Nháy mắt đã tới Giáng Sinh, đây là mùa Giáng Sinh đầu tiên kể từ khi tôi bắt đầu làm việc ở đây. Khắp nơi tràn ngập những cây thông Noel lấp lánh ánh đèn trông rất thích mắt, chuyện vui nhất đó chính là tôi đã đón được Linh Đang – bạn gái tôi đến thành phố này.
Linh Đang là một cô gái cứng cỏi, cũng tốt nghiệp ngành Pháp y giống tôi. Tôi phải khuyên can mãi cô ấy mới chịu chuyển sang làm bác sĩ bình thường, không làm pháp y nữa. Dĩ nhiên chuyện đó cũng có chút toan tính của tôi, bản thân tôi cả ngày bôn ba vất vả ở hiện trường là đủ rồi, thật lòng không nỡ để Linh Đang phải chịu khổ.
Tối Giáng Sinh, tôi vui vẻ dẫn Linh Đang đi ăn đồ nướng, nào ngờ vừa nướng được mấy miếng thì chuông di động bỗng vang lên. Tôi nhíu mày, thầm nghĩ lạy trời đứng có án mạng, lo lắng rút điện thoại ra. Thật là ghét của nào trời trao của đó, màn hình điện thoại hiển thị rõ hai chữ “Sư phụ”.
“Đang ở đâu đấy?” Vừa nghe thấy câu nói mở đầu quen thuộc của sư phụ, tôi cảm thấy bữa tối lãng mạn này coi như tiêu rồi.
“Sư… sư phụ, em đang ăn tối.”
“Cho anh thời gian hai mươi phút, mau đến tập trung trước cửa đại sảnh.”
“Lại có án mạng ạ?”
“Ở huyện Thanh Hạ có ba mạng người chết cháy.”
“Hỏa hoạn ạ? Tử vong không bình thường mà chúng ta vẫn phải đi à?” Nửa năm chuyên làm án mạng, những vụ tử vong không bình thường đối với tôi đã dễ như ăn cháo, tôi vẫn còn hi vọng mình không nhất thiết phải đi.
“Chết đến ba người, chúng ta bắt buộc phải tới đó, không cần quan tâm tính chất. Còn nữa, anh có dám đảm bảo đó không phải giết người trước, đốt xác sau không?” Sư phụ nói, “Không nhiều lời, phải đến đúng giờ đấy.”
Trước đây cứ nghe có án là tôi sẽ sung sướng đi ngay, nhưng lần này cúp máy xong, trong lòng vô cùng áy náy.
“Đi đi, lát nữa em tự bắt xe về.” Chị bé Linh Đang của tôi cười hì hì nói, nhưng mắt lại hoe đỏ. Chúng tôi yêu được mấy ngày, gần nhau thì ít, xa nhau thì nhiều. Chung quy lại, cô ấy cũng tốt nghiệp ngành Pháp y ra, tố chất rất cao, hiểu công việc là thế nào, vì vậy Linh Đang lau nước mắt, cười ranh mãnh an ủi tôi, “Anh đi đi, lần sau em sẽ đòi nợ anh một bữa ra trò!”
Hai mươi phút sau, tôi đã cùng sư phụ lên xe, đi đến huyện Thanh Hạ cách thành phố hơn 200km. Đường về vùng nông thôn nhỏ hẹp, đêm đen buông xuống đặc quánh, trừ những thứ nằm trong tầm đèn xe chiếu được, còn lại không thể nhìn thấy gì hết. Bốn phía im ắng, không khí Giáng Sinh chốn thành thị náo nhiệt đã bị đẩy xa hàng trăm dặm.
Bỗng nhiên xe phanh gấp, anh Nguyễn lái xe vội nói: “A, xin lỗi!” Tôi hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, hỏi: “Sao thế?”
“Một con mèo nhỏ chạy ngang qua đường, tôi không kịp phanh, hình như chẹt chết nó rồi.” Anh Nguyễn nói.
Trong lòng tôi hơi thắt lại, lặng thầm thương thay cho chú mèo xui xẻo, trong phút chốc đã mất đi một sinh mệnh nhỏ bé. Không biết đêm nay, tại hiện trường chúng tôi đang đến sẽ là thảm trạng gì đây?
“Thật là một Giáng Sinh không an lành!” Sư phụ nãy giờ vẫn trầm mặc bỗng thở dài.
10 giờ đêm, cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi hiện trường thảm khốc.
