[Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Người Giải Mã Tử Thi

Chương 6-3: Vụ án thứ sáu – Nửa dấu tay nhuốm máu - Phần 3



Thần kinh tôi căng thẳng đến quá sức chịu đựng, xem chừng như muốn đứt ra, thi thể ở ngay bên cạnh, nhìn không thấy nhưng lại ngửi được mùi máu tanh lạnh lẽo. Tôi cứ đứng đờ đẫn năm phút đồng hồ, bỗng nhiên đèn bật sáng, cửa lại lừ đừ mở ra. Tôi thấy người bảo vệ đang đứng nhe răng trợn mắt cười: “Thế nào, chú em Tần to gan có sợ không?”

Tôi lập tức nhớ ra, trước đây tôi từng nói với ông ấy rằng mình không sợ gì, lại còn cười nhạo ông ấy nhát gan. Ông vẫn thù tôi đến tận giờ, à không, vừa mới trả thù được rồi đấy.

Mặt mũi tôi tái mét, tiếng nói cũng run rẩy: “Thì ra là chú đùa cháu! Thế này có gì mà sợ, cháu còn tưởng cầu dao bị hỏng chứ. Cầu dao? Đúng rồi, cầu dao!”

Con người ta vào thời điểm sợ hãi cực độ sẽ tiết ra một lượng lớn Adrenaline, có thể khiến đầu óc vô cùng sáng suốt, cũng đẩy mạnh linh cảm. Như tôi lúc này đây, phát hiện ra cầu dao có liên quan đến vụ án này. Nếu hôm đó ở hiện trường cũng bị ngắt cầu dao thì sẽ thế nào? Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, vội chạy đến phòng trực ban, nói lại ý tưởng này với anh Tiêu.

“Tôi cũng vừa nghĩ đến vấn đề ấy, tốt nhất là chúng ta lập tức gọi người kiểm nghiệm bằng chứng, cùng đến hiện trường xem sao?” Anh Tiêu vô cùng hào hứng nói.

Khi chúng tôi cùng nhân viên kiểm nghiệm bằng chứng Tiểu Phương chạy tới hiện trường, liền gặp một anh công an khu vực đang trực ngay trước cửa. Có thể thấy Sở coi trọng vụ án này tới mức nào.

Công an khu vực mở cửa cho chúng tôi vào. Sau khi sắp xếp đường đi xong xuôi, chúng tôi tiến vào hiện trường, bắt đầu tìm cầu dao điện. Thế nhưng tìm một vòng vẫn không có thu hoạch gì.

“Trong phòng này cũng không có, hay là cầu dao không ở trong nhà?” Tôi vừa dứt lời đã nghe tiếng anh Tiêu hô: “Tôi tìm thấy rồi!”

Theo hướng nhìn của anh Tiêu, chúng tôi phát hiện phía trên một chiếc tủ vuông nhỏ trong phòng khách, có một khoảng tường trông khác hẳn với những chỗ khác.

Anh Tiêu bọc bao nilon vào chân, đứng lên trên tủ, gõ vào phần tường khác lạ kia, nghe thấy tiếng cồng cộc trống rỗng vang lên, quả nhiên là phía trong tường có khoảng trống. Dùng đèn pin rọi lên xem xét cẩn thận, chúng tôi phát hiện có một khe nhỏ, nhẹ nhàng nạy lên thì thấy lộ ra cầu dao điện.

Điều làm cho chúng tôi phấn khích không phải cầu dao, mà là trên nắp cầu dao có vết máu. Máu có thể phun lên tường, nhưng không thể len vào tận bên trong hốc tường thế này được. Chứng tỏ sau khi hung thủ ra tay giết người, đã lật tường ra, chạm vào cầu dao điện.

Tiểu Phương cũng leo lên tủ, nhìn chăm chú rồi nói: “Vết máu nhòe nhoẹt thế này, không có giá trị giám định đâu.”

Anh Tiêu vừa cẩn thận mở nắp cầu dao ra vừa nói: “Không thể làm chứng cứ cũng không sao, nó có thể giải thích nhiều vấn đề khác.”

Vừa dứt lời, anh Tiêu và Tiểu Phương đều đứng trên tủ trầm mặc.

Họ phát hiện ra một dấu vân tay nhuốm máu còn mới trên cầu dao.

