“Này mấy thằng, chúng mày nghĩ trường mình mà có gái xinh à?”
“Phải đấy, năm nào cũng toàn đực rựa vào trong trường, nữ không cận lòi mắt thì tóc cũng bết mặt cũng mụn vì thức khuya, tướng tá như đàn ông.”
“Chúng mày đừng nói tiêu cực thế chứ, vẫn có vài người xinh xắn đáng yêu mà.”
“Nhưng đó chỉ là những hạt cát xa xăm hiếm có nào đấy thôi, so với trường hàng xóm, đừng nói là Cao Thanh Anh, gái xinh trường đấy chọn bừa cũng có một người đem về đây làm nữ hoàng.”
Bốn người vẫn tiếp tục tản bộ vào trong trường, mắt không ngừng đảo qua đảo lại.
“Ê ê, gái xinh kìa.”
“Người này xấu hơn Cao Thanh Anh.”
“Đúng thế, sao lại so với nữ hoàng thế?”
Hoàng mặc kệ bọn họ, chân thì vẫn tiếp tục đi theo, nhưng mắt thì lại chăm chăm nhìn xuống điện thoại xem tin tức. Cứ thế đi được một lúc, bỗng nhiên ba người kia dừng lại làm Hoàng không chú ý đâm sầm vào lưng Minh mập.
“Ôi mẹ ơi…”
“Gái…. Gái này xinh, xinh vậy?”
“Đẹp, đẹp gái hơn Cao Thanh Anh… Hoàng, Hoàng, mày ngẩng đầu lên nhìn mà xem.”
Cái gì mà đẹp hơn Cao Thanh Anh, trên đời này làm gì có, nếu xứng với sắc đẹp quốc sắc thiên hương hơn cô gái tấu độc huyền cầm hồi nãy, thì chắc chỉ có Giao Linh và mụ bà chằn Cao Tuệ Mẫn mới sánh được thôi.
Nhảm nhí!
Cậu bị đám người kia giật điện thoại, đành bất lực miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Người con gái được chỉ kia đúng là đẹp thật, cô ngồi trên băng ghế đá trong khuôn viên, tay dựa vào thành ghế chống hờ chiếc cằm nhỏ, môi rất đỏ, như màu máu tươi vậy, mắt mở to nhìn xung quanh, tóc xoăn nhẹ tới eo thả dài xuống, mũi rất cao, môi chúm chím như miệng hoa đào, trên người mặc một chiếc váy liền họa tiết hoa cổ điển màu nâu sữa, đúng rồi, đẹp hơn Cao Thanh Anh là cái chắc.
Hoàng nhìn thấy liền cứng đờ người, hơi thở như bị bóp nghẹt, mở to mắt ra nhìn người kia, mãi mới lấy lại được bình tĩnh liền hít một hơi thật sâu.
“Tuệ Mẫn!”
Cô gái kia giật mình, tay không chống cằm nữa, khuôn mặt hiện lên đầy sự bất ngờ nhìn Hoàng, nhưng cái bất ngờ này chỉ trong một khắc, duy chỉ mình Hoàng nhìn thấy được, rồi ngay lập tức cô trở về khuôn mặt như cũ.
“Hoàng… Mày quen em gái này à?”
“Trời ơi?”
“Không, không có, hình như tao nhận nhầm người rồi.”
Hoàng vội vàng nhét điện thoại vào túi, tái mặt lại, không thể có chuyện người giống người được, Cao Tuệ Mẫn mỗi lần xuất hiện trước mặt cậu đều bất ngờ như thế, lần nào cậu cũng ngỡ là nhận nhầm nhưng cuối cùng lại chính là cô ta.
“Ui trời ơi, tao bảo mà, làm sao mày có thể quen được mỹ nhân thế này.”
“Muộn rồi, chúng mày có mau lên lớp học hay không?”
“Chết! Nhanh nhanh, tiết đầu của ông thầy thét ra lửa đấy.”
Ba người bọn họ chạy nhanh như một cơn gió, chỉ riêng cậu đứng im như tượng, cũng toan quay đầu bỏ đi, thâm tâm như ngàn mũi kim nhọn.