Đây là một tòa nhà nhỏ có một cổng, trong phạm vi mấy dặm xung quanh đều không có người nào khác sinh sống. Bên trong có hai gian nhà gạch, hiện giờ đã mất cả nóc nhà, một gian còn sụp quá nửa. Khắp nơi trong nhà toàn là những vũng nước đọng, dường như phải dùng hai chiếc xe cứu hỏa chạy hết công suất mới có thể dập tắt trận hỏa hoạn này. Lúc này cả khu nhà vẫn còn bốc khói đen nóng hầm hập.
Ngoài cửa đã chăng giải phân cách, đèn lớn trên nóc xe khám nghiệm chiếu sáng rực cả hiện trường. Vài cảnh sát hình sự mặc thường phục đang tản ra hỏi thăm những người trong đội cứu hỏa và dân làng gần đó.
“Trước hết tìm hiểu sơ bộ về tình huống vụ việc đi.” Sư phụ cau mày nhìn hiện trường hỗn loạn nói, “Hiện trường thế này tương đối khó khám nghiệm, cả một đống lộn xộn, đám cháy cũng phá hủy một phần dấu vết rồi.”
Thầy dạo một vòng quanh khu vực bên ngoài dải phân cách, chắp tay sau lưng, vừa cạ chân cho rơi hết bùn đất, vừa hỏi han người báo án về tình huống xảy ra vụ việc.
“Nhà tôi cách đây 3 dặm.” Người đó rất nhiệt tình chỉ về phía xa xa, nói, “Khoảng 5 giờ chiều trời bắt đầu xẩm tối, tôi thấy bên này có khói bốc lên, còn có cả ánh lửa. Ban đầu tôi tưởng họ đốt thứ gì, sau lại thấy không ổn vì lửa bốc lên cao quá, tôi liền nhanh chóng gọi 119. Gọi điện báo xong tôi chạy đến đây ngay, nhà cửa cháy hết cả, tôi cũng không vào được, bèn gọi ‘lão Hạ, lão Hạ’, nhưng không thấy động tĩnh gì. Sau nghe đội cứu hỏa nói lão Hạ chết cháy rồi.” Người báo án là một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, hai mắt sưng đỏ, dường như đã khóc rất nhiều.
Xem ra lão Hạ là chủ của tòa nhà này, hơn nữa người báo án cũng có quan hệ khá tốt với ông ấy.
“Con trai và con dâu lão Hạ đều đi làm ăn xa, vợ ông ấy đã qua đời, ông ấy một mình chăm sóc hai đứa cháu nhỏ, một đứa sáu tuổi, một đứa bốn tuổi, nghe nói đều chết cháy cả.”
“Có vẻ nhà ông ấy cũng có điều kiện nhỉ?”
“Cũng tạm, nhưng ông ấy sống rất tiết kiệm.”
“Chào sếp.” Lúc này đội trưởng đội hình sự địa phương đã có mặt tại hiện trường, “Các vị đến nhanh thật. Nhìn qua thì hiện trường có một già hai trẻ, ba mạng người. Đội phòng cháy chữa cháy còn đang xác định nguyên nhân phát sinh vụ hỏa hoạn. Vẫn chưa rõ những người này là bị chết cháy hay chết rồi mới bị đốt xác. Thi thể bị cháy nghiêm trọng. Kỹ thuật viên đang xem xét hiện trường, trước mắt chưa phát hiện được manh mối có giá trị.”
“Ai phát hiện ra thi thể?” Sư phụ bắt tay với đội trưởng đội hình sự, hỏi.
“Sau khi dập tắt lửa, một chiến sĩ phòng cháy chữa cháy vào dọn dẹp hiện trường, thì phát hiện ba người đang nằm trên giường của mình, đều bị đốt đến không ra hình người. Anh ta liền liên lạc với chúng tôi, chúng tôi cũng thông báo ngay lên Sở. Chỉ là không ngờ mọi người đến nhanh như vậy.”
“Họ đều nằm trên giường?” Sư phụ sờ cằm, “Mới 5 giờ đã ngủ? Hơn nữa ngủ say đến độ nhà cháy không ai biết?”
“Ừm, chúng tôi cũng thấy khả nghi, nhưng vẫn muốn kiểm tra thi thể để xác định chính xác tính chất vụ cháy.”
Sư phụ không trả lời, nhấc dải cách ly lên, tiến vào hiện trường.
Tôi đi theo sư phụ, cả tòa nhà đã bị cháy đến mức hoàn toàn thay đổi, đập vào mặt là một mùi khét lẹt nồng nặc, không phân biệt được đâu là mùi gỗ cháy, đâu là mùi thịt người.