Tìm thấy chứng cứ mấu chốt, hơn nữa còn khẳng định hướng điều tra của chúng tôi đã đúng. Đây là thành công ngoài ý muốn, khiến chúng tôi mừng quá ôm chặt lấy nhau.

“Đừng vội mừng.” Anh Tiêu nói, “Sắp xếp lại suy đoán xem nào.”

Tôi cướp lời: “Dấu tay máu còn mới, có thể xác định là do hung thủ để lại, chứng cứ mấu chốt này không cần bàn cãi nữa. Em muốn nói về vấn đề tại sao hung thủ sau khi giết người lại động vào cầu dao điện. Bình thường cầu dao luôn để mở, cầu chì bên trong cũng bình thường, cầu dao kiểu cũ thế nào không thể tự ngắt được, vậy khả năng cao nhất chính là trước khi giết người, hung thủ đã ngắt cầu dao. Vì không để chúng ta nghi ngờ nên sau khi ra tay, hắn liền bật cầu dao trở lại như lúc ban đầu.”

“Có lý, nói tiếp đi.”

Anh Tiêu khen ngợi khiến tôi tự tin lên rất nhiều. Tôi hắng giọng mấy tiếng, nói: “Nếu trước khi giết người có thể ngắt cầu dao chỉ có hai khả năng, một là cầu dao hỏng, Lưu Cương và thợ sửa điện cùng vào nhà, sau đó trong quá trình sửa chữa phát sinh lí do nào đó khiến hắn ra tay giết Lưu Cương. Nhưng nhìn vào cầu dao này thấy cầu dao bám đầy bụi, không phải đồ mới thay, cầu dao cũng không có vẻ bị cháy nổ hỏng hóc. Hơn nữa, tầm 11 rưỡi đêm thì kiếm đâu ra thợ điện? Có thể thấy khả năng thứ hai mới là chân tướng vụ việc.”

Anh Tiêu thấy tôi học đòi theo cách nói chuyện của anh, không nhịn được mà phì cười.

Tôi đi ra phía cửa, chỉ vào phòng vệ sinh, nói: “Khả năng thứ hai chính là trước đó hung thủ đã vào hiện trường, sau khi ngắt cầu dao liền rình sẵn ở trong này. Lưu Cương về nhà thấy bật đèn không lên, nghĩ là cháy cầu chì, liền tắt công tắc đèn đi, sau đó thay giày. Lúc này hung thủ từ phòng vệ sinh đột nhiên lao ra tấn công, Lưu Cương che vết thương, sau đó choáng váng nên phải đưa tay vịn vào tường, để lại dấu tay dính máu. Hung thủ nhân cơ hội này đẩy Lưu Cương vào phòng khách, không ngờ Lưu Cương là người khỏe mạnh, tuy đầu bị thương nhưng vẫn có thể đánh nhau với hắn. Dù vậy, vì trong tay không tấc sắt, cuối cùng bị hung thủ nện nhiều lần vào đầu đến lúc ngã xuống đất. Hắn sợ Lưu Cương chưa chết nên cắt cổ anh ta. Sau cùng, hung thủ lo chúng ta biết hắn ta vào hiện trường từ trước, vì thế mở cầu dao trở lại. Nhưng lúc này tay hắn đã dính dầy máu, không tránh được việc để lại dấu tay máu trên cầu dao. Theo cách giải thích đó, những mâu thuẫn trong suy đoán trước đó đều được giải quyết.”

“Tốt lắm. Vậy vì sao hắn lại muốn ngắt cầu dao trước?”

“Vì hắn biết bản thân không khỏe bằng Lưu Cương, cho nên phải đột ngột tấn công trong điều kiện thiếu ánh sáng.”

“Thế tại sao hung thủ lại có thể cắt cổ Lưu Cương trong điều kiện thiếu sáng như vậy? Hắn cắt rất nhiều nhát, thậm chí còn có thể đến chỗ cầu dao một cách chuẩn xác.”

“Thứ nhất, hắn chắc chắn đã rất quen thuộc với căn nhà này. Thứ hai, hẳn là có người thứ hai chiếu sáng cho hắn.”

“Nhưng như cậu từng nói, nhà này chỉ có hai chiếc chìa khóa, vợ Lưu Cương lại không ở nhà. Như vậy hung thủ làm sao vào nhà từ trước đây?” Anh Tiêu hỏi tiếp.

