Pháp Y Vương Phi 2

Chương 134: Sóng Gió Nổi Lên 2





Đồng Thục Tần tiến cung vào ba năm trước.

Phụ thân là Binh bộ thị lang Đồng Cẩm.

Vào ngày tuyển tú, nhờ một khúc Phi Thiên Vũ mà khiến toàn trường khiếp sợ, hơn nữa dung mạo còn kiều mị, lại biết nói chuyện khiến Thuận Thừa Đế hài lòng, tiến cung mới ba năm đã thăng đến Tứ phẩm Thục tần.

* Phi thiên vũ: là một điệu múa lấy cảm hứng từ hình ảnh những tiên nữ đang bay múa trong các bức bích họa ở hang động Đôn Hoàng.

Nó đã trở nên nổi tiếng bởi kĩ thuật múa chỉ trên một chân trụ cực kì khó khăn của các vũ công.

Nói về điệu "Phi thiên vũ" truyền rằng, bức tranh "Đôn Hoàng phi thiên" ghi lại hình ảnh tuyệt đẹp của các tiên nữ xinh đẹp trong điệu múa Đôn Hoàng huyền thoại do Vương Quý Phi biên đạo.

Trong một đêm say giấc, Đường Minh Hoàng mơ thấy mình lạc vào cõi bồng lai, được nghe tiếng nhạc du dương mê đắm, được nhảy múa cùng các tiên nữ.


Ông còn mơ thấy Hằng Nga truyền dạy lại nhạc khúc này.

Tỉnh giấc, Đường Minh Hoàng đã phổ lại bản nhạc và cùng các nhạc công hoàng cung biểu diễn.

Chẳng qua Đồng Thục Tần này ở trước mặt Thuận Thừa Đế thì kiều mị, nhu thuận không thôi nhưng tính tình lại vô cùng ngang ngạnh, vừa mới tiến cung không lâu đã gây sự với Đoạn Hoàng Hậu, cuối cùng nhờ có Trương Quý Phi cầu tình giúp nàng, mới tránh được một kiếp.

Từ đó Đồng Thục Tần và Đoạn Hoàng Hậu liền không đội trời chung, mặt khác lại rất thân thiết với Trương Quý Phi tính tình luôn hiền lành, thậm chí có thể nói, trong hậu cung này, trừ bỏ Thuận Thừa Đế, người duy nhất có thể khiến Đồng Thục Tần nể mặt chỉ có Trương Quý Phi.

Quan hệ giữa Trương Quý Phi và Đồng Thục Tần không tầm thường, hiện giờ Đồng Thục Tần bị người ta sát hại, người bị hoài nghi đầu tiên chính là Đoạn Hoàng Hậu, luôn không vừa mắt với nàng, cũng vì nguyên nhân đó mà vừa nghe chủ nhân của chiếc nhẫn kia là Đồng Thục Tần, sắc mặt Đoạn Hoàng Hậu liền thay đổi.

Trong lòng Đoạn Hoàng Hậu kinh hãi, nhưng sau đó liền nhanh chóng bình tĩnh lại, xem xét tình hình trước mặt.

Mà Thuận Thừa Đế nghe nói chiếc nhẫn này là của Đồng Thục Tần, hai mày vốn đã nhăn lại càng thêm nhíu chặt, ngay sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

"Cao Tài Dung!"
"Có nô tài!"
"Trước đó trẫm phái ngươi đi điều tra xem trong sơn trang có người nào mất tích không, đã tra ra chưa?"
Tâm tình Thuận Thừa Đế không vui nên thanh âm cũng dọa người hơn ngày thường vài phần.

Bị hỏi đến, Cao Tài Dung vội vàng bẩm báo.

"Hoàng thượng bớt giận, bẩm Hoàng thượng, nô tài đã cho người đi điều tra, quả thực trong sơn trang chỉ có Đồng Thục Tần nương nương..."
"Hừ! Người đã chết ba ngày, hiện tại mới biết?!"
"Cái...Cái này..."
"Là ai hầu hạ Đồng Thục Tần? Kêu ra đây cho trẫm! Trẫm thật muốn hỏi một chút, chủ tử của mình mất tích ba ngày, cũng không phát hiện, còn lưu lại loại nô tài như vậy để làm gì?"
Thuận Thừa Đế càng nói càng sinh khí, mà nghe vậy, Cao Tài Dung nào dám nhiều lời, trực tiếp phái người đem tất cả cung nhân ngày thường hay hầu hạ Đồng Thục Tần lên.

Chờ mấy cung nhân kia được đưa lên, Thuận Thừa Đế liền giơ tay đập một cái lên bàn, nóng giận quát.

"Lớn mật, Đồng Thục Tần đã mất tích ba ngày, các người làm nô tài mà hầu hạ chủ tử như vậy?"

Thuận Thừa Đế giận tím mặt, còn mấy cung nhân kia bị khí tràng của ông làm sợ tới mức lá gan muốn rách ra, liên tục đập đầu, van xin.

"Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, nô tài thật không biết a..."
"Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ không dám nửa phần chậm trễ..."
"Hoàng thượng..."
Có lẽ bị Thuận Thừa Đế dọa đến mất hồn, một đám cung nhân đồng loạt kêu gào vô tội.

