Pháp Y Vương Phi 2

Chương 1: Hóa Trang Lên Sân Khấu





Đi sứ nước láng giềng hơn hai tháng, hôm nay là ngày Thần vương Ân Phượng Trạm hồi kinh.

Cho nên, mới sáng sớm, bọn hạ nhân trong Vương phủ đã bắt đầu dọn dẹp, người quét tước, người trang trí.

Viện tử của nữ quyến cũng sôi nổi từ sáng, mọi người rửa mặt, chải đầu trang điểm, sau đó một đám hoa hòe lộng lẫy đi vào chính phủ.

"Nha ~, hôm nay thời tiết thật tốt~!"
Nữ tử áo đỏ giương giọng mở miệng, giọng nói kiều mị, tức khắc thành công thu hút sự chú ý của Bạch Mỹ Lan vừa đi vào chính phủ trước đó.


Bạch Mỹ Lan theo phản xạ ngẩng đầu, đập ngay vào mắt là một thân lửa đỏ chói lóa, ngọc bội trên người càng điểm tô vẻ đẹp của nữ tử, nàng ta hơi hơi mỉm cười:
"Diên Nhi muội muội sớm nha ~!"
"Nơi nào, có sớm cũng không bằng Mỹ Lan tỷ tỷ đâu ~!"
Ngữ khí của Bạch Mỹ Lan ôn hòa, nhưng nữ tử gọi Diên Nhi kia lại không hề khách khí.

Vừa dứt lời, liền không chút dấu vết ở trong lòng đánh giá Bạch Mỹ Lan một phen: Da thịt trắng nõn, gương mặt trang điểm tinh xảo, một thân cung trang hồng nhạt làm toát lên khí chất lịch sự tao nhã nhưng cũng không mất đi sự tươi trẻ, hoạt bát của thiếu nữ đôi mươi, vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Thấy vậy, Kiều Diên Nhi không khỏi nhấp môi dưới, đồng thời đáy mắt không khỏi xẹt qua một mạt khinh thường: Hừ! Nghe tin Vương gia sắp về tới, Bạch Mỹ Lan liền ra sức trang điểm mong thu hút được sự chú ý của Vương gia! Mất công ngày thường luôn giả dạng hiền lương, phi! Ăn mặc thanh cao nhưng tính tình như kĩ nữ, thật là không biết xấu hổ!
Kiều Diên Nhi lộ vẻ mặt châm chọc.

Nhưng vẫn không tỏ vẻ bất thiện, Bạch Mỹ Lan lại càng không để bụng, tươi cười trên mặt cũng không giảm, ngay sau đó nói tiếp:
"Bất quá, hôm nay Diên Nhi muội muội mặc một thân cung trang đỏ thật đẹp mắt a ~! Chờ lát nữa nếu Vương gia trở về nhìn thấy không biết sẽ thích thế nào đâu ~!"
"Ha hả, nghe Mỹ Lan tỷ tỷ nói kìa, muội muội bất quá chỉ cảm thấy hôm nay thời tiết đẹp, cộng thêm nghe được tin Vương gia trở về, cho nên mặc xiêm y đỏ, để chúc mừng chuyện vui a ~!"
Kiều Diên Nhi cười ra tiếng, lời nói tuy khiêm tốn nhưng trên ngũ quan tinh xảo kia lại lộ ra tia đắc ý.

Ngay sau đó, nhẹ nâng làn váy lên, tay vỗ tóc mai, kiêu ngạo nhìn mọi người!
Đáng tiếc, bên này Kiều Diên Nhi còn chưa đắc ý đủ liền bị một đạo âm thanh bỗng nhiên truyền tới từ phía sau đánh gãy:
"Nha ~, nhìn một cái, đây là ai a? Mới sáng sớm, thật đúng là loá mắt~! Bất quá, Mỹ Lan tỷ tỷ nói cũng đúng, Diên Nhi muội muội hôm nay mặc bộ y phục này, xác thật không tồi ~!"