“Hay là vợ Lưu Cương đưa chìa khóa cho người khác? Hoặc là dùng dụng cụ mở khóa?”

“Không phải. Kiểm tra hiện trường thấy khóa không bị cạy mở cũng không có dấu vết của dụng cụ mở khóa.” Anh Tiêu nói, “Dù thế nào cũng phải đưa vợ anh ta về hỏi đã.”

Chúng tôi quay lại phòng họp của tổ chuyên án, thấy mấy điều tra viên sau khi hoàn thành công việc liền ngủ lại đây, họ nằm ngang dọc khắp bàn khắp ghế, ngáy khò khò. Nghe tiếng chúng tôi gõ cửa, vài người tỉnh lại, hỏi: “Muộn thế rồi còn chưa ngủ à?”

“Có manh mối mới, vợ Lưu Cương là Thôi Ngọc Hồng rất đáng nghi, có lẽ phải đưa chị ta về đây.” Anh Tiêu nói.

“Tôi cũng định ngày mai nói với các anh đây, chúng tôi điều tra được Thôi Ngọc Hồng và giám đốc gian díu với nhau, hiện nay đã phái người đi theo dõi chị ta rồi.” Một trinh sát trả lời.

Tôi và anh Tiêu nhìn nhau cười, trong lòng đã hiểu rõ ngọn nguồn.

Anh Tiêu nói: “Đã có gian tình, như vậy chứng cứ ngoại phạm của Thôi Ngọc Hồng do giám đốc làm chứng dĩ nhiên có vấn đề. Bắt họ về đây, chúng ta có chứng cứ để đối chiếu.”

Đêm hôm nay, tôi và anh Tiêu đều ngủ ngon lành một giấc, khi tỉnh lại đã là 9 giờ sáng hôm sau. Đến lúc chúng tôi chạy đến Sở thì thấy mọi người đang vỗ tay chúc mừng.

Vụ án cứ vậy mà kết thúc.

Thôi Ngọc Hồng hơn hai mươi tuổi và giám đốc Trần Phương đã ngoài bốn mươi đều có gia đình riêng, thế nhưng họ vẫn gian díu với nhau. Có một lần Lưu Cương vô ý phát hiện thấy trong di động của vợ có ảnh giường chiếu của ả với Trần Phương. Anh ta không hề tỏ ra quá khích, mà giữ những bức ảnh ấy, lấy đó làm công cụ uy hiếp, vơ vét của Trần Phương 50 vạn nhân dân tệ. Trần Phương nghi ngờ Thôi Ngọc Hồng bẫy mình, nên nổi giận với ả. Thôi Ngọc Hồng vô cùng oan ức, đối với việc Lưu Cương đem mình ra làm mồi tống tiền cảm thấy rất phẫn nộ và đau lòng. Để chứng minh trong lòng mình chỉ có Trần Phương, Thôi Ngọc Hồng hứa hẹn rằng nếu Trần Phương muốn giết Lưu Cương thì ả sẽ giúp đỡ hắn. Cứ như vậy hai người mưu tính với nhau, chờ một đêm không trăng, lặng lẽ quay về thành phố Nam Giang.

Vì Lưu Cương rất to khỏe nên Trần Phương sợ cả hai sẽ không đánh lại anh ta. Chúng quyết định trước hết phải ngắt điện trong nhà, thừa dịp đêm tối mà đánh lén Lưu Cương. Thôi Ngọc Hồng dùng đèn pin cực mạnh chiếu cho Lưu Cương hoa mắt, rồi lại dùng chính chiếc đèn pin nện nhiều lần vào đầu Lưu Cương, cuối cùng khiến anh ta phải bỏ mạng. Sau đó Trần Phương bình tĩnh trở lại, mở cầu dao như cũ. Đêm đó, chúng lái xe suốt đêm hòng trốn khỏi thành phố Nam Giang.

So sánh cho thấy dấu tay trên cầu dao là của Trần Phương. Trong xe của hắn cũng tìm thấy dấu máu của Lưu Cương.

Vì một thứ tình cảm ngoài luồng không nên có, cũng bởi 50 vạn nhân dân tệ, cuối cùng hai gia đình lẽ ra rất hạnh phúc cứ thế bị hủy hoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.