Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 74-2: Anh còn có thể vô sỉ hơn không? (2)



"Dựa vào… Lệnh Hồ Mặc này quá cầm thú đi!" Trong xe đang tập trung xem video truyền qua từ camera, bốn người thấy một màn như vậy tim như muốn nhảy ra ngoài, Cố San Nhiên lại hận không thể lập tức xông tới, "Chồng nuôi từ bé, động tác của anh có thể nhanh một chút không? Em đã nói rồi ở Lệnh Hồ gia này như hang ổ của sài lang, anh xem Lệnh Hồ Mặc này, hận không thể nuốt sống Tiểu Luyện, Tiêu Hàn nên đánh hắn ta một quyền!"

"Đông Thu Luyện kia ra tay cũng không nhẹ!" Cái nhấc chân vừa nãy của Đông Thu Luyện, Cố Nam Sênh cùng Bạch Thiếu Ngôn đều cảm thấy hạ bộ căng thẳng, khụ khụ…. Với cú đá đó hẳn là làm Lệnh Hồ Mặc đau muốn chết, cú đá khi nhìn vừa biết là không nhẹ!

"Thế nào, muốn đi vào, em muốn là nghênh ngang đi vào sao?" Cố Nam Sênh nhìn Cố San Nhiên đang nhao nhao muốn đi, "San Nhiên bảo bối, bảo vệ bên trong Lệnh Hồ gia đều đã trang bị súng riêng, em nên cẩn thận một chút!"

"Yên tâm đi, em chỉ đi một vòng, cũng đủ làm cho Lệnh Hồ Mặc nhiễu loạn, hai người ngoan ngoãn ở trong xe đợi, tôi cùng chồng nuôi từ bé đi ra ngoài một chút, hai người nếu bước ra ngoài khẳng định là bị bắt!" Tiểu Dịch quệt mồn, Bạch Thiếu Ngôn gật đầu nhẹ.

Lệnh Hồ gia cũng giống như người trong nhà của mình, là trong số ít gia tộc ở Hoa Hạ bảo vệ  được phép mang súng riêng, nếu như bị phát hiện, phỏng chừng sẽ trở thành tổ ong vò vẽ, chính mình còn chưa sống đủ, sao lại đi chịu chết a!

Đợi đến khi hai vợ chồng Cố thị đi ra, Tiểu Dịch bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Bạch Thiếu Ngôn: "Tiểu Bạch, cháu mới phát hiện được chú lại nhát gan như vậy, thật sự là cháu rất khinh bỉ chú!" Bạch Thiếu Ngôn trầm mặc, được rồi, khinh bỉ thì khinh bỉ, chính cậu (Bạch Thiếu Ngôn) cũng không phải người có gan lớn, cậu chỉ là pháp y, không phải là đặc công, chỉ vậy mà bị kêu là nhát gan, "May mắn gặp được bọn họ, nếu không cả chú với cháu đều không thể an toàn mà rút lui!"

Tiểu Dịch thở dài một hơi, chính mình lấy máy tính của Cố Nam Sênh, thao tác thuần thục trên bàn phím, Bạch Thiếu Ngôn nhìn một loạt mã xuất hiện trên màn hình, cả người đều ngây ngẩn.

Ai có thể nói cho cậu một tiếng không, một tiểu tử xấu xa 4 tuổi trước mặt cậu biết lập trình máy tính sao? "Ngu ngốc,  chú ngoài biết giải phẫu thi thể thì chú còn có thể làm được gì!" Tiểu Dịch đánh đánh Bạch Thiếu Ngôn một cái, khó trách mẹ lại ghét chú ấy, ngốc như vậy, nếu là cậu bé, cậu bé cũng ghét bỏ!

"Cái kia, cháu biết bức tường lửa sao?" Bạch Thiếu Ngôn vẫn cảm thấy có chút huyền nhuyễn, cái kia, pháp y, giải phẫu thi thể là sở trường của cậu nha, hơn nữa làm pháp y, chẳng lẽ với hacker giống nhau sao, hacker? Bạch Thiếu Ngôn khiếp sợ nhìn Tiểu Dịch, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Dịch tỏ ra tối tăm dưới ánh phản chiếu của máy tính, tỏ ra phá lệ yêu dị, nhất là khóe miệng như có như không đang cười.

