Di chứng của năm bát trà sữa trân châu lớn để lại làm Lục Diễn nôn đến nửa đêm, đúng là ói lên ói xuống, nôn ra cả mật rồi.
Không biết ói bao nhiêu lâu, anh sắp mất nước rồi, trong bụng lại vô cùng trống rỗng, không thể ngủ được, muốn xuống dưới tầng nấu bát mỳ ăn.
Kết quả khi đi ngang qua phòng Lục Tu, thấy cửa phòng khép hờ, anh liền đẩy cửa đi vào.
Lục Diễn thấy em trai nằm nghiêng trên ghế sofa uống rượu, yếu ớt đi tới.
- Tu, làm sao vậy? Mượn rượu giải sầu à?
Dường như Lục Tu vẫn đắm chìm trong bi thương của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng anh trai nói làm anh ta trở về với hiện thực, anh ta giấu ảnh chụp theo bản năng.
- Anh, đã muộn thế này rồi, sao anh còn chưa đi ngủ?
Giọng nói của anh ta có chút mất tự nhiên, có cảm giác bất an vì bí mật bị phát hiện.
- Tu, em giấu thứ gì đó?
Lục Diễn nhận ra được em trai khác thường, rất tò mò em trai giấu thứ gì.
- A, không có gì, anh, sao em thấy sắc mặt anh không được tốt lắm? Có phải bị bệnh rồi không?
Lục Tu vội vàng chuyển đề tài.
Nhắc tới việc này, Lục Diễn lại đầy bụng lửa giận, nhưng cho dù đầy bụng lửa giận không bùng nổ ra được, chẳng lẽ anh còn muốn tính sổ với tiểu mao đầu sao?
Đó là con của anh, con trai ruột đó!
Tuy ngày mai mới có kết quả xét nghiệm, nhưng anh vô cùng chắc chắn, thằng nhóc đó là con trai anh.
- Haizz, nói ra thì dài dòng lắm, nói chung là anh tự mình tìm tội chịu.
Đúng vậy, không phải là tự mình tìm tội chịu sao? Nếu không có năm năm trước, anh là thanh niên tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm, sao có thể có vật nhỏ như vậy tới hành anh chứ?
- Sao thế? Có chuyện gì phiền lòng sao? Còn mượn rượu giải sầu, em có vợ con, gia đình hạnh phúc, sự nghiệp cũng không ngừng phát triển mà...
Lục Diễn vừa nói vừa cầm một cái ly không, tự mình rót cho mình ly rượu.
- Anh, có đôi khi em rất hâm mộ anh.
Khóe miệng Lục Tu khẽ cong lên, buồn bã nói.
Lục Diễn nở nụ cười khổ:
- Hâm mộ anh cái gì? Hâm mộ anh bị mẹ ép đi xem mắt sao?
Lục Tu cũng cười theo, anh ta đúng là không hâm mộ đi xem mắt, anh ta chỉ hâm mộ anh trai có thể làm theo ý mình, việc anh muốn làm không ai có thể ép được anh.
- Anh, anh có người mình yêu chưa?
Bỗng nhiên anh ta thu lại tươi cười, hỏi nghiêm túc.
Vấn đề này nếu đổi lại là trước đây, Lục Diễn sẽ trả lời dứt khoát, không có! Cũng sẽ không có!
Trời sinh Lục Diễn anh cách biệt với phụ nữ, cũng muốn làm quý tộc độc thân cả đời, đương nhiên đây đều là chuyện trước khi gặp Tô Cửu Cửu.
Anh chẳng thể ngờ tới cách nghĩ kiên trì này, lại bị một người phụ nữ làm hỏng.
Hơn nữa người phụ nữ kia còn sinh cho anh một đứa bé.
Thấy bộ dạng anh trai chần chừ, khóe miệng Lục Tu khẽ cong lên ý cười:
- Anh, thực sự mừng thay anh, xem ra anh thật sự gặp được người phụ nữ anh yêu rồi.
Thực ra trong khoảng thời gian này anh ta nhìn ra được anh trai khác thường, thích nở nụ cười hơn trước kia, luôn không để tâm lộ ra tươi cười; thích trải chuốt hơn trước, luôn ăn mặc vô cùng nghiêm chỉnh, còn thích soi gương.
Đây rõ ràng là tình trạng rơi vào bể tình.
- Không phải, Tu, em đang nói gì thế? Gì mà gặp được người phụ nữ anh yêu, em biết anh mẫn cảm với phụ nữ mà...
Nói xong lời cuối cùng, Lục Diễn càng nói càng nhỏ.
Chẳng lẽ anh thật sự yêu Tô Cửu Cửu rồi?
Làm sao có thể? Đơn giản là lên giường một lần, có đứa bé, anh liền yêu cô sao?