[Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Người Giải Mã Tử Thi

Chương 6-2: Vụ án thứ sáu – Nửa dấu tay nhuốm máu - Phần 2



Trên đường trở về trung tâm pháp y, tôi cố làm sáng tỏ suy nghĩ của mình. Tôi đã hiểu rõ vấn đề anh Tiêu đưa ra như lòng bàn tay: “Quần áo người chết vẫn chỉnh tề, bên cạnh thi thể còn phát hiện ra bộ vệ sinh cá nhân chuyên dùng ở trung tâm thể hình, phòng ốc trong nhà cũng không bật đèn. Kết hợp với thời gian tan làm của Lưu Cương, em cho rằng hung thủ không phải đến nhà sau khi nạn nhân trở về, mà là vào nhà cùng lúc với anh ta, hơn nữa vừa vào nhà liền lập tức tấn công. Vậy nên cần tập trung điều tra những người đã gặp Lưu Cương tại trung tâm thể hình, hoặc những người anh ta gặp lúc tan làm.”

“Cậu căn cứ vào đâu mà nói Lưu Cương vừa vào nhà liên bị tấn công?” Anh Tiêu đặt ra câu hỏi khác.

“Có căn cứ. Hành lang dẫn ra phía cửa có dấu tay dính máu của Lưu Cương, nhưng tại đây lại không có dấu vết tranh chấp hay vết máu khác. Vì sao đánh nhau gây thương tích ở phòng khách, mà gần cửa lại có dấu tay máu? Kết hợp với việc Lưu Cương mặc quần áo chỉn chu nhưng lại đi dép lê, em nghĩ dấu tay máu ở cửa hình thành là do lúc anh ta thay giày thì bị tấn công từ sau lưng, dẫn đến vết thương trên đầu, anh ta đưa tay che vết thương theo bản năng, khi đó trên tay sẽ dính máu. Trên đầu bị thương khiến Lưu Cương choáng váng, anh ta nhất định sẽ đưa tay lên vịn tường, do đó mới để lại nửa dấu tay nhuốm máu. Sau đó anh ta bị hung thủ đẩy vào phòng khách, cùng hung thủ phát sinh tranh chấp. Vì bị thương ở đầu từ trước, nên dù anh ta có to khỏe đến mấy cũng không thể ngăn được hung khí, cuối cùng mới xảy ra thảm kịch này.”

“Có lý lắm!” Anh Tiêu giơ ngón tay cái lên, “Tôi đồng ý với suy đoán của cậu. Nhưng tại sao hung thủ không hành động ở chỗ vắng người bên ngoài chung cư, mà nhất định phải chờ đến lúc về nhà mới ra tay?”

Tôi liền giải thích khúc mắc: “Có phải vì hắn muốn tìm thứ gì trong nhà Lưu Cương?”

“Nếu là người quen, biết rõ nhà của Lưu Cương, thì vì sao hắn không giết người ở ngoài, lấy chìa khóa rồi tự vào nhà tìm kiếm?”

“Có lẽ hung thủ không biết nhà Lưu Cương, hoặc không biết Lưu Cương đang sống một mình, cho nên phải làm thế để biết nhà anh ta ở đâu hoặc xác nhận trong nhà không có ai mới ra tay?”

Anh Tiêu nghe tôi nói như vậy, gật đầu: “Không thể loại trừ hai khả năng mà cậu vừa đưa ra.”

Kết thúc khám nghiệm tử thi cũng đã 4 giờ chiều, tôi và anh Tiêu bụng đói cồn cào, vội vã chạy xuống căn tin tìm cơm ăn. Lúc ăn cơm, anh Tiêu hỏi tôi: “Cậu nói xem, liệu có người núp trong nhà từ trước không?”

“Không có khả năng đó đâu anh. Căn cứ vào thông tin điều tra viên cung cấp, bình thường Lưu Cương rất cẩn thận, chìa khóa nhà chỉ do anh ta và vợ giữ, ngay cả cha mẹ anh ta cũng không có. Vợ anh ta lại đi làm xa. Khi chúng ta tới hiện trường thì chị ta mới nhận được tin báo. Chúng ta khám nghiệm hiện trường xong chị ta mới tới. Điều tra viên đã gọi điện hỏi giám đốc chỗ chị ta làm, xác nhận hai ngày nay chị ta vẫn đi làm bình thường.” Tôi tràn ngập tự tin nói.

“Ờ.” Anh Tiêu lại bắt đầu ăn như rồng cuốn.

Chúng tôi ăn cơm trong yên lặng, không hề nhắc đến vụ án nữa.

“Cậu nghĩ sao về số người gây án?” Anh Tiêu hỏi.

“Tuy rằng ở hiện trường xác định có hai loại hung khí khác nhau, một là chày đầu tù, một là dao sắc nhọn, nhưng thời gian sử dụng có trình tự trước sau. Nên em nghĩ là do một người gây ra.”

“Nhưng một người ra tay có cần mang theo hai hung khí không?” Anh Tiêu tiếp lời.

“Chuyện này… chuyện này… có khả năng chứ. Có khi là do hắn đã tính kỹ từng bước gây án.” Tôi nghĩ ngợi, “Liệu ánh sáng có vấn đề không nhỉ? Nếu là một người ra tay, mà không có người khác chiếu sáng cho thì làm sao nện xuống đầu chính xác như thế, hơn nữa còn cắt liên tiếp nhiều nhát vào cổ nạn nhân.”

“Lưu Cương đã đi dép lê, chứng tỏ sau khi anh ta vào cửa đã bật đèn. Khi hung thủ rời khỏi hiện trường mới tắt đèn đi.” Anh Tiêu nói.

“Nhưng trên công tắc đèn ngoài dấu vân tay của nạn nhân thì không thấy dấu tay nào khác cả.” Tôi thắc mắc.

“Hay là hắn đeo găng tay?” Anh Tiêu chìm vào suy tư.

“Đeo găng tay rồi mới đột ngột tấn công Lưu Cương à? Chẳng lẽ anh ta lại không phát hiện ra? Mà dạo này trời cũng không lạnh, có ai lại đeo găng tay đi cùng nạn nhân về nhà không? Hơn nữa găng tay dính máu cũng sẽ để lại dấu vết trên công tắc.”

Điểm đáng ngờ đột nhiên xuất hiện.

“Có lẽ là sau khi giết người mới đeo găng tay… Để xáo trộn hiện trường chẳng hạn?”

“Nhưng ở hiện trường không có dấu hiệu bị dịch chuyển.”

Vấn đề này xuất hiện, khiến cho toàn bộ suy đoán của chúng tôi mâu thuẫn chồng chất.

Sau khi cơm nước xong xuôi, chúng tôi đến Sở cảnh sát thành phố để tham gia cuộc họp báo cáo phân tích chuyên án. Tại cuộc họp này, chúng tôi không trình bày quá nhiều quan điểm, thật ra suy nghĩ của chính chúng tôi cũng chưa rõ ràng. Chúng tôi chỉ đưa ra chi tiết hung thủ có thể là người quen, vậy nên cần điều tra rõ những người Lưu Cương đã gặp trong ngày vụ án diễn ra, tìm xem có mối quan hệ oán thù nào không. Là một hay hai người gây án vẫn chưa có căn cứ xác định.

Tôi và anh Tiêu cúi đầu ủ rũ rời khỏi phòng họp, quay về trung tâm pháp y.

Buổi tối tôi nằm ở ký túc xá lăn lộn, không tài nào ngủ được. Lưu Cương vừa thay xong dép ở cửa liền bị tấn công, sau đó đánh nhau ở phòng khách, đoạn này không có vấn đề gì cả. Nếu ngay từ đầu ở hiện trường đã không bật đèn, mà là có đồng phạm phụ trách chiếu sáng, vậy Lưu Cương không thể nào chưa bật đèn đã đổi giày. Nếu Lưu Cương bật đèn, lúc hung thủ rời khỏi hiện trường thì tắt đèn đi, vậy không thể không lưu lại vết máu trên công tắc. Chẳng lẽ là khi vào nhà đã bật đèn, sau đó trong lúc đánh nhau đã không cẩn thận động vào công tắc? Cũng không phải, vì gần chỗ công tắc đèn ngoài cửa làm gì có dấu vết tranh chấp hay vết máu nào. Càng không phải hung thủ dùng bộ phận khác trên người để tắt đèn, vì hung thủ đã cắt đứt động mạch chủ của nạn nhân, trên người hắn nhất định sẽ dính đầy máu, trong phòng vệ sinh và bếp lại không thấy dấu vết tẩy rửa. Chắc không khéo đến nỗi tắt đèn đúng bằng bộ phận không dính máu chứ?

Chuông điện thoại ở phía sau đột nhiên vang lên, thật làm tôi giật nảy mình.

Là anh Tiêu gọi tới: “Tôi đoán cậu còn chưa ngủ. Cậu chắc cũng giống tôi, đang suy nghĩ về vấn đề tắt đèn đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Tôi nghĩ thế này, nếu sau khi hung thủ giết người xong, vì muốn tìm thứ gì đó trên người nạn nhân nên mới đeo găng tay, có khả năng ấy không?”

“Như thế găng tay sẽ dính máu, khi tắt đèn cũng vẫn để lại dấu vết.”

“Nếu chỉ đeo găng tay vào để tìm đồ này nọ, thì cùng lắm chỉ dính máu ở trong bàn tay thôi, còn mu bàn tay vẫn sạch sẽ, chiếc găng tay này trái lại còn che phủ được bàn tay đầy máu của hắn. Chỉ cần dùng mu bàn tay tắt đèn là xong.”

Tôi “ừm” một tiếng, cảm thấy rất có lý.

Anh Tiêu nói: “Cậu đến nhà xác, xem thử xem trong túi quần áo của nạn nhân có dấu máu khô hay không, hoặc có dấu hiệu bị lục lọi không. Việc này cũng sẽ giúp chúng ta phân tích động cơ gây án của hung thủ”.

Nghe theo chỉ thị của anh Tiêu, một mình tôi đến phòng bảo vệ nhà xác giữa đêm đen gió lớn. Phòng bảo vệ cách nhà xác khoảng 20 mét, bàn kỹ thuật trong phòng có thể điều khiển cửa nhà xác và hệ thống đèn chiếu sáng.

Tôi chào hỏi người bảo vệ, sau đó nghe thấy tiếng cửa cuốn ầm ì mở ra, lập tức đèn đóm bên trong cũng bật lên, toàn bộ nhà xác liền sáng trưng.

Một mình tôi đi vào trong, tìm đến ngăn tủ giữ xác Lưu Cương, lôi bàn đặt thi thể ra, lục tìm kỹ từng túi quần, túi áo của anh ta.

Đúng lúc này, đèn đột nhiên tắt ngóm, trước mắt chỉ thấy tối đen, đáng sợ hơn nữa là tay tôi vẫn đang nắm bàn tay lạnh cứng của Lưu Cương.

Tôi biết lúc này có gọi bảo vệ cũng chưa chắc người ta đã nghe thấy, vì thế tôi lần mò định đẩy thi thể vào tủ trước đã. Ngay lúc đó, cửa nhà xác bỗng từ từ đóng lại. Tôi bị nhốt trong nhà xác tăm tối.

Trí não tôi trở nên trống rỗng, chẳng lẽ trên đời này thực sự có ma? Nếu không tại sao lại đóng cửa tắt đèn đáng sợ thế? Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy lông tóc dựng đứng cả lên, tiếng vang từ tủ giữ lạnh như biến thành tiếng ma quỷ khóc thảm thiết, quái dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.