“Sao đi đâu cũng thấy ngươi.”
“Hả…”
Cậu định đưa người rời đi, bỗng dưng lại bị giọng nói kia làm cho sững sờ. Thôi rồi đã rõ, không cần nhìn mặt mà nghe giọng đã muốn đóng băng thế kia, không phải Cao Tuệ Mẫn thì còn ai?
“Tính giả vờ không quen ta nữa à?”
“Đâu có, đâu có…”
Cao Tuệ Mẫn bước đến bên cạnh Hoàng, chau mày lại quan sát cậu một hồi.
“Không cần căng thẳng, ta đâu có làm gì ngươi?”
“Cô đâu có làm gì được tôi thì có.”
Bây giờ cô ta cũng là người trần mắt thịt như người thường mà thôi, gớm đời, cậu chỉ sợ mỗi khi lui về đêm trăng tròn, chứ trăng khuyết thì cũng…
Nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng nhất.
“Cao Tuệ Mẫn, cô xuất hiện ở đây làm gì?”
“Đừng có gọi tên ta ra như thế, ta đi đâu thì liên quan gì tới nhà ngươi? Mà câu đấy phải hỏi ngươi mới đúng.”
“Cao Tuệ Mẫn không gọi là Cao Tuệ Mẫn thì gọi là gì? Mẫn Mẫn? Tiểu Mẫn? Tiểu Mẫn Mẫn?”
“Ngươi có thấy ai gọi ngươi là Vũ Thế Hoàng bao giờ chưa?”
“Chỉ khi thầy giáo gọi sổ thôi…”
“Thế ngươi là thầy giáo của ta à?”
Hoàng nhớ lại thì gật gật đầu, tự cho rằng mình gọi thẳng tên Cao Tuệ Mẫn như vậy cũng là một loại thất đức.
“Cái tên ngốc này.”
Cao Tuệ Mẫn xùy một cái, bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Hoàng, ánh mắt nhìn xung quanh cậu, khuôn viên này vắng ít người qua lại, vả chăng nó ở gần cây liễu đáng sợ kia, sinh viên trong trường cũng ít ai gan dạ mà mò tới đây.
“Ngươi học ở đây à?”
Hoàng gật gật đầu.
“Có phát hiện xung quanh đây có thứ gì đáng để tâm không?”
Hoàng nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu thành thật.
“Không có.”
“Ngu dốt, cây liễu kia thì thế nào?”
“A.”
Nghe Tuệ Mẫn gợi ý xong cậu à lên một tiếng, đúng vậy, đây cũng chính là thứ mà chính cậu luôn băn khoăn trong lòng bấy lâu nay.
“Cô đánh hơi được khí tức ở đây à?”
“Đánh… Đánh hơi?”
Cao Tuệ Mẫn tái mặt lại, giơ tay ra tính đánh một cái vào bả vai Hoàng nhưng bị cậu tránh được.
“Cao Tuệ Mẫn, bây giờ cô cũng chỉ là người bình thường mà đòi đánh đươc tôi à? Lêu lêu, không có cửa đâu.”
Hoàng cười đắc chí, tay ôm bả vai mình vừa tránh được, phát hiện nay đúng là Cao Tuệ Mẫn này ăn mặc giống phong thái của người bình thường thật sự, trông vẻ mặt tức giận này cũng giống lắm, giống lắm.
“Nhìn cái gì?”
“Không có, Tuệ M…”
“Không được gọi ta là Tuệ Mẫn nữa, hiện tại tên của ta là Trà.”
“Trà sao? Trà gì? Cái gì Trà cơ?”
“Mạt Trà.”
“Mạt? Mạt matcha trà xanh?”
“Cái gì?”
“Phụt, muahahaha, tôi không có ý gì đâu, nhưng mà nghe sao giống như matcha trà xanh thế không biết, này, cô có biết matcha…”
“Ngậm mồm của ngươi lại.”
“Thế không phải à?”
“Đó là chuyện của ngày xưa, cái thời ngươi còn chưa đẻ ra, muốn biết à?”
Hoàng lắc đầu, không thèm.
“Vậy cô lấy tên là Nguyễn Hữu Mạt Trà thật sao?”