“Sư phụ cẩn thận đấy.” Gian nhà đổ sụp quá nửa thoạt nhìn trống trải, nhưng đất cát thỉnh thoảng vẫn rơi xuống, tôi vừa đi vừa run sợ, “Gian nhà này có thể sập bất cứ lúc nào.”
“Khi chúng ta xem xét hiện trường có thể gặp nhiều loại nguy hiểm, có khi là hiện trường toàn khí độc, lại có hiện trường sẵn sàng nổ tung, đương nhiên cũng có khả năng nhà cửa bị sập.” Sư phụ gật đầu nói, “Anh có ý thức bảo vệ bản thân rất tốt, nhưng chẳng thể chỉ vì thấy hiện trường nguy hiểm mà bỏ đó không khám nghiệm, đó là chức trách của chúng ta, không thể thoái thác được.” Sư phụ đội chiếc mũ do kỹ thuật viên cung cấp, đi vào hiện trường.
Chúng tôi tiến tới gian nhà thứ nhất chưa bị sập nhưng mái nhà đã không còn, phát hiện đây là gian bếp và nhà kho. Trên bệ bếp có bốn cái bát trống không và một nồi mì. Vách tường bị khói hun đen nhánh ướt đẫm nước, trên mặt đất toàn là nước đọng. Không còn gì để khám tra, chúng tôi đi sang gian nhà đã bị sụp quá nửa.
Tôi day day mũi theo bản năng. Làm bác sĩ pháp y đã lâu, tôi dần hình thành một thói quen, khi gặp những hiện trường và những thi thể có mùi lạ, tôi đều day mạnh lên mũi vài lần. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, nhưng thực sự có hiệu quả, day mũi như thế sẽ không còn cảm thấy mùi lạ khó chịu nữa.
Dĩ nhiên sư phụ biết thói quen này của tôi, cười hỏi: “Không phải chứ, thi thể thối rữa có thế có mùi khó ngửi, nhưng thi thể bị cháy cũng chẳng khó ngửi lắm, đều là mùi thịt chín cả mà.”
Không hiểu sao những lời này của sư phụ lại có tác dụng ngược, chỉ khiến tôi muốn nôn. Tôi đột nhiên nhớ đến bữa thịt nướng ăn như hổ đói hôm nay.
“Thi thể ở tư thế đấu quyền.” Tôi nói, “Trong sách có viết, tư thế đấu quyền chứng tỏ người này bị thiêu chết khi vẫn còn sống.”
“Tin vào sách không bằng chẳng sách vở gì.” Sư phụ nói, “Thi thể bị đốt sau khi chết cũng có những thời điểm bị biến thành tư thế đấu quyền. Khi lửa quá mạnh, mô mềm nhanh chóng bị hơi nóng làm co rút cũng sẽ tạo ra tư thế đấu quyền.”
Tôi gật đầu, đeo găng tay, miết nhẹ lên cánh tay thi thể của ông lão. Trên tay vang lên một tiếng “rắc”, sau đó rơi ra một mảnh da bị cháy thành than.
“Cháy nghiêm trọng thật.” Tôi nói.
“Cháy đến sụp cả nóc nhà, dĩ nhiên là khủng khiếp rồi.” Sư phụ vừa quan sát mặt đất, vừa dùng mũi giày cọ cọ lên chất đất rắn chắc, nói “Nơi này than hóa nghiêm trọng nhất, hẳn điểm châm lửa là ở đây, hơn nữa lại có vật mang chất dẫn cháy, mau đem mẫu gửi đến Cục kiểm nghiệm lý hóa, xem chất dẫn cháy là gì.”
Sư phụ không chỉ là chuyên gia hình sự, mà còn là chuyên gia giám định hiện trường sự cố hỏa hoạn, đối với việc khám nghiệm hiện trường hỏa hoạn cũng vô cùng có kinh nghiệm.
Kĩ thuật viên dựa vào sự chỉ thị của sư phụ, bắt đầu cạo lấy tro tàn dưới mặt đất. Sư phụ nhìn xung quanh, nhìn tới vách tường ướt đẫm, nói: “Mang thi thể về nhà xác để khám nghiệm tử thi.”
“Cũng 12 giờ đêm rồi, huyết áp của ngài hơi cao, hay là cứ về nhà khách nghỉ ngơi đi, ngày mai tới khám nghiệm thi thể sau?” Đội trưởng đội hình sự đầy quan tâm nói với sư phụ.
“Phá án có thể đợi sao?” Sư phụ tháo mũ bảo hộ xuống, đi thẳng vào trong xe, “Đến nhà xác đi.”