Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 90: Đây là tiết tấu ép hôn sao?



Không đợi Lục Diễn mở miệng, Trịnh Tuyết Bình đứng dậy tới đón, bà nắm tay Đồng Tiểu Nhã cười nói: “Cô gái này thật xinh đẹp, nói cho dì biết, cháu tên là gì? Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Làm nghề gì? Cha mẹ làm nghề gì…”

Bỗng nhiên được hỏi một đống vấn đề khiến Đồng Tiểu Nhã ngẩn ra, không biết nên trả lời từ đâu.

Lục Diễn thì xù lông, vội vàng cướp Đồng Tiểu Nhã từ tay mẹ mình về, “Mẹ à, mẹ hỏi linh tinh gì thế, Tiểu Nhã là học muội của con, nhà cô ấy xảy ra chuyện, con không yên tâm lắm nên mới để cô ấy ở nhà chúng ta mấy ngày.”

Đoạn đầu thì Trịnh Tuyết Bình nghe được, nhưng nửa đoạn sau bà không thèm nghe, “Tiểu Nhã, cháu tên Tiểu Nhã à, tên hay lắm, cháu và A Diễn nhà dì ở bên nhau từ khi nào thế?”

Trên mặt Lục Diễn đầy vạch đen, đã nói là học muội, mẹ anh đang làm gì thế?

Mặt Đồng Tiểu Nhã đỏ bừng, nhìn Lục Diễn như xin giúp đỡ, vội vàng giải thích, “Dì à, cháu và học trưởng chỉ là bạn học, không ở bên nhau…”

“Được rồi, dì biết, dì biết cả…” Trịnh Tuyết Bình đâu nghe những lời khác, theo ý bà, cô gái trước mặt là bạn gái của Lục Diễn, con dâu tương lai của bà.

Thấy dáng vẻ của mẹ mình như vậy, trong lòng Lục Diễn có tư vị không tốt lắm, anh biết, hôn nhân đại sự của anh luôn là tâm bệnh của mẹ.

Ba tội bất hiếu, không con nối dõi là lớn nhất, anh vẫn luôn kháng cự chuyện kết hôn, nghĩ lại đúng là bất hiếu.

Trịnh Tuyết Bình rất thích Đồng Tiểu Nhã, bà kéo tay cô ta hỏi liên tục, Đồng Tiểu Nhã bận rộn… Ứng phó, chỉ trong thời gian ngắn đã quên mất đau đớn khoét tim vì mất đi chị gái.

Vẻ mặt Lục Diễn đau khổ không biết phải giải thích thế nào, anh biết không nên mang con gái về nhà mà, đúng là tự tạo nghiệt.

Trịnh Tuyết Bình dặn người giúp việc thu dọn phòng khách, bà hiểu lầm, nhưng Lục Thiên Trạch nhìn ra được, quan hệ của Lục Diễn và Đồng Tiểu Nhã không phải người yêu.

Lục Diễn ngồi trên ghế sô pha thở dài, Lục Thiên Trạch nhìn anh một cái, “Cô gái tên Tiểu Nhã không phải bạn gái con đúng không?”

Không thể không nói, nghe xong lời cha mình nói, Lục Diễn có cảm giác oan khuất được giải, vuốt mông ngựa nói: “Cha anh minh.”

“Haizz, nếu cha anh minh, lúc trước không nên cho con làm pháp y, nếu không sẽ không như bây giờ đã 30 tuổi mà ngay cả bạn gái đều không có.” Lục Thiên Trạch thở dài nói, theo ý ông, tính chất công việc của con trai quyết định tới hạnh phúc chung thân, nghĩ thử mà xem có cô gái nào muốn lấy người cả ngày bên cạnh tử thi làm chồng, cho dù có cũng phải là người có khẩu vị nặng, khó mà tìm được.

“Cha, con không kiếm bạn gái là vì ngay từ đầu con không muốn kết hôn, không liên quan tới chuyện con làm pháp y hay không.” Lục Diễn không hiểu được, anh có làm pháp y hay không và kiếm bạn gái, có liên quan gì với nhau?

“Con cũng thấy rồi đấy, mẹ con vì chuyện của con mà quan tâm bao nhiêu, nếu con còn hiếu thuận, hãy mau tìm bạn gái rồi kết hôn đi.” Lục Thiên Trạch nhíu mày, trước đây ông có yêu cầu rất cao về con dâu, nhưng lúc này ông không có yêu cầu gì, yêu cầu duy nhất là hi vọng Lục Diễn nhanh kết hôn.

Được rồi, Lục Diễn đã nhìn ra, đây là tiết tấu muốn ép hôn rồi, trước đây cha anh chưa bao giờ nói về chuyện này, xem ra cuộc sống sau này của anh không dễ chịu rồi.

Nhưng một lát sau, bỗng nhiên trong đầu anh xuất hiện gương mặt tuyệt mỹ của Tô Cửu Cửu, anh không khỏi nghĩ trong đầu, nếu thật sự kết hôn với cô, có vẻ cũng không tệ lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.