“Sao ngươi biết cái tên đó?”
Hoàng bỗng nhớ lại Tùng – người yêu Mai, kẻ đáng nghi ngờ kia đã từng đề cập tới cái tên này rồi. Không ngờ đấy lại là sự thật.
“Tên cô lạ lắm.”
“Không phải chuyện của ngươi.”
“Vâng vâng.”
Hoàng nhún vai tỏ vẻ không cần.
“Nhưng mà cô tới đây làm gì?”
“Chắc ngươi cũng biết vì sao ta tới đây rồi, nguồn tà khí ta phát hiện gần đây có vẻ như xuất hiện ở trong chính ngôi trường này, ta đoán ngươi là tên pháp sư quèn nhưng cũng có thể nhận biết được sự hiện diện này, đặc biệt là cây liễu phía đằng kia.”
“Sao có thể không biết được.” – Hoàng gãi gãi đầu rồi lại nói tiếp – “Cao, à nhầm, Mạt Trà cô cô, đấy chính là lý do tôi có đôi mắt âm dương khác người kia đấy.”
“Thật?”
“Đúng. Nói ra thì thật đáng xấu hổ, nhưng mà tôi vào hồi năm ngoái đã bị một người đâm rất nặng ở dưới gốc cây liễu này, máu chảy xuống lòng đất mà khi tỉnh lại may mắn sống sót, lại được trời ban cho đôi mắt này.”
“Ngươi? Trời ban? Ngươi có chắc là ông trời ban cho ngươi không? Hay lão chỉ trả lại những gì đã mất cho ngươi thôi?”
“Trả lại những gì đã mất cho tôi là sao cơ?”
“Lão già trên đầu ngươi rất rất keo kiệt và độc đoán đấy, lão ta không cho không ai bất cứ thứ gì đâu.”
Lão già? Ý là Cao Tuệ Mẫn nói tới ông trời là lão già hay sao?
“Cao Tuệ Mẫn, cô không sợ trời phạt cô à?”
“Không sợ.” - Cao Tuệ Mẫn gương mặt tươi cười ngẩng đầu lên trời đầy thách thức. – “không hiểu trước khi mất trí ta đã gây nên đại họa gì mà lão già nhà ông rất không vừa ý tới ta, uống chén trà cũng không trôi, thật ngứa mắt.”
Hoàng trông thấy vậy vội vàng túm người trước mặt xuống dưới đất.
“Cô bị điên à? Ngời ta nhìn vào lại tưởng cô bị thần kinh đấy.”
“Buông tay ta ra.”
Nàng không thèm đếm xỉa nữa, lại ngẩng mặt nhìn trời hừ một tiếng rồi thôi.
Hoàng nghe nói xong thì vội vàng buông tay, còn có hơi ấm của người, không phải là thứ khí lành lạnh như lần trước nữa, hay thật.
“Ngươi không vào đi học à?”
“Không vào nữa, Cao Tuệ Mẫn, cô nói xem, cô giữ tôi lại tới tận giờ này thì còn vào học kiểu gì nữa?”
Cậu nói xong chính bản thân phát hiện ra mình liên tục gọi tên Cao Tuệ Mẫn liền lén lút nhìn nàng.
“Không sao, gọi khi không có ai biết về ta cũng được, dù sao thì Mạt Trà cũng là cái tên ta không thích nhất.”
“Không thích sao còn lấy?” – Hoàng lầm bầm.
“Ngươi nói gì cơ?”
“Không không, ý tôi là tên hay sao cô không thích.”
“Thôi đừng nhiều lời, thực ra ta vẫn chưa thông thạo địa hình nơi đây, cũng may có ngươi ở đây rồi, giúp ta tìm hiểu sơ qua là được, còn nữa, ta lấy thân phận là sinh viên năm nhất tới nhập học, ngươi mà tiết lộ nửa lời, lập tức chết với ta.”
“Êu, giấy tờ cô làm giả được ở đâu đấy? Giỏi vãi.”
“Không phải việc của ngươi, dù sao thời gian tới cũng phải nhờ ngươi nhiều thứ, khi nào cần ta sẽ tự biết đường tới tìm ngươi.”