[Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Người Giải Mã Tử Thi

Chương 3-3: Vụ án thứ ba – Thi thể nổi trên mặt nước - Phần 3



Mấy ngày khó khăn trôi qua, cuối cùng cũng có chút tin tức.

Đồn công an ở khắp nơi gửi vô số manh mối về nhưng phòng thí nghiệm DNA đều lần lượt loại trừ. Đến một ngày nọ, có một đôi vợ chồng già đến đồn công an báo án, nói đó chính là con gái mình, 24 tuổi, chưa từng sinh con, cao 163cm, nặng khoảng 50kg, mấy ngày nay không liên lạc điện thoại, gọi điện hỏi con rể thì người con rể bảo cô ấy đã đi nhập hàng nên không để ý. Thế nhưng nhìn thấy thông báo ở đồn công an, càng nghĩ càng sợ vì vậy hai người đến đồn công an hỏi một chút.

Kết quả so sánh DNA được xác định rất nhanh chóng, người chết chính là cô con gái tên Tiểu Hồng của đôi vợ chồng già kia.

Sau khi biết kết quả, tôi vô cùng khâm phục anh Tiêu và chủ nhiệm Vinh. Chỉ có ba mảnh xác, lại là phần mềm trên cơ thể mà lại suy đoán chuẩn xác chiều cao, cân nặng, tuổi tác của người chết, quả là kỳ tích. Và tôi cũng cảm nhận sâu sắc rằng, đã là một bác sĩ pháp y, ngoài việc có nền tảng lý thuyết vững chắc, còn phải biết phát hiện, lợi dụng những điều kiện vốn có, biết sử dụng những thứ tưởng như chẳng liên quan vào quá trình tìm kiếm manh mối. Có thể nói đó là điểm khác nhau giữa bác sĩ pháp y bình thường và bác sĩ pháp y hàng đầu.

Chồng nạn nhân ngay lập tức bị đội cảnh sát hình sự bắt giữ. Qua nhiều lần thẩm vấn, hắn vẫn khăng khăng khẳng định Tiểu Hồng chỉ đi nhập hàng, hiện giờ vẫn chưa về thôi. Tuy người này rất kín miệng, nhưng khả năng bị tình nghi của hắn rất lớn. Thứ nhất, tại sao hắn không gọi điện được cho vợ mà không đi báo án? Thứ hai, nghề nghiệp của hắn cũng rất đặc thù – hắn làm nghề giết mổ lợn.

Ngoài ra, hắn còn có điểm đáng nghi khác. Đó là ngón út tay phải của hắn không còn, hiện đang được băng bó lại.

Khi thẩm vấn, chúng tôi tháo băng gạc trên tay hắn ra, phát hiện ngón út đã được khâu lại cẩn thận, vết cắt đầu ngón nhìn tương đối gọn gàng. Từ đây có thể thấy ăn khớp với lời khai báo của hắn, là ngón tay bị cắt khi hắn đang làm việc.

“Đốt ngón tay bị đứt này chắc không liên quan đến vụ án chứ?” Tôi hỏi.

Anh Tiêu lắc đầu, “Tôi không nghĩ vậy, hắn không phải là người thuận tay trái, nếu có thói quen cầm dao tay phải thì ngón tay bị cắt mất sẽ nằm trên bàn tay trái. Thêm nữa, đoạn da chỗ bị cắt đứt đã được khâu lại, kể cả khi mặt cắt không gọn ngọt, nhưng chúng ta chỉ nhìn bên ngoài cũng chẳng phát hiện ra điều gì.”

“X-quang!” Được anh Tiêu gợi ý, tôi nhanh chóng nghĩ ra cách kiểm chứng.

Sau khi kết quả chụp X-quang được đưa đến, chúng tôi đều thấy chỗ gần khớp ngón tay thứ hai bị gãy, trên mặt cắt có dạng răng cưa. Nói cách khác, dựa vào hình dạng mặt cắt có thể khẳng định: vết cắt không thể do dao phay tạo thành.

“Xem mặt cắt như vậy, có vẻ là bị răng cắn.” Tôi phỏng đoán một cách chủ quan.

Không ngờ lần này lại được anh Tiêu tán đồng, “Rất có khả năng là bị răng cắn.”

