Pháp Y Trạch Đông Bạch

Chương 4-2: Trở lại quê nhà



- Rầm... tiếng đập bàn rất lớn. Tôi vừa về tới nhà đứng ngoài cửa trước nghe tiếng Xuân Bách đang nói lớn tiếng với Đại Bát.

- " Cho dù đại ca có nói gì thì em vẫn tin Thành Lạc anh ấy cũng không bỏ em. Anh ấy đã nói sẽ thành thân với em."

- Đại Bát gằng giọng nói lớn hai tay hắn nắm chặt hai bên vai Xuân Bách: " Tiểu Minh em hãy bình tĩnh lại, em với hắn căn bản không thể thành thân. Em là nam nhân hắn cũng là nam nhân hai người các ngươi làm sao có thể.... ( nói tới đây Đại Bát hắn bị sựng lại). "

Xuân Bách dường như hiểu ý của Đại Bát cặp mắt của cậu ấy đã rủ xuống nét buồn bất lực, cậu ta nói trong giọng nhỏ yếu: " Em biết nhưng Thành Lạc anh ấy có nói ở chỗ anh ấy việc đó đều rất bình thường, thậm chí chúng em vẫn có cuộc sống như người bình thường".

- " Tiểu Minh em sáng suốt lại đi, em tin hắn một khi tìm được đường về nhà thì sẽ dẫn một tên bệnh hoạn như em theo sao?... " Đại Bát nắm chặt vai Xuân Bách lay nói.

Câu nói của Đại Bát khiến Xuân Bách ngớ người ra, nước mắt cậu ấy đã bắt đầu rơi. Cậu ta ngước lên đẩy Đại Bát ra, cười nhẹ như không nói:

- " Em tưởng đại ca có thể hiểu em, thương em vì cả ngần ấy năm đi tìm em, nhưng không anh tìm được em làm gì rồi biết em như vậy, rốt cuộc anh cũng nói một câu thật lòng nãy giờ " Em Bệnh Hoạn ". Đại ca xem như em đã tin nhầm anh."

Xuân Bách đi thẳng ra ngoài cửa thì bắt gặp tôi đang đứng trước cửa, nước mắt cậu đã chảy xuống rất nhiều tôi tiến tới ôm Xuân Bách trong vòng tay mình vỗ lưng nhằm an ủi cậu ấy. Khi nghe người trong lòng mình bình tĩnh lại tôi nắm chặt tay Xuân Bách tiến vào trong phòng khách đối diện với Đại Bát nói:

- " Tôi biết hiện giờ huynh xem chuyện của bọn tôi là biệt dị; đối với huynh và tất cả những người ở đây nó là một căn bệnh nhưng đối với tôi, với nơi mà tôi sống thì chuyện tình cảm của bọn tôi rất bình thường, cũng như mọi người đều có thể lập gia đình, có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, chúng tôi đều có công việc ổn định tự nuôi bản thân mình và không làm bất cứ điều gì trái với pháp luật. Nếu người ở đây không chấp nhận chúng tôi thì hôm nay Trạch Đông Bạch tôi đứng trước huynh có thể thề nếu sau này tôi tìm lại được đường về nhà sẽ dẫn Tiểu Bách theo, tôi sẽ cho cậu ấy cuộc sống tốt đẹp nhất bù đắp lại những mất mát thiếu thốn mà Tiểu Bách đã phải chịu cho dù có hi sinh cả mạng Trạch Đông Bạch tôi, lúc đó nếu tôi không giữ lời huynh có thể một thương đâm chết tôi hoặc cho tôi tàn phế cả đời cũng không oán". Tôi vừa nói bàn tay tôi càng nắm chặt tay Xuân Bách.

- Tiểu Bách vừa nghe những lời tôi thề xong đã vội che miệng tôi lại nói: " Anh đừng thề độc như vậy, chỉ cần em biết anh sẽ không bỏ em là được".

Mặc dù bề ngoài Đại ca Xuân Bách vẻ dữ tợn như các tên vũ phu trong giang hồ nhưng hắn căn bản vẫn là một người anh luôn thương em trai. Đại Bách lấy tay xoa xoa chân mày đổi lại giọng nhẹ nhìn Xuân Bách với vẻ hối hận nói:

- " Tiểu Minh đại ca xin lỗi em, đáng lẽ đại ca không nên nóng giận dùng những từ ngữ chói tai để nói nặng em. Tiểu Minh, em hãy tha thứ cho Đại ca, chuyện em và hắn Đại ca sẽ không quản nhưng em phải cùng Đại ca về Tây Vực gặp ba mẹ chúng ta, mẹ đã vì nhớ em quá mà đổ bệnh, ngày đêm đều gọi tên em đấy Tiểu Minh".

