Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 70



"Xong rồi đấy, kể cho thầy nghe, vì sao lại bị như thế này?"

"Dạ..."

Hoàng ngồi ngay ngắn lại, kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho lão Long đầu hói nghe.

"Từ từ... Từ từ đã... Ý con là... Con bé Giao Linh kia chỉ vì cái người tên Khanh kia làm rớt cốc nước xuống mà mất hết nguyên khí?!?"

"Dạ..."

Hoàng gật đầu quả quyết lia lịa.

"Sự việc không đơn giản như con nghĩ đâu. Một cốc nước bình thường, nếu hắt lên bộ áo giấy kia, chắc chắn nó chỉ bị nhoè ra vì ướt, chứ tuyệt đối Giao Linh kia đã tu đến trình con người rồi, tuyệt nhiên sẽ không bị làm sao. Mà đã là con người, ai lại chết vì một cốc nước bao giờ?!? Chắc chắn trong nước có thứ khác..."

"Thứ khác?!?"

"Phải... Chuyện này tạm gác lại tại đây, giờ cũng khuya rồi, thầy đi ngủ trước đây. Ở đây nắng nóng quá..."

Nói đoạn, màn hình bên kia tắt ngúm đi. Hoàng vội gọi với theo nhưng không được...

"Ơ thầy... Thầy ơi... Còn chưa có kể hết... Còn gặp Cao Tuệ..."

Tiên sư cái đầu hói này...

Hoàng lầm bầm quay mặt đi, ném cái điện thoại đen sì xuống góc giường.

Phải... Lại gặp Cao Tuệ Mẫn

Có chắc không?!?

Chắc.

Mà cũng không chắc...

Hoàng nhức đầu suy nghĩ.

Nếu như đó là Cao Tuệ Mẫn thật thì làm sao? Lần trước trong điện Nhị, cô ta cũng đã xuất hiện, mặc một bộ áo dài màu đỏ có thêu mẫu đơn...

Là mẫu đơn...

Những đồ vật trên người Cao Tuệ Mẫn lần trước trong vụ hồn ma của Dâng thị, đều có hình mẫu đơn...

Từ Trâm cài tóc, đến giá y, thậm chí là cả chiếc gương câu hồn...

Áo dài mẫu đơn...

Đáng tiếc lần vừa mới hồi nãy, cô ta lại mặc váy trắng thời thượng?!? Đi giày cao gót?!?

Nhưng mái tóc dài đến eo thì không thay đổi, lần nào cũng vậy, vẫn luôn luôn thả xuống, xoăn nhè nhẹ...

Vẫn là ánh mắt sắc bén ấy... Khuôn mặt Cao Tuệ Mẫn, dù có chết đi sống lại Hoàng vẫn sẽ không bao giờ quên. Cũng tuyệt đối không nhầm lẫn với ai...

Thế cô ta lại xuất hiện trong quán cà phê làm gì?

Ngay sau lúc ấy, bọn người của Khanh Khanh cũng rời đi.

Kì lạ thật, chuyện gì nhỉ? Sao Khanh và Tuấn lại có thể nhìn thấy Giao Linh? Còn Đức thì lại không?

Có lẽ là do lúc ấy, Giao Linh vẫn chưa hoàn toàn mất hết nguyên khí, nên khi hai người kia ra ngoài vẫn còn nhìn thấy...

Nếu như vậy thì tuyệt nhiên, lúc Đức đi ra ngoài, có lẽ là đã yếu quá, nên cậu ta không thể nhìn thấy Giao Linh chăng?

Xâu chuỗi lại tất cả sự việc từ lúc trong quán, đột nhiên Hoàng nghĩ đến còn một khả năng khác...

Nghĩ xong, cậu liền giật mình, tự vả vào mặt hai cái.

"Ngu ngốc... Không bao giờ có chuyện đó."

Nói đoạn cậu quay ra phía con búp bê, nói nhỏ, rồi cười như thằng ngốc, tắt điện đi ngủ.

"Giao Linh à Giao Linh, em mau chóng bình phục nhé."

Trong căn phòng tối om, đột nhiên, lá bùa cùng sợi chỉ đỏ buộc sau con búp bê loé sang một cái rồi tắt hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.