Nguyên bản Vọng Nguyệt Đình đang chìm trong im lặng liền loạn thành một đống.

Thấy vậy, Thuận Thừa Đế vốn còn nóng giận, phẫn nộ không thôi, liền cưỡng chế bình tĩnh tâm tình, sau đó mới để Cao Tài Dung thay thế bản thân tra hỏi.

Thân là Thái giám tổng quản Hậu cung, năng lực của Cao Tài Dung đương nhiên là không phải bàn cãi.

Bên này vừa nhận được ý chỉ của Thuận Thừa Đế, Cao Tài Dung đã sắp xếp ổn thỏa, bắt đầu dò hỏi từng người.

Cuối cùng, đợi khoảng mười lăm phút, rốt cuộc cũng tra hỏi được manh mối có ích, ngay sau đó Cao Tài Dung liền xoay người trở về bên cạnh Thuận Thừa Đế, thấp giọng bẩm báo.

"Bẩm Hoàng thượng, sự tình đã tra rõ."
"Nói."
"Dạ! Bẩm Hoàng thượng, theo như những gì thị nữ hầu hạ bên cạnh Đồng Thục Tần khai, ba ngày trước, sau khi Đồng Thục Tần trở về sân viện, liền nổi giận đùng đùng, sau đó nói là muốn nghỉ ngơi an tĩnh trong phòng khoảng bốn ngày.

Trong thời gian này không được cho bất cứ ai quấy rầy, cho nên..."
Cao Tài Dung một năm một mười nói, nhưng lời còn chưa nói xong, nháy mắt đã bị Thuận Thừa Đế đánh gãy.

"Hồ nháo! Đồng Thục Tần như thế nào lại tự nhiên nói muốn an tĩnh ở trong phòng bốn ngày?! Hơn nữa, vì cái gì sau khi từ bên ngoài trở về lại nổi giận đùng đùng? Chẳng lẽ, ngày thường Đồng Thục Tần là người khó hiểu, tâm tình thay đổi vô cớ?"
"Ách...!Không phải, Hoàng thượng có điều không biết.

Hôm đó, Đồng Thục Tần tức giận bởi vì, phía trước cùng..."
Cao Tài Dung thấp giọng nói, nhưng càng nói lại càng nhỏ, còn dừng lại một chút, rồi giương mắt nhìn về Đoạn Hoàng Hậu đang ngồi bên cạnh Thuận Thừa Đế.


Nhìn hắn như thế, ánh mắt Thuận Thừa Đế tức khắc thay đổi.

"Nói! Trước đó xảy ra chuyện gì?"
"Dạ, trước đó Đồng Thục Tần đụng phải...Đụng phải Hoàng Hậu nương nương, lúc ấy Đồng Thục Tần nói năng lỗ mãng, chọc giận Hoàng Hậu nương nương, cho nên bị Hoàng Hậu nương nương răn dạy một trận, bị phạt..."
Sự tình liên quan đến Đoạn Hoàng Hậu, nên khi nói Cao Tài Dung không khỏi đè thấp giọng của mình.

Không để Cao Tài Dung nói hết lời, Đoạn Hoàng Hậu đã đứng thẳng dậy, khom mình hành lễ với Thuận Thừa Đế.

"Hoàng Thượng, chuyện này vẫn nên để thần thiếp tự mình nói với ngài thì hơn...Ngày đó, thần thiếp ngẫu nhiên gặp được Đồng Thục Tần ở phía sau hoa viên, mà quan hệ giữa thiếp và Đồng Thục Tần, không cần thần thiếp nói, Hoàng Thượng cũng biết.

Cho nên, lúc ấy thần thiếp không nghĩ sẽ bắt chuyện với Đồng Thục Tần, dự định xoay người rời đi.

Nào ngờ, Đồng Thục Tần lại mở miệng khiêu khích, sau đó hai người bọn thiếp xảy ra tranh chấp."
"Vốn dĩ dựa theo quy củ trong cung, thần thiếp định xử phạt Đồng Thục Tần.

Nhưng hiện tại nơi này là Túy Hà Sơn Trang, lại còn đang trong thời gian tế xuân, vì thế suy nghĩ một hồi, thần thiếp liền phạt Đồng Thục Tần đóng cửa ăn năn bốn ngày..."
Đoạn Hoàng Hậu lúc này đã khôi phục lại sự bình tĩnh ngày xưa.

Từng câu từng chữ nói ra đều vô cùng rõ ràng, không một chút hoảng loạn.

Nói tới đây, nàng hơi dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thuận Thừa Đế, rồi mới tiếp tục mở miệng.

"Cho nên, trước mặt Hoàng thượng cùng tất cả mọi người, thần thiếp thừa nhận đã từng xảy ra tranh chấp với Đồng Thục Tần, hơn nữa còn phạt nàng đóng cửa hối lỗi, nhưng trừ lần đó, thần thiếp không hề xảy ra bất cứ chuyện gì với Đồng Thục Tần, thỉnh Hoàng thượng xem xét!"
.....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.