"Bác ấy cả ngày nay đều đi đi lại lại, rồi ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn vào phòng anh. Thở dài ngao ngán, rồi lại lắc đầu, chảy nước mắt. Giao Linh có nhìn thấy, nhưng không ra nói chuyện được."
Hả?
Hoàng nhíu mày. Quái lạ, ai được nhỉ? Không lẽ... Ăn trộm?!?
Cậu ngồi dậy, nói Giao Linh vào bên trong búp bê, còn chính mình thì ôm một cây chổi, vác ra ngoài hành lang.
"Kétttt...."
Tiếng cửa nối hành lang ban công với phòng Hoàng vang lên. Cậu bước nhanh đi ra, nhìn ngó xung quanh, nhưng chỉ toàn một màu tối thui, không có gì bất thường.
"Haizz... Có ai đâu?"
Hoàng khẽ thở dài, bước vào trong nhà.
"Đúng rồi nhỉ... Thằng bé không thể nhìn thấy mình..."
Hoàng khựng lại.
Qu... Quả nhiên...
Cậu cười cười, quay đầu lại. Nước mắt trào ra lúc nào không hay.
Giọng nói ấy, không nhầm lẫn được. Khuôn mặt đầy những nếp nhăn ấy, không hề sai.
"Con chào bác Thắng."
Vong hồn đứng sau cánh cửa khẽ động đậy.
"Con trai... Con có thể nhìn thấy, nghe thấy bác nói?"