- Xuân Bách nhìn Đại Bát nói: " Em sẽ về với anh nhưng mà.... " nói được phân nửa cậu ấy quay sang nhìn tôi. Hiểu được Xuân Bách muốn gì tôi vuốt tóc mai cậu ấy nói:

- " Anh cũng sẽ theo hai người, dù gì anh cũng cần làm sáng tỏ Không địa giáo ở Tây Vực. Hôm nay bọn anh trong thư phòng đã bàn bạc rồi, anh và Khánh Bang sẽ đi Tây Vực để điều tra Không địa giáo. Và anh cũng sẽ gặp ba mẹ em, Tiểu Bách".

- Đại Bát chen ngang nói: " Ta hi vọng cậu bớt lôi em ta vào mấy chuyện rắc rối đầy nguy hiểm của cậu đi, còn chuyện gặp ba mẹ chúng ta từ từ tính. Ta không hi vọng Tiểu Minh chưa nhận được người thân mà phải vì cậu bỏ mạng".

- Xuân Bách nhìn Đại Bát nói: " Đại ca sao huynh lại nói Thành Lạc như vậy".

- " Tôi hiểu nỗi lo của huynh Đại Bát, bản thân tôi cũng không muốn đưa Tiểu Bách vào nguy hiểm, chuyện tối nay thật sự tôi rất cảm kích huynh đã kịp thời cứu Tiểu Bách. Tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện này lập lại." Tôi chen ngang nói.

Vừa nói đầu tôi lại tái hiện cảnh lưỡi đao của tên Lục Lam đưa xuống cổ Xuân Bách, không kìm được hai dòng nước mắt tôi chảy xuống, Tiểu Bách thấy vậy đã đưa tay áo lên chậm.

- Tiểu Bách an ủi tôi: " Không phải hiện giờ em không sao rồi sao, anh đừng suy nghĩ nữa. Giờ trễ lắm rồi chúng ta nên nghỉ ngơi đi, cả đêm nay ai cũng mệt. Đại ca, anh ngủ nhà em hay sao?"

- Đại Bát đáp lại: " Đại ca có căn chồi nhỏ ngoài thành, đại ca quay lại đó nghỉ, hai ngày sau chúng ta sẽ về lại Tây Vực, em và tiểu tử thối cần thu xếp gì thì tranh thủ, hai ngày sau Đại Ca đợi hai người ở ngoài thành hướng Tây".

- " Dạ, Đại ca" Xuân Bách chào tạm biệt, tiễn Đại Bát ra khỏi cửa sân xong quay về phòng ngủ.

Thấy tôi ngồi trên ghế đang nhâm tách trà suy tư, từ phía sau cậu ấy vòng tay ôm cổ tôi, hơi ấm từ người phía sau làm tôi tỉnh lại trong lòng cảm giác ấm hơn, tôi quay người lại choàng tay ôm người phía sau vào lòng nói:

- " Tiểu Bách sau chuyện lúc nãy ở nha môn là lần thứ hai anh cảm thấy mình bất lực, tuyệt vọng nhất. Lần đầu là đối với ba mẹ anh trong vụ tai nạn giao thông, lần thứ hai là em lúc anh nhìn thấy lưỡi đao tên Lục Lam sắp tới cổ em, anh rất đau chỉ muốn người chịu lưỡi đao đó là anh. Tiểu Bách, anh đúng là sao chổi đen đi tới đâu án mạng tới đó, những người xung quanh anh lần lượt đều gặp chuyện vì anh. Nhiều lúc anh rất muốn tự kết liễu bản thân để tránh cho mọi người gặp chuyện không may".

Tiểu Bách lấy tay che miệng tôi, tay còn lại vòng qua cổ, cậu cuối người nhẹ hôn lên tráng tôi một cái, đây là lần đầu tiên Tiểu Bách chủ động hôn tôi, mặc dù cậu ta luôn bày tỏ ý định nhưng chưa bao giờ hành động vượt quá mức giao tiếp bình thường. Nụ hôn tuy trên trán thoáng qua nhưng tôi có thể cảm nhận được nó xuất phát từ đáy lòng cậu ấy, Tiểu Bách nói:

- " Anh lại nói bậy, em không cho phép anh nghĩ cũng như nói những điều tương tự như vậy. Chuyện đã qua chúng ta không cần nhắc lại mà phải hướng về phía trước. Em với anh đã nói sẽ tìm được đường về nhà cho anh và anh cũng sẽ đưa em đi cùng, chúng ta hãy nghĩ tới tương lai của anh và em đừng nhìn về quá khứ. Thành Lạc em tin anh sẽ không làm em thất vọng".

- Tôi gật đầu nhẹ nói: " Ừm, anh sẽ không nói nữa. Chúng ta nghỉ ngơi thôi". Nói rồi tôi đứng dậy nhất bổng Tiểu Bách lên đặt trên giường, bản thân mình ra ngoài đóng cửa tắt đèn rồi ôm người trên giường ngủ.

( Đã nói với lòng sẽ nhịn, sẽ nhịn tới lúc thành thân, quân tử phải nhịn). Suy nghĩ trong đầu luôn nhắc nhở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.