Mai mím chặt môi che chắn cho Nhung đang bất tỉnh. Thằng bé ngồi cạnh thì ra sức ôm cổ mẹ.
Cảnh tượng hỗn độn này làm Hoàng thấy kinh hãi vô cùng. Rốt cuộc thứ gì khiến mọi thứ đảo lộn như vậy? Chẳng lẽ chiếc chuông cổ kia vang lên đang câu dẫn thứ gì đó ngoài tầm kiểm soát của cậu tới đây ư? Nó không hề có tác dụng gì đối với thằng bé?
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh phân tích tình hình.
Thứ mà cậu không mong chờ...?
Không đúng. Đây là thứ cậu chờ đợi.
Bóng đen kia...
Xuất hiện rồi!
Hoàng nhếch môi cười giảo hoạt, vội vã lại chỗ thằng bé dán lên một tấm phù bảo vệ, cậu lo bây giờ nó chỉ là một oan linh không có tu vi, nhất thời có thể sẽ hồn bay phách lạc trước thứ có oán khí nặng nề này. Điều cậu không ngờ chính là việc siêu thoát cho thằng bé lại không hề diễn ra đúng ý của mình.
Gió lúc này xoáy cuộn lại, như cơn lốc tiến thẳng tới chỗ cậu, bụi bay mù mịt khiến Mai nhắm chặt mắt lại không nhìn thấy gì, nhưng một tay cô vẫn giữ vững tay thằng bé, một tay vẫn ôm chặt lấy Nhung.
"Em không sao chứ?"
Cô mù mờ hỏi.
"Không sao, không sao."
Thằng bé nhìn chằm chằm tấm phù mới được Hoàng dán vội lên má nó mà không khỏi lo lắng. Tấm phù này có công dụng gì vậy? Tại sao nó vẫn đang còn ở đây? Mẹ sao lại bất tỉnh như vậy rồi?
"Mai, kéo Nhung và thằng bé ra phía đằng sau tao nhanh lên."
"Được."
Mai mắt nhắm mắt mở vội vàng kéo Nhung lại sau lưng Hoàng. Cô mở hé mắt ra, trước mắt cô là một mớ lộn xộn, duy có gió và bụi là được bờ vai kia của Hoàng chắn lại. Thật kì lạ, gió dữ như vậy mà chỉ có phía trước mới bị, đằng sau tuyệt nhiên không có một chiếc lá lay.
Cơn lốc ngày một tiến về phía Hoàng, cậu cảm thấy không thể tiếp tục đứng yên như vậy được nữa, liền lại ngay vòng bát quái, lấy chiếc chuông cổ kia lắc mạnh, chiếc vòng thạch anh bỗng nhiên chuyển màu như lần trước, nhưng lần này màu đậm hơn, có vẻ như quá sức chịu đựng của nó, vòng thạch anh nứt toác ra vài đường.
Chết tiệt, oán khí cái bóng đen này quá nặng nề, thạch anh trắng kết hợp với bát quái không thể nào làm nó hao hụt quá nhiều tu vi được.
Hoàng vội vã ngưng dùng chuông lại, cơn lốc kia cũng bắt đầu dịu lại, thành hình ra một bóng đen đậm đặc.