằng bé sợ?"

"Có lẽ..."

Hoàng lơ đễnh trả lời rồi thở dài, len lén nhìn Mai.

Mai vẫn đốt vàng mã, nhưng cô nãy giờ luôn quan sát hành động của ba người kia.

Thằng bé có lẽ đã phát hiện ra tên Hoàng khốn nạn kia sắp lập đàn cầu siêu, đưa nó qua thế giới bên kia nên tỏ ra lo sợ, Nhung em họ cô thì lại rất ngơ ngác không nắm bắt được tình hình, luống cuống không biết giải quyết thế nào cho phù hợp.

Còn Hoàng...

Nãy giờ cậu ta vẫn luôn lén lút nhìn nét mặt của cô, lẫn quan sát tỉ mỉ hành động của hai người phía sau mình.

Tên khốn nạn này nữa.

Nếu nó thương bé con kia, nó sẽ không cần thiết phải siêu thoát thằng bé sớm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.