Sự nghi ngờ với người chồng nhanh chóng tăng lên, chúng tôi quyết định điều tra chỗ hắn ở. “Nếu Tiểu Hồng đúng là đi nhập hàng như lời hắn nói, thì hiện trường cô ấy bị sát hại và xẻ xác hẳn là ở chỗ khác. Nhưng nếu Tiểu Hồng bị chính chồng mình giết, thì hiện trường có thể là ở trong nhà. Nếu hắn chưa xóa hết dấu vết tại hiện trường, chúng ta cũng có thể may mắn tìm được một vài chứng cứ.” Anh Tiêu ngập tràn tự tin.

Nhà vợ chồng Tiểu Hồng là nhà một tầng, đằng trước mở hàng bán thịt, gian giữa có hai phòng ngủ, sân trong có chuồng lợn chia làm mấy ngăn và một phòng giết mổ, sâu trong sân còn có một ao nước nhỏ.

Sau khi xem qua căn nhà này, chúng tôi đều ỉu xìu như quả bóng xì hơi. Diện tích lớn như thế, muốn tìm được chứng cứ quả thực như mò kim đáy bể. Hơn nữa, trong phòng giết mổ kia toàn là mùi máu, khắp nơi là vết máu thịt bầy hầy, thử hỏi giữa đống tiết lợn thịt lợn ấy làm sao tìm được chút máu thịt con người?

Anh Tiêu nói, “Nơi có khả năng diễn ra vụ xẻ xác nhất chính là phòng giết mổ này. Chúng ta cũng không có cách nào nhanh hơn đâu. Cố gắng lấy một ít vật chứng đi, mang về rồi giám định sau.”

Dựa theo chỉ thị của anh Tiêu, chúng tôi bắt đầu lấy một ít máu thịt trong phòng giết mổ. Hai, ba tiếng trôi qua như gió, mặt trời đã chiếu rọi khắp nơi, chúng tôi vẫn đang cong lưng tìm kiếm manh mối. Trước mắt đã thu thập đến mấy trăm mẫu vật, chúng tôi nghĩ nếu mang về làm đủ loại khám nghiệm thì chẳng biết đến ngày nào mới xong.

Trong hiện trường tuyệt đối không được hút thuốc, đây là quy định khi khám nghiệm hiện trường. Vì quy định đó, anh Tiêu muốn hút thuốc đành phải ra ngoài. Anh cởi găng tay, đi đến bên bờ ao, chậm rãi đứng hút. Đột nhiên, anh lớn tiếng gọi tôi lại.

“Chúng ta ở chỉ vớt được ba mảnh xác ở sông đào, thợ lặn xuống mò cũng không có manh mối, đúng không?” Mặt anh đầy hào hứng.

“Đúng thế, em vẫn còn thấy rất kì lạ. Anh nói xem, nội tạng hay các phần mềm ném linh tinh có thể người ta không chú ý đến, nhưng đầu và khung xương tại sao lại không thấy chứ?” Tôi nói.

“Nếu cậu là hung thủ, sau khi đem các phần mềm trên cơ thể cô ấy ném đi rồi, chỉ còn khung xương. Cậu lại không có xe cộ để mang ra sông đào vứt thì cậu sẽ làm gì?

Tôi nghĩ ngợi, nhìn xung quanh bốn phía, đột nhiên hiểu được ý của anh Tiêu.

“Haha, em sẽ ném xuống ao nước này!”

“Đúng! Vì khung xương không như một thi thể hoàn chỉnh sẽ bị trương phình, thối rữa, có khả năng nổi lên. Xương cốt khi ném xuống đáy ao sẽ nhanh chóng bị bùn đất che lấp, vĩnh viễn chìm sâu dưới đó. Đây cũng là lí do hắn ta lọc hết phần mềm trên cơ thể để ném đi. Hắn sợ nếu quăng thi thể xuống nước chẳng bao lâu sẽ nổi lên!”. Anh Tiêu tính toán trước, “Lại đây, chúng ta đánh một vụ lớn nào!”

Cấp trên lập tức điều đến ba chiếc xe cứu hỏa cùng hai trung đội phòng cháy chữa cháy. Nhiệm vụ của họ rất đơn giản, trước khi trời tối phải hút sạch nước trong ao!

Tôi cùng anh Tiêu híp mắt ngồi bên bờ ao, nhìn nước trong hồ từ từ rút đi. Đến khoảng 4 giờ chiều, đáy ao dần lộ ra.

Bắt cá trong ao đầy nước vốn không hề dễ dàng, nhưng trong ao cạn đáy thì chuyện đó dễ như trở bàn tay. Trong cái ao bẩn thỉu này dĩ nhiên không có cá, tuy nhiên khi hút nước đi, lộ ra đáy ao đầy bùn, chúng tôi liền dễ dàng nhìn thấy một bọc nilon lớn.

Tôi từ đầu đã mặc quần áo phẫu thuật và đi ủng cao su, thấy thế bèn kêu to một tiếng, nhảy ào xuống, bước thấp bước cao trong lớp bùn dày, từ từ đến gần bọc nilon không rõ bên trong có gì kia.

Anh Tiêu chậm chạp dẫm tắt điếu thuốc, đi dọc theo bờ ao đến chỗ gần bọc nilon nhất rồi mới nhảy xuống, nói: “Đầu đất, không biết đi đường thẳng à?”

Trong bọc nilon quả thực có một phần thi thể, lúc nâng lên đã nhận ra rõ ràng bên trong lớp nilon mỏng là xương người.

Tay nghề của tên giết mổ lợn này quả thực làm người ta sởn tóc gáy. Toàn bộ phần mềm trên cơ thể gần như bị lóc sạch, chỉ còn một khung xương hoàn chỉnh cùng một ít nội tạng chưa bị cắt mất.

“Xem ra phải lấy sụn xương sườn để làm DNA thôi.” Tôi nói.

“Dù chứng minh bộ xương này là của Tiểu Hồng, vậy làm thế nào để khẳng định cô ấy bị chồng giết rồi ném xác xuống ao?” Anh Tiêu hỏi.

“Chuyện này… ừm… Đã phát hiện trong nhà hắn, hắn còn chối được sao?” Tôi nhất thời không nghĩ được cách nào.

“Luật sư sẽ cùng cậu nói chuyện kiểu trẻ con đấy sao? Việc đó không có khả năng hình thành chứng cứ có tính pháp lý.” Anh Tiêu lắc đầu, cho tay vào đống nội tạng của nạn nhân, đảo lên.

“Anh Tiêu, anh đang tìm cái gì thế?”

“Tôi tìm tìm dạ dày.”

“Tìm dạ dày làm gì?”

Tôi còn chưa hỏi xong, anh Tiêu đã thấy dạ dày, lấy tay bóp nhẹ.

“Có phát hiện!” Anh Tiêu nhướn mày, tay liền rút dao phẫu thuật.

Dạ dày bị rạch ra, nhìn sơ qua không thấy gì, nhưng bên trong có một thứ khiến chúng tôi vô cùng phấn khởi. Chúng tôi đều hiểu rõ, vụ án này được phá rồi!

Thứ chúng tôi tìm thấy, chính là đoạn ngón út bị cắn đứt.

Kết quả kiểm nghiệm DNA nhanh chóng được gửi tới, đoạn ngón út kia chính là của người chồng, trong mẫu máu lấy được ở phòng giết mổ cũng có máu người. Toàn bộ chứng cứ mà vụ án cần đã hoàn thiện.

Bằng chứng vững chắc như núi, người chồng không thể chối cãi được nữa.

Thì ra hắn ta phát hiện Tiểu Hồng có quan hệ không minh bạch với vài tên giang hồ, hắn đã nói chuyện rất nhiều lần nhưng không giải quyết được gì, còn bị côn đồ hành hung. Đến một ngày, hắn không thể nhịn được nữa, tranh cãi đôi ba câu, liền đánh cho Tiểu Hồng một trận. Không ngờ trong lúc tranh chấp Tiểu Hồng lại cắn đứt luôn ngón tay hắn. Thẹn quá hóa giận, hắn chộp lấy dao giết lợn, chém thẳng vào cổ Tiểu Hồng. Sau khi giết người, hắn mới hoảng sợ. Hắn biết nếu đem thi thể ném xuống ao nước thì chỉ không quá hai ngày sẽ nổi lên, người ta phát hiện ra ngay, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thoát tội được. Hắn lo nghĩ mãi, cuối cùng quyết định dùng đến tay nghề giết lợn của mình, nhuần nhuyễn lóc sạch phần mềm trên cơ thể cô, sau đó chia thành những gói nhỏ, đem vứt ở vài nơi. Còn khung xương không kịp xử lý nội tạng thì dùng nilon bọc lại rồi ném xuống ao. Hắn đóng cửa trong nhà, mất nguyên một ngày đêm để dọn dẹp quét tước hiện trường gây án, nơi đã từng là mái ấm của hai người.

Buổi tối tại căn tin, chúng tôi giơ cao chén nước, uống một hơi cạn sạch. Khi trực ban không thể uống rượu, thôi thì chúng tôi đành nâng chén nước nhạt, coi như mừng thắng lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.