"Bức tường lửa, tiếng anh gọi là ‘firewall’, cũng có thể gọi là bức tường chống đột nhập, là do Checkpoint sáng lập, người sáng lập là Gil Shwed năm 1993, được phát minh trong thời kì quốc tế có internet. Nó là hệ thống an toàn giữa internet nội bộ và internet bên ngoài. Là hệ thống phòng vệ đứng đầu, được lập trình theo nguyên tắc, cấm hoặc là hạn chế số liệu được tra!" Ngón tay của Tiểu Dịch thao tác nhanh chóng trên bàn phím, "Tiểu Bạch, chú hiểu không?"

"Ờ!" Hình như đã hiểu, Bạch Thiếu Ngôn chỉ nhìn một đóng mã trên màn hình máy tính, choáng váng cả đầu, ôi nhìn thấy thi thể còn dễ chịu hơn!

"Máy tính của Lệnh Hồ Mặc thiết lập bức tường lửa, người đàn ông này quả nhiên là hồ ly!" Tiểu Dịch quệt mồm, "Được rồi, nhất định có tính khiêu chiến cao nha!"

Khi thần không biết quỷ không hay hai vợ chồng Cố thị đã tiến vào Lệnh Hồ trạch, "Chồng nuôi từ bé, cái kia, gian phòng của Lệnh Hồ Mặc là ở đâu vậy?" Cố San Nhiên cùng Cố Nam Sênh đều mặc một thân màu đen, tóc của Cố San Nhiên buộc đuôi ngựa, trên mặt tràn đầy hưng phấn, mà Cố Nam Sênh không có bất kì vẻ mặt nào, toàn bộ quá trình lẻn vào không có bất cứ cái gì đặc biệt hấp dẫn hắn.

"Lầu ba bên trái! Phòng cưới của hắn cùng Đông Thanh Nhiên là ở khúc quanh lầu hai!" Cố Nam Sênh đã sớm nhớ kĩ bố cục phòng ở Lệnh Hồ trạch, "Em cẩn thận một chút, ở lầu hai có vợ chồng Lệnh Hồ Trạch!"

"Yên tâm, em sẽ cẩn thận!" Hai người nói xong liền vụng trộm vào phòng Đông Thanh Nhiên, sau khi nhìn một lượt thấy toàn bộ màu vàng, "Má ơi, ả đàn bà này quả nhiên là kì dị, khó trách Lệnh Hồ Mặc không muốn chạm vào ả, ả đàn bà này quả nhiên ham tiền muốn điên rồi, cả phòng ngủ đều như nạm vàng, cái kia, đồ lấy ra…"

Cố San Nhiên vươn tay, Cố Nam Sênh từ túi đeo ngang thắt lưng lấy ra một túi tiền, cái túi tiền kia càng nhìn càng thấy quái dị, bởi vì trong túi có thứ gì đó đang động, bên trong hiển nhiên đựng vật sống,"Tiểu quai quai, chờ một chút, chờ một chút chị sẽ thả em ra…"

Cố San Nhiên nói xong liền vén cái chăn của Đông Thanh Nhiên lên, cười mở túi, bên trong thình lình xuất hiện một con rắn nhỏ màu xanh, rắn nhỏ lè lưỡi dài. "Nào, tiểu quai quai, muốn ngủ sao, ngoan ngoãn mà ngủ nha…." Cố San Nhiên nâng rắn nhỏ, đặt ở trong chăn, chăn đệm mềm nên hoàn toàn không nhìn thấy!

"Đúng tồi, rắn có độc không vậy? Nếu đêm nay Lệnh Hồ thiếu nhân bị rắn cắn chết ở trong phòng, cái tin tức này hết sức vang dội nha!" Trên khuôn mặt của Cố San Nhiên tràn đầy hưng phấn.