Nghe vậy, Kiều Diên Nhi tức khắc quay đầu, liền nhìn thấy thân ảnh của Tần Ngọc Hà mặc một thân y phục màu đỏ tía xen lẫn là những đường viền hoa văn cầu kì đang đi từ xa vào.

Mà lúc này nhìn dung mạo tú mĩ kia của Tần Ngọc Hà cùng váy áo đẹp đẽ quý giá, mang ý vị ngạo nghễ......!Nháy mắt, Kiều Diên Nhi liền âm thầm cười lạnh một tiếng, hừ ~! Xem ra dịp đón người hôm nay, ai cũng tốn không ít tâm tư!
Kiều Diên Nhi nhìn Tần Ngọc Hà không vừa mắt, mà lúc này, sau khi dứt lời Tần Ngọc Hà cũng không nói thêm gì nữa chỉ nhướng mày liếc Kiều Diên Nhi một cái, rồi lại chuyển dời ánh mắt sang Bạch Mỹ Lan ngồi ở bên cạnh, ngay sau đó cất bước đi vào tiền viện.....!
Vài ba câu ngắn ngủi, ba nữ nhân xem như chào hỏi qua.

Lúc sau, Kiều Diên Nhi cùng Tần Ngọc Hà cũng từng người ngồi xuống.

Ngay sau đó, đường viện to như vậy không khỏi nổi lên tia quỷ dị.

An tĩnh lạ thường, áp lực nói không nên lời......!Trầm mặc hồi lâu, chung quy vẫn phải có người phá vỡ bầu không khí cứng nhắc này.

Cho nên, chờ qua một lúc, Kiều Diên Nhi không nhịn được giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài.

"Xem canh giờ, Vương gia cũng nên trở lại rồi, như thế nào người gác cổng bên kia còn không thông báo?"
"Phỏng chừng là có việc gì nên chậm trễ đi, hẳn cũng nhanh thôi....."
Nhẹ nhàng xoa chén trà trong tay, Bạch Mỹ Lan không chút để ý lên tiếng.


Nhưng nói tới đây, lại thì hơi hơi dừng một chút, ngay sau đó chuyển qua đề tài khác:
"Bất quá cũng quái thật, đến lúc này rồi, Vương phi cùng Trắc phi sao còn chưa đến?"
Bạch Mỹ Lan khẽ nhíu mày.

Mà vừa nghe lời này, ngồi bên cạnh nàng, Tần Ngọc Hà lại nháy mắt hừ lạnh một tiếng:
"Còn không phải sao ~, ba người chúng ta đều có mặt hết rồi nhưng hai vị phía trên sao lại không thấy bóng dáng đâu? Trắc phi bên kia cũng bỏ qua đi, chắc vẫn còn đang ở hậu viện thu xếp chút việc.

Ai, không có biện pháp, ai bảo Trạm vương phủ này của chúng ta là do nàng quản đâu ~! Nhưng Vương phi thì sao? Mỗi ngày cái gì cũng không làm, đến hôm nay Vương gia đi sứ trở về cũng không ra đón sao?"
"Ai biết được nhưng theo ta thấy nếu nàng không tới thì càng tốt! Nếu để nàng thấy cái gì không vừa mắt lại tức giận giống chó điên cắn người bậy bạ, liên lụy đến chúng ta! Y hệt người đàn bà đanh đá!"
"Ách......!Diên Nhi muội muội cũng không thể nói như thế, thế nhưng hôm nay là ngày Vương gia hồi phủ nếu vẫn không thấy Vương phi đâu thì hình như không thỏa đáng cho lắm......"
Ba nữ nhân mỗi người nghị luận một câu, thời điểm ba người nói đến náo nhiệt, lại đột nhiên nghe được một tiếng thét lớn từ viện nhỏ truyền tới:
"A —— người đâu, mau tới đây, Vương phi......!Vương phi giết người rồi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.