Pháp Y Trạch Đông Bạch

Chương 3-3: Cái chết không biết trước



- " Đại Nhân tới!" Phía sau đám đông có tiếng thất thanh vọng lên làm mọi người đều né về một bên. Quan binh của nha môn đã tới dàn thành hai hàng tạo lối ở giữa, Đại Nhân tiến vào cùng một người khác... ( dáng nhìn rất quen).

Là tên ôn thần Trần Khánh Bang, tôi đi lại gật đầu nhẹ chào Đạo Nhân rồi nhìn sang tên ôn thần, thấy vẻ mặt tôi ngạc nhiên Đại Nhân lên tiếng:

- " Vị này chắc Thành Lạc Ngộ tác đã từng gặp, đây là sư gia mới của nha môn tên Trần Khánh Bang từng là tú tài giỏi nhất ở thành Xuân Lạc này. Từ nay vị sư gia này sẽ cùng Ngộ tác Thành phối hợp trong việc điều tra".

Xuân Bách tiến lại gần cuối chào Đại Nhân xong thì quay sang vỗ vai, miệng cười tươi chúc mừng tên ôn thần đó:

- " Trần Khánh Bang huynh cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ, chúc mừng huynh bắt đầu lại một cuộc sống mới"

[ Không hiểu sao thấy cảnh ấy máu lửa trong người tôi lại sôi ].

- " Ngộ tác Thành cậu đã kiểm tra được gì trên nạn nhân?". Đại Nhân thấy nét mặt tôi tối sầm, ông ta vì muốn dập tắt nên đã tiếng lại gần tôi hỏi.

- Tôi đáp: " Hiện tại người này vừa mới chết, khám nghiệm sơ bộ cho thấy nạn nhân ngã từ tầng hai xuống chấn thương đầu gây tử vong lập tức, còn về nguyên nhân có khả năng bị trúng độc do lòng bàn tay nạn nhân có mảng tím đỏ lớn, đường chỉ đen hướng lan dần về tim. Nếu biết chính xác hơn tôi cần mang tử thi về để khám nghiệm. Bên cạnh đó tôi cần lên hiện trường gây án chính thức lầu hai để kiểm tra. "

Đại Nhân gật đầu nói: " Cậu làm tốt lắm ".

Nói xong bốn người chúng tôi cùng lên lầu hai kiểm tra.

Lầu hai của quán Tửu Lầu này khá nhỏ, được xây theo lối hành lang bốn phía, trống ở giữa có thể nhìn thẳng xuống dưới lầu. Mỗi mặt sẽ có được bốn bàn ngồi, nạn nhân ngồi bàn ngay gốc phía phải hướng cầu thang lên do hành lang bên đó bị gãy, trên bàn còn đồ ăn dang dỡ hai vò rượu đã bị bể một vò dưới đất ( khả năng vờ rượu đó đã được nạn nhân dùng qua).

Tôi tiến lại gần bàn quan sát nhìn xung quanh có vết tích gì của người ngồi cùng bàn nạn nhân để lại, vò rượu vỡ tôi cẩn thận xé vạc áo dưới của mình dùng nó như găng tay thay thế nhặt vò rượu vỡ lên rồi sai người cầm khây đựng mang tới để vật chứng vào ( do lòng bàn tay nạn nhân có vết tím đỏ đường máu độc cũng hướng từ bàn tay lên nên có thể vò rượu này bên ngoài đã bị hung thủ tẩm độc trên thành vò).

Lúc này trong đầu tôi đã suy nghĩ hàng loạt loại độc tố mà mình đã từng gặp trong các vụ án ở thành phố Lạc Hạt xem có loại nào tương thích với vụ án này không. Ngẫm một hồi tôi quay sang Xuân Bách hỏi:

- " Cậu có biết cây Tu sĩ không?"

Xuân Bách ngẫm một lúc lắc đầu không biết, tôi sợ cách gọi cây cỏ ở thời này khác với cách gọi tên ở thời tôi nên đã kêu giấy mực tới phát họa sơ lại hình dáng hoa của cây Tu sĩ đó.

- " A!!... cây này là Chi Ô Đầu hay gọi mũ quỷ, cây này thường mộc trên vùng đất ẩm, ở trên núi ngoài thành hướng Bắc giống này mộc khá nhiều, hầu như họ chúng rất độc từ thân lá cho đến hoa. Mà sao anh hỏi tôi cây này?". Xuân Bách nhìn hình tôi họa chợt thốt lên.

Tôi gật đầu nhìn Xuân Bách mỉm cười, tiếng lại hơn ghé sát vào tai cậu ấy nói chỉ đủ vừa hai người nghe.

- " Độc người kia trúng phải có thể là Chi Ô Đầu, lát nữa cậu về nhà xác nha môn với tôi, không có cậu tôi e tên ôn thần kia táy máy tay chân lúc đó tôi không quản ".

[ Thật chất tôi muốn dụ Xuân Bách đi theo mình, vì dù gì cậu ấy cũng rành về dược, khi mổ xác nếu trong dạ dày nạn nhân có bã cây Chi Ô Đầu thì cậu ta cũng sẽ nhận ra được. Từ sau lần Xuân Bách theo tôi xem mổ xác tới giờ thì không bao giờ dám xem nữa, nên tôi chỉ còn biết dùng hạ sách lôi tên ôn thần đó là cớ ].

- Xuân Bách lườm tôi nói: " Cậu ta không liên quan gì tới tôi, anh có muốn tôi đi theo thì cứ nói chớ không cần mượn gà nói chó. " nói xong Xuân Bách bỏ đi xuống lầu không đếm xỉa tới tôi.

[ Tôi chọc Xuân Bách gì rồi sao? ] Tôi nheo mày nhìn dáng vẻ bỏ đi của Xuân Bách cười mỉm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.