"Cái này anh cũng không biết, tiện tay lấy, có độc hay không thì anh cũng không biết, xem số mệnh của ả ta đi!" Hai vợ chồng vô lương này giao vận mệnh của Đông Thanh Nhiên cho ông trời!

Mà hai người sau đó liền tìm cách lên lầu ba, người của Lệnh Hồ gia đang lo tiếp khách, trên lầu hầu như không có ai, hơn nữa Cố Nam Sênh đã nhớ toàn bộ phân bổ camera ở tầng trệt, hơn nữa đã tìm được góc chết của máy, hai người không có chút áp lực nào mà xâm nhập tầng ba!

Nhưng khi đẩy cửa vào, trong nháy mắt hai người ngây ngẩng cả người, bởi vì vừa khi tiến vào, đến bàn làm việc của Lệnh Hồ Mặc, đã nhìn thấy máy tính bị nhiễu loạn mã vi tính… "Cái kia… Chồng nuôi từ bé, đôi mắt của em là không tốt sao, máy tính của hắn bị người khác xâm nhập sao?"

"Không có nhìn lầm!" Cố Nam Sênh còn chưa nói xong cánh tay liền đau xót, thiếu chút nữa kêu lên, nhưng vẫn còn nhịn xuống được, Cố San Nhiên cúi đầu thô bạo cắn vào tay của Cố Nam Sênh một cái, sau đó mặt không chút thay đổi hỏi một câu, "Đau không?"

"Đau!" Cố Nam Sênh thật là đau, bà xã, đây là tay của ông xã em nha, khi em cắn em có nghĩ đến cảm nhận của anh không vậy!

"Vậy thì là sự thật! Xem ra Lệnh Hồ Mặc này đắc tội không ít người nha! Thôi không quan tâm nữa, tìm thử xem, có cái thì đặc biệt không!" Nói đến đây hai vợ chồng "trộm" liền tìm kiếm.

Khi Đông Thu Luyện cùng Tiêu Hàn xuất hiện một lần nữa, thì hai vợ chồng Lệnh Hồ Trạch đã đi chiêu đãi khách, nhìn thấy bọn họ liền đi qua, "Bác Lệnh Hồ, dì Nhàn!" Vẻ mặt của Đông Thu Luyện thoạt nhìn vẫn yên ắng như cũ, Tiêu Hàn cùng Bạch Thiếu Hiền cũng thay phiên bắt tay cùng Lệnh Hồ Trạch.

"Có Tiêu thiếu đến nơi này, thật sự vẻ vang cho Lệnh Hồ gia!" Lệnh Hồ Trạch mặc dù nói chuyện khách khí, nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn lạnh như băng, Lệnh Hồ Mặc cũng giống y như vậy.

"Đi theo bà xã mà thôi!" Tiêu Hàn khoác tay lên lưng của Đông Thu Luyện, ham muốn giữ lấy mười phần, đồng thời cũng đối với mọi người xung quanh là một loại cảnh cáo không tiếng động, bởi vì thỉnh thoảng có vài người đàn ông ngắn nhìn Đông Thu Luyện, trong lòng của Tiêu Hàn cực kì khó chịu.

"Thật không nghĩ đến là Tiểu Luyện gả cho Tiêu thiếu, Tiểu Luyện đứa nhỏ này thật là, chuyện kết hôn lớn như vậy, sao lại không cho chúng ta biết!" Vương Nhã Nhàn vừa nói vừa đưa tay kéo tay của Đông Thu Luyện, bày ra khuôn mặt từ ái, tựa như một trưởng bối hiền lành, nếu như trước kia chưa từng xảy ra chuyện thì Đông Thu Luyện sẽ cảm thấy bà ta là phát ra từ nội tâm, nhưng bây giờ Đông Thu Luyện mặt không biến sắc mà rút tay ra.

"Chúng con chỉ mời những người thân quen, không thông báo cho dì Nhàn thật sự chính là lỗi của con!" Đông Thu Luyện nói lời này có mười phần khiêu khích, người tôi mời chỉ là những người tôi quen, còn lại chính là không quen!

Vương Nhã Nhàn mặc dù là cười, nhưng trong nội tâm lại có chút nể Đông Thu Luyện, 5 năm không thấy, tiểu nha đầu này thật sự trưởng thành rồi, nói chuyện cũng biết mang theo châm độc, 5 năm không thấy lại càng xinh đẹp, khó trách con trai bà ta đối với cô gái này thần hồn điên đảo, "Từ từ sẽ quen thuộc, nếu ngày thường có rảnh, có thể đến nhà của dì ngồi một lát!"

"Tiểu Luyện rất bận, huống chi, con dâu của ngài, không hoan nghênh chúng tôi! Chúng tôi đi qua bên kia, hai vị tiếp khách của hai vị!" Tiêu Hàn ôm Đông Thu Luyện hướng về phía bên kia bước đi!

Mà Đông Thanh Nhiên cùng Lệnh Hồ Mặc cũng vừa vặn bước đến, Vương Nhã Nhàn thấy lễ phục hôm nay của Đông Thanh Nhiên, lập tức vẻ mặt không vui, Đông Thanh Nhiên tất nhiên chú ý đến ánh mắt bất mãn của bà ta, cúi đầu, "Cha, mẹ!"

"Cách ăn mặc hôm nay của con vô cùng ‘đẹp mắt’ nha!" Vương Nhã Nhàn đưa tay sửa sang lại áo choàng của chính bản thân, Vương Nhã Nhàn khi giơ tay hay nhấc chân đều có khí chất quý phụ, nhất là lúc này đang bễ nghễ nhìn Đông Thanh Nhiên, trong lòng Đông Thanh Nhiên hận không thể đem Đông Thanh Tư mắng chết, lại bêu xấu. "Mặc lễ phục so với mẹ còn lớn hơn, không có khí chất thì đừng mặc loạn, đỡ phải vẽ hổ không ra thành ra vẽ chó, hơn nữa, con cũng chính là vợ của A Mặc, hình tượng của bản thân không biết để ý thì thôi, nhưng phải chú ý đến hình tượng của A Mặc! Đi lên đổi bộ khác!"

Đông Thanh Nhiên chỉ có thể gật đầu nhẹ, chuẩn bị hướng đến Lệnh Hồ Mặc cầu cứu thì Lệnh Hồ Mặc đã xoay người đi gặp quan khách rồi!

Đông Thanh Nhiên chỉ có thể nâng váy lên lầu, mà đúng lúc thấy Đông Thanh Tư đang lén lén lút lút bước ra từ trong phòng của bản thân, "Em gái, cô đi vào phòng tôi làm cái gì!" Lúc ấy Đông Thanh Nhiên chú ý đến tai của Đông Thanh Tư, cái Đông Thanh Tư mang chính là khuyên tai đá mắt mèo mà ả vừa mới mua mấy hôm trước, Đông Thanh Nhiên nổi giận, đã hãm hại cho ả cùng Đông Thu Luyện mặc cùng một màu, bị mẹ chồng mắng một trận, hiện tại còn lại lấy đồ của mình.

-- [Ở đây xưng hô giua ĐTN cùng ĐTT là do hai chị em này luôn bất hòa nha. Nên m để cách xưng hô như thế!]---

"Chị à, khuyên tai này thật đẹp, cho tôi đi!" Đông Thanh Tư sờ sờ khuyên tai, càng hài lòng, "Chị à, sao chị không đi tiếp đãi khách, đến nơi này làm gì?"

"Mỗi lần cô đến Lệnh Hồ gia đều đến chỗ tôi lấy đồ, hừ… Hiện tại, dù gì cô cũng là quản lí ở xí nghiệp Đông gia, chẳng lẽ cha không phát lương cho cô sao? Mỗi lần đến lấy đồ càng ngày càng thuận tay!" Đông Thanh Nhiên đi tới, hai người cao không chênh lệch nhau nhiều lắm, nhưng Đông Thanh Nhiên hiển nhiên không có khí chất được như Đông Thanh Tư.

"Sao vậy, tức giận lớn như vậy, tôi lấy đồ của chị đâu phải một hai lần, không phải chỉ có cái khuyên tai sao? Sao vậy? Không đưa sao?" Đông Thanh Tư dựa người lên cửa, "Chị à, nói thật, cái khuyên tai này, người có da trắng đeo mới đẹp, còn chị…" Đông Thanh Tư quan sát Đông Thanh Nhiên, "Chị không hợp!"

"Đưa cho tôi, cô đưa cho tôi, dù không hợp với tôi, tôi cũng không đưa cho cô, coi như tôi ném đi cũng không đưa cho cô!" Đông Thanh Nhiên vốn đã nổi giận, lúc nãy bị Lệnh Hồ Mặc tát một cái, mặc dù có thể che đậy bằng phấn, nhưng trên mặt vẫn còn đau rát, "Từ nhỏ đồ tốt đều là của cô, hiện tại tôi đã kết hôn, cô còn không biết xấu hổ đến đoạt đồ của tôi, Đông Thanh Tư, cô không biết xấu hổ sao!"

"Tôi không biết xấu hổ, chính cô mới là người không cần mặt mũi, năm đó cô làm cách nào gả cho Lệnh Hồ Mặc đừng cho rằng tôi không biết, mấy năm nay trôi qua làm sao tôi không biết, đừng giả bộ, cô chính là người bị chồng bỏ, Lệnh Hồ Mặc đời này sẽ không bao giờ thích cô!" Một bên Đông Thanh Tư che lỗ tai, một bên tránh công kích của Đông Thanh Nhiên.

Đông Thanh Nhiên làm sao cũng không bắt được Đông Thanh Tư, cởi giày cao gót, cầm trong tay hướng về Đông Thanh Tư mạnh mẽ đập, gót giày nhọn, bị đập lên rất đau.

"Đông Thanh Nhiên, cô khùng rồi sao, muốn tôi đi nói với cha không, cô cút ngay, đồ đàn bà điên, khó trách không ai muốn…" Đông Thanh Tư vừa nói vừa tìm chỗ trốn, hai người đánh nhau từ hành lang đến phòng ngủ,  "Đông Thanh Nhiên, cô muốn chết sao, điên khùng!" Đông Thanh Tư cầm thứ gì đó ném qua Đông Thanh Nhiên, cầm được bất cứ thứ gì cũng ném, nhưng Đông Thanh Nhiên tựa như uống máu gà, hoàn toàn không quản đầu tóc lộn xộn, thấy cánh tay của Đông Thanh Tư đang bị thương, cầm lấy giày của mình hướng đến mặt của Đông Thanh Tư mãnh liệt đánh.

"Oa ô… Tiểu Dịch, hai người này, quả thực lợi hại, vật gì cũng có thể làm vũ khí!" Bạch Thiếu Ngôn cùng Tiểu Dịch lúc này đang nhìn chằm chằm video truyền từ camera, "Sao lại trở về phòng đánh, không thấy được!" Bạch Thiếu Ngôn thở dài nói.

"Nhàm chán!" Tiểu Dịch mặc dù nói như vậy, nhưng trong mắt lại tràn đầy hưng phấn, đánh chết đi, nếu như vậy, thì liền ít vài người đấu cùng mẹ rồi, hai chị em nhà đó thật đúng là cực phẩm.

"Đông Thanh Tư, từ nhỏ mày đã muốn đè đầu tao, mày rõ là nhỏ hơn tao, nhưng mọi thứ đều muốn đoạt đi, hôm nay tao không giáo huấn mày tao không gọi là Đông Thanh Nhiên!" Đông Thanh Nhiên vừa nói vừa cầm giày cao gót trở nên mãnh liệt.

Đông Thanh Tư lúc này đâu còn hình dáng tiểu công chúa thường ngày, đầu tóc rối bời, lễ phục cũng trở nên bẩn thỉu, sao có thể không bẩn, bị giày đập qua mà, làm sao sạch sẽ được, lúc này mái tóc tinh xảo cũng trở nên thất bát, lông mĩ giả còn vương trên mặt, phá lệ tỏ ra nực cười!

Đông Thanh Tư ngã xuống giường, chuẩn bị đứng dậy, cái ly cũng bị hai chị em giành giật, Đông Thanh Tư lật người qua giường, chăn mền cũng bị rơi xuống đất, Đông Thanh Nhiên nữa quỳ trên giường, chiếc giày cao gót bỗng nhiên ném tới, "Bộp…" bỗng chốc nệm lên trán của Đông Thanh Tư, kia là giày cao gót a, trong nháy mắt trán của Đông Thanh Tư chảy máu.

Đông Thanh Nhiên cũng ngây ngẩn cả người, chỉ có thể ngơ ngác nhìn máu chảy từ từ xuống gò má của Đông Thanh Tư rồi đến cằm, "A… " Đông Thanh Tư liên tục hét chói tai, Đông Thanh Nhiên đột nhiên cảm thấy trên bắp chân rất đau, liền cúi đầu thì phát hiện một con rắn nhỏ, "A…"

Âm thanh của hai chị em vang động, đến cả âm nhạc ở dưới sảnh cũng không át được, hai vợ chồng Lệnh Hồ Trạch cũng hai anh em Lệnh Hồ gia liếc nhìn nhau, bước chạy nhanh đến, Vương Nhã Nhàn còn cười trấn an khách, nhưng trong lòng đã đem hai chị em Đông gia này mắng té tát, thật là, có thể để yến hội kết thúc êm đẹp không? Thật sự đã mất hết mặt mũi!

Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện liếc mắt nhìn nhau, "Sao vậy, muốn tham gia náo nhiệt!" Trong ánh mắt của Đông Thu Luyện hiện lên tia khát vọng rõ ràng.

Đông Thu Luyện mãnh liệt gật đầu, Tiêu Hàn cười ôm Đông Thu Luyện, "Chờ!" Như thông báo một tiếng cho Bạch Thiếu Hiền, Bạch Thiếu Hiền trong lòng thở dài, tôi cũng muốn đi tham gia mà, những vẫn nhận lệnh đi đến trước mặt của Vương Nhã Nhàn, hai người rất nhanh bắt chuyện với nhau, lúc này Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện lén lút chạy đi.

Ba cha con Lệnh Hồ gia vừa đi đến liền giật mình, khi chưa vào phòng, liền phát hiện mọi thứ đều mất trật tự, rất nhiều đồ bị vỡ rơi trên sàn, mặt của ba người đồng thời âm trầm, đến khi vào phòng phát hiện Đông Thanh Tư co rúm trốn một bên, trên trán còn đang chảy máu, lễ phục trên người đã không còn chỉnh tề, đầu tóc rối loạn, thoạt nhìn vừa tức vừa buồn cười.

Nhìn thấy Đông Thanh Nhiên run rẫy đã ngã xuống giường nói: "Có rắn, có rắn…"

"Có rắn?" Lệnh Hồ Càn bước nhanh về phía trước, bỗng chốc phát hiện trên bắp chân của Đông Thanh Nhiên có dấu vết rắn cắn, lại nhìn xung quanh phòng, đoán chừng là đã chạy, "Còn không mau gọi bác sĩ! Rắn này không biết độc tính thế nào!" Lệnh Hồ Mặc lạnh mắt nhìn thoáng qua phòng này, lại nhìn người đang ngã xuống giường, lễ phục không chút chỉnh tề, tóc tai mất trật tự, trong lòng chỉ có chán ghét.

"Mau gọi bác sĩ!" Khuôn mặt của Lệnh Hồ Trạch giận giữ, thật sự là quá đủ, mọi thứ không tốt đều đến hôm nay, chị em Đông gia này không người nào yên ổn.

Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện đang núp chỗ tối, hai người dán bên tường, "Quả thực mất mặt, bộ dáng như vậy, không giống như là có rắn, mà giống như hai người đã đánh nhau một trận, cái bình hoa đó ít nhất cũng mấy trăm vạn, cứ như vậy bị đập bể, thật đáng tiếc!" Tiêu Hàn thấy có người đi ra, kéo Đông Thu Luyện trốn qua bên kia, "Ở Lệnh Hồ gia đồ trưng bày quá nhiều a!"

Tiêu Hàn chỉ quan sát tình huống xung quanh, mà Đông Thu Luyện lúc này đang chăm chú nhìn Tiêu Hàn, mặc dù không đủ ánh sáng, nhưng cả khuôn mặt của Tiêu Hàn vẫn hết sức rõ ràng đang phóng đại trước mặt của Đông Thu Luyện.

Tim của Đông Thu Luyện cứ như vậy đập thình thịch, sau đó hôn nhẹ lên gò má của Tiêu Hàn một cái, Tiêu Hàn kinh ngạc quay đầu, con ngươi màu lam bất khả tư nghị nhìn Đông Thu Luyện, hai người từ lúc chung đụng đến nay đều là Tiêu Hàn chủ động, Đông Thu Luyện bị động, nhưng lúc này Đông Thu Luyện chủ động hôn anh, từ trước đến nay Tiêu Hàn không biết nếu Đông Thu Luyện chủ động thì trong lòng của anh sẽ như bị con hươu nhỏ chạy loạn!

Đông Thu Luyện có chút ngượng ngùng cúi đầu, mặt trở nên nóng hỏi, thật là quá mất mặt, nhưng trong nháy mắt, có đôi bàn tay che ánh mắt của Đông Thu Luyện, khi Đông Thu Luyện chưa lấy lại tinh thần, liền bị Tiêu Hàn nghiêng người, môi nhẹ chạm môi, Tiêu Hàn không tự giác ngậm lấy đôi môi đỏ của Tiêu Hàn, tùy ý hấp thụ hương vị ngọt ngào của Đông Thu Luyện, còn Đông Thu Luyện vòng tay qua cổ Tiêu Hàn, một lát sau đó dừng lại!

Để ngăn Đông Thu Luyện rút tay về, Tiêu Hàn liền ôm sát Đông Thu Luyện, "Tiểu Luyện, nói như vậy, chúng ta không phải có thể tiến hành bước kế tiếp sao?"

"Bước kế tiếp?" Bước tiếp theo là gì? Đông Thu Luyện nghi ngờ!

"Là lăn trên giường nha, anh vừa nghĩ đến thì thân thể đều đau!" Tiêu Hàn ôm chặt Đông Thu Luyện, làm cho Đông Thu Luyện có thể cảm nhận được biến hóa của anh!

"Tiêu Hàn, anh khốn khiếp!" Tiếng nói của Đông Thu Luyện muốn nâng cao liền bị Tiêu Hàn bụm miệng, "Xuỵt…  đừng quên chúng ta đang rình coi, nếu bị người khác phát hiện chúng ta đang yêu đương vụng trộm chỗ này thì sao?"

Đông Thu Luyện lập tức như bị sét đánh, yêu đương vụng trộm? Không có đi, hơn nữa, bọn họ là vợ chồng hợp pháp mà. "Yêu đương vụng trộm, chỉ xác lập khi một người nào đó đã có quan hệ yêu đương hay quan hệ hôn nhân nhưng vẫn tiếp tục quan hệ với người thứ ba. Cũng có thể nói là cùng người đó nói chuyện yêu đương hoặc có quan hệ nam nữ. Chúng ta không phải!"

Tiêu Hàn cười một tiếng, dùng sức hôn mạnh lên môi của Đông Thu Luyện vài cái, "Em có thể không đáng yêu như vậy không?"

"Anh lại có thể vô sỉ hơn sao?" Đông Thu Luyện nhịn không được liếc mắt!

"Có thể, muốn thử một chút không a!" Tiêu Hàn cười như tên trộm, Đông Thu Luyện chỉ cảm thấy vô lực, nói chuyện cùng người đàn ông này quả nhiên tiêu